Tống Du khom lưng tránh né thì nghe thấy tiếng viên đạn bắn trúng vào kim loại.
Cậu nhíu mày, ngước nhìn.
Một tấm kim loại màu lam che trước mặt giống như lá chắn.
【Ơ ơ ơ! Sao tôi lại tự mình hành động nhỉ?】
Hai người đang nắm tay nhau nên Tống Du có thể nghe thấy tiếng của 01.
"Không phải anh sai nó bảo vệ tôi à?" Tống Du quay sang nhìn Dung Thời.
Hắn lắc đầu, cũng cảm thấy kỳ lạ.
Bình thường 01 vẫn có những hành động nhỏ, nhưng phải căn cứ vào mệnh lệnh của hắn trước đó, mới hành động một cách có ý thức.
Còn lần này bảo vệ Tống Du, dường như không nằm trong tầm kiểm soát của nó.
Tiếng bước chân tới gần, Dung Thời chẳng có thời gian rảnh để suy nghĩ.
01 có thể tự bảo vệ Tống Du, với hắn mà nói không thể tốt hơn.
Hắn liếc nhìn xung quanh, thừa dịp kẻ địch chưa phát hiện, thu hồi 01, mang Tống Du chạy về phía thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá.
"Lên trên."
01 bại lộ thì họ gặp rắc rối lớn.
Bất kể thời đại nào, vũ khí tiên tiến cũng là đồ vật mà những kẻ cầm quyền thích tranh đoạt nhất.
Tống Du được Dung Thời che chắn, vừa chạy vừa né tránh, cứ tưởng mình nghe lầm.
"Không tìm lối ra, chạy lên trên làm gì?"
Thông qua khe hở các kệ hàng, Dung Thời xem xét hướng đi của đám sát thủ.
"Tìm lối ra là để thoát khỏi đây, nhưng bây giờ anh không muốn thế nữa."
AI cảnh vệ gần đó bị 01 khống chế dần dần tụ tập lại, bắn phá đám sát thủ một trận, câu kéo cho họ không ít thời gian.
Cửa thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá tự động mở ra, hai người bước vào.
Tận dụng khoảng trống, Tống Du gỡ băng đạn, rút băng mới sau thắt lưng ra thay thế.
"Anh định làm gì?"
Hỏi xong, cậu nhìn khẩu súng trong tay Dung Thời, nó xoay vòng rồi đột nhiên biến thành một khẩu súng bắn tỉa toàn thân màu lam sẫm.
Nhìn rất giống WM209, được tôn là vua bắn tỉa, tuy nhiên chi tiết phía trên hơi khác biệt.
Mắt Tống Du mở to, tim bỗng đập thình thịch.
Lẽ nào con thỏ chết này định...
Đến tầng cao nhất, Dung Thời dẫn Tống Du rời khỏi thang máy, nhanh chóng bước dọc theo hành lang phía trước.
【Ông chủ, có khởi động chế độ bình thường không?】
Dung Thời nhìn quanh bốn phía, lựa chọn địa điểm ngắm bắn thích hợp: "Bảo vệ tốt Tiểu Du, tao không cần mày hỗ trợ."
【Vâng.】
Tống Du nghe họ đối thoại, lại nhìn khẩu súng bắn tỉa, nỗi nghi ngờ ngày càng lớn.
Dung Thời nói 01 là AI trợ lý thông minh cá nhân, nhưng nó không chỉ thông minh hơn AI bình thường, lại có thể tự do thay đổi hình dạng.
Không chỉ vậy, mà còn có thể tách ra thành các loại AI vũ khí hỗ trợ.
Một khi đồ vật này bị phơi bày, Dung Thời sẽ mất mạng.
Tiếng súng không ngừng vang lên dưới tầng, Dung Thời đá văng cửa một căn phòng, dựa vào tường nhìn xuống qua cửa sổ.
Cả trạm ẩn danh như một sân vận động lớn, mà vị trí của họ có thể quan sát toàn bộ đại sảnh.
Dung Thời khởi động súng bắn tỉa, kéo chốt, chĩa nòng xuống dưới, ống ngắm xuyên thấu qua các kệ hàng như mê cung, tìm kiếm tung tích sát thủ.
"Gọi người của em đến đây."
Tống Du: "Chậm nhất khoảng năm phút nữa sẽ tới chi viện..."
"Không cần chi viện." Dung Thời bóp cò, trong đại sảnh một sát thủ vỡ đầu: "Tìm lý do phong toả bán kính 3 km xung quanh trạm, đừng quấy nhiễu các thế lực khác."
Ngực Tống Du đập mạnh, cậu nghe hắn hạ thấp giọng bảo: "Khẩu súng này mà nhắm trúng cấp dưới của em, thì một người cũng không thoát."
Thỏ Thỏ tức giận.
Vẻ mặt của hắn vẫn lạnh nhạt như ngày thường, nhưng Tống Du khẳng định, hắn đã nổi điên.
Dung Thời luôn mang thái độ dửng dưng, nhưng từ trước đến nay hắn vẫn chừa lại lối thoát, chứ không tuyệt tình.
Hắn hay đắn đo, nếu chẳng may gặp ám sát, thì chuyện đầu tiên nghĩ đến là rút lui an toàn, chứ không phải phản kích.
Nhưng hiện giờ, hắn chẳng đắn đo nữa, mà muốn náo loạn một hồi.
Trong đại sảnh, đám sát thủ tốn vài phút giải quyết AI cảnh vệ, lại phát hiện mình đã tách ra khỏi đội.
"Dùng máy cảm ứng hồng ngoại!" Một sát thủ hạ lệnh cho cấp dưới: "Chia làm ba đội, lùi ra theo lối cửa sau."
"Rõ..." một sát thủ trong đó gật đầu được nửa chừng, đột nhiên ngã ngửa, cơ thể nặng nề tiếp đất.
Máu vẩy lên kệ hàng, để lại một vệt dài trên nền.
"Mẹ kiếp!" Mấy sát thủ nhanh chóng lui ra, tránh xa sát thủ vừa nằm xuống, giơ súng cảnh giác nhìn xung quanh.
Có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Lại một sát thủ ngã xuống.
Trúng đạn giữa ấn đường, tử vong trong nháy mắt.
"Rời khỏi đây mau!" Đội trưởng đội sát thủ dẫn các đội viên nhanh chóng núp sau kệ hàng.
Lại có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Sát thủ bên người đội trưởng vỡ đầu, máu phun lên nửa khuôn mặt hắn.
"Mau tìm ra vị trí của bọn chúng!" Xúc cảm nóng bỏng trên mặt khiến đội trưởng nôn nóng, hắn mơ hồ có linh cảm xấu.
Nếu không tốc chiến tốc thắng, họ sẽ chết hết ở chỗ này!
Một sát thủ giơ máy dò kiểm tra tình hình bốn phía.
Máy đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo, hắn lập tức hô to: "Ở..."
Vừa thốt lên, tay chợt đau nhức, hắn vội rụt lại theo bản năng.
Máy dò và lòng bàn tay cùng bị đục thủng một lỗ!
Lúc này cơn đau nhức kịch liệt mới khuếch tán, hắn nắm chặt cổ tay, thái dương vã mồ hôi: "Ở chỗ..."
Chưa kịp nói xong, một quả đạn nén khí đục thủng vách tường kim loại xuyên thẳng vào giữa trán.
Đội trưởng đội sát thủ ngẩng đầu nhìn lỗ đạn trên công sự che chắn bằng kim loại, linh cảm xấu ngày càng mãnh liệt.
Gần hai phút, chưa tìm được chỗ ẩn nấp của tay bắn tỉa, tiểu đội ba mươi người chỉ còn lại năm.
"Mau tới chi viện!" Đội trưởng liên lạc với bên ngoài, tức hộc máu kêu lên: "Phong toả lối ra, đừng để chúng trốn thoát, người còn lại thì vào hết đây!"
-
Trên tầng cao nhất, Tống Du thấy Dung Thời ngắm phát nào chuẩn phát đó, cứ như đùa bỡn với đàn chuột, khiến cả đám sát thủ xoay quanh, cậu trở nên phấn khích.
"Anh luyện cái này từ nhỏ à?"
Tuy nói ngày thường tác phong Dung Thời giống như cán bộ kỳ cựu, rốt cuộc hắn mới 18 tuổi mà thôi.
Kỹ thuật bắn lão luyện, không bỏ vài năm luyện tập với cường độ cao căn bản không làm được.
Dung Thời lần lượt giải quyết từng tên một, mắt thoáng thấy đám sát thủ khác tiến vào, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
"Chưa từng cố ý luyện."
Moá!
Nhìn nụ cười nhạt tự tin, Tống Du thầm mắng một tiếng.
Cảm thấy cho dù có bao nhiêu người đi chăng nữa cũng lọt hết vào phạm vi ngắm bắn của anh sao?
Nếu chẳng phải tình huống không cho phép, quả thực Tống Du muốn ấn hắn vào tường mà hôn cho đủ.
Cậu hoàn toàn không có sức kháng cự trước tư thế chiến đấu của Thỏ Thỏ!
"Muốn học không?" Dung Thời ngước mắt lên: "Anh dạy cho em."
Tống Du dựa vào tường, nhận lấy khẩu súng bắn tỉa hắn đưa.
Dung Thời vòng ra sau lưng cậu, thì thầm vào tai các bước và kỹ thuật thực hiện.
Giọng điệu trầm ấm nổ tung bên tai, dòng điện nhanh chóng khuếch tán toàn thân, Tống Du giật giật đầu ngón tay tê dại, thầm nghĩ - yêu nghiệt.
May mà cậu đã phân biệt từ trước.
Cậu ổn định tinh thần, buộc bản thân tập trung vào vấn đề trước mặt.
"Đạn của 01 từ đâu ra?"
"Nén không khí." Dung Thời giải thích: "Độ nén bất đồng thì mức gây sát thương cũng hoàn toàn khác biệt."
Tống Du căn cứ theo lời hắn nói, thử ngắm bắn.
Qua ống kính, cậu thấy mình bắn trượt, bèn kéo chốt nhanh chóng bổ sung.
Phát thứ hai trúng mặt sát thủ.
"Đạn nén khí có gây ra sát thương lớn hơn đạn bình thường không?" Tống Du vừa ngắm mục tiêu tiếp theo vừa hỏi.
Dung Thời: "Chỉ cần độ nén đủ cao thì không khí có thể nghiền nát bất cứ thứ gì."
Nam giới vốn trời sinh đã đam mê vũ khí, Tống Du tựa như vớ được món đồ chơi mới, càng chơi càng hào hứng.
"Được rồi."
Chờ tới khi đại sảnh chỉ còn lại hai mươi sát thủ, Dung Thời ngăn Tống Du lại.
Cứ ngắm bắn từ một góc độ thì sớm hay muộn cũng bị phát hiện.
"Từ từ, xử lý xe nguỵ trang trước đã." Dung Thời kéo cậu ra bên ngoài.
"Không sợ họ đuổi theo hả?" Tống Du hỏi.
"Không." Dung Thời khẳng định: "Con số thương vong đã đủ uy hiếp, hiện giờ họ chẳng dám dễ dàng hành động, anh chỉ sợ chết thêm người thì họ sẽ rút lui."
Không sợ người đuổi, chỉ sợ người chạy, lời ngông cuồng như vậy có mỗi mình Dung Thời mới nói được.
Tống Du lười biếng hừ nhẹ, khóe miệng lại cong lên.
Mau chóng xuyên qua lối đi nhỏ, họ bước vào một căn phòng gần phía ngoài.
Thông qua cửa sổ, có thể trông thấy xe nguỵ trang bao vây xung quanh.
Tống Du đang quan sát, lại nghe Dung Thời xin lỗi lần nữa.
"Được rồi." Tống Du dừng tay: "Tôi cũng sai mà, mỗi người một lần, coi như huề nhau."
Dung Thời biết rõ cậu lo lắng mà còn gạt cậu ra, cậu cũng biết rõ Dung Thời sẽ tức giận mà còn tông vào cửa, chẳng ai nói được ai.
"Anh chưa bao giờ vì quá lo lắng mà mất đi óc phán đoán." Dung Thời nhìn xuống dưới: "Lần sau em còn hành động nguy hiểm như vậy, anh sẽ tức giận."
Sau khi lấy lại tinh thần, Dung Thời lập tức nhận ra ý đồ của Tống Du.
Tự biến mình thành mồi, để pháo trên xe nguỵ trang nhắm thẳng vào cửa, rồi phút cuối cùng cấp tốc tránh ra.
Đâu phải Bé Mèo Tống muốn tông cửa, mà là muốn mượn đạn bọc thép bắn nổ tung cửa, tạo cơ hội chạy trốn cho hai người.
Tống Du chưa kịp đáp, Dung Thời lại bảo: "Anh không coi em là đoá hoa mỏng manh, nhưng tình huống tương tự mà phát sinh, anh vẫn lựa chọn như cũ."
Vốn dĩ ngọn lửa giận đã tắt - Tống Du: "..."
Nói nhiều như vậy, tóm lại một câu chính là "Anh sai rồi, lần sau còn dám.".
"Anh nhất định muốn cãi cọ với tôi có phải không?" Tống Du gằn giọng.
Dung Thời khởi động súng, kéo chốt: "Anh tái phạm, em có thể quát mắng anh..."
Tống Du ngẩn ra, nhíu mày, cả giận: "Mẹ kiếp anh..."
"Hai người ở bên nhau nảy sinh mâu thuẫn rất bình thường," Dung Thời nhìn ống ngắm, điều chỉnh nòng súng, vẻ mặt vô cảm, nói: "Dáng vẻ hung dữ của em, anh cũng rất thích."
Ngọn lửa giận dâng lên nháy mắt bị tưới rụi.
Tống Du nghiến răng nghiến lợi, vừa tức giận vừa không thể kiểm soát được niềm vui sướng.
Mẹ kiếp con thỏ chết ăn cậu đến gắt gao.
Thật đáng giận!
Dung Thời: "01, mở rộng, tăng độ nén lên 300%."
Tống Du thấy hắn vừa dứt lời, khẩu súng bắn tỉa biến hình hệt cơ giáp, vỏ ngoài và kết cấu bên trong đều thay đổi mau chóng.
Dung Thời kéo chốt, quả đạn phóng thẳng vào chiếc xe nguỵ trang cách đó cả nghìn mét.
"Bùm!", ánh lửa bùng lên tận trời.
Chiếc xe bay nguỵ trang chính giữa nổ tung.
Lượng lớn mảnh linh kiện nhỏ bắn ra từ đám khói đặc, vương vãi khắp nơi.
Cứ tưởng chỉ ngắm bắn người điều khiển trong xe nguỵ trang, không ngờ oanh tạc cả chiếc thành đống sắt vụn.
Một quả đạn không khí có uy lực khủng bố như vậy sao, Tống Du không khỏi kinh hãi.
Rốt cuộc Thỏ Thỏ có được 01 từ đâu?
Tiếng nổ rền vang khắp bốn phương tám hướng, đội trưởng sát thủ nhận thấy tình huống khác thường bèn khẩn cấp liên hệ với người bên ngoài, nhưng không tài nào liên hệ được.
Hắn ngồi xổm trong góc, dưới những lớp kim loại, khẽ cắn môi, ra lệnh rút lui.
Rút lui được nửa chừng thì lại bị hơn một trăm đài AI cảnh vệ bao vây tập kích.
Nhóm người này sớm đã suy sụp tâm lý trước tay bắn tỉa, sức chiến đấu giảm sút, AI vừa bắt đầu, họ đã tử vong gần một nửa.
"Con mẹ nó!" Sát thủ đội trưởng mắng to: "Vì sao bên trên không dặn trong tay đối phương cất giấu vũ khí gây sát thương khủng bố như vậy?"
Hành động hôm nay, vốn mục đích là ám sát Dung Thời, bây giờ ngược lại, họ trở thành con mồi của đối phương!
Nghe tiếng động sau lưng, hắn xoay phắt lại, thì bị một đài AI cảnh vệ dí súng vào trán.
Hắn trợn to đôi mắt, đồng tử co rụt, nhịp tim tăng tốc.
AI đẩy khẩu súng về phía trước, bóp cò: "Pằng!"
Sát thủ hai chân mềm nhũn, té xỉu trên mặt đất.
Bỗng nòng súng của AI cảnh vệ phun ra một chuỗi bong bóng xà phòng.
"Ha ha ha ha chưa bị doạ bao giờ hả... dám bắt nạt ông lớn 01, này thì ăn đạp này."
AI cảnh vệ giẫm một chân lên người hắn, sau đó khom lưng xách hắn lên, mang đi hệt như con gà con.
Trừ bỏ kẻ cầm đầu nhóm sát thủ bị bắt sống, còn lại bị giải quyết toàn bộ.
Tống Du đứng bên cửa sổ, nhìn Hạt Dẻ dẫn người vào dọn dẹp đại sảnh hỗn loạn.
Cậu trêu chọc: "Làm hỏng cả trạm, chả biết phải bồi thường bao nhiêu tiền, con thỏ này chỉ biết phá của."
Gọi 01 trở lại xong, Dung Thời nắm tay cậu đi về phía thang máy vận chuyển.
"Chẳng phải em thích cho tiền để anh tiêu sao, thấy vui không?"
Hai người câu được câu chăng đấu võ mồm.
Xuống tầng, mùi máu tươi nồng nặc.
Tống Du nhíu mày: "Không biết tên ngu xuẩn nào tiến hành vụ ám sát lớn như vậy."
"Ngu xuẩn chút, nhưng rất hiệu quả." Tầm mắt Dung Thời đảo qua thi thể sát thủ trên mặt đất: "Có vài kẻ ngồi yên không nổi."
Thấy người xuống, Hạt Dẻ bước tới, cung kính báo cáo: "Trên cánh tay bọn họ đều có hình xăm giống hệt nhau, có lẽ đây chính là đoàn tinh tặc."
"Không phải đâu." Giọng Dung Thời nhàn nhạt: "Bọn họ là quân chính quy."
Sao lại khẳng định như vậy? Hạt Dẻ đang định hỏi xem căn cứ vào đâu, thì Tống Du đã cắt ngang.
"Dung Thời, kia là gì?" Cậu chỉ vào kệ hàng thứ hai trước mặt, biểu cảm trầm mặc.
Hắn dõi theo, đôi mắt hơi nheo lại.
Một vài ống tiêm rơi ra khỏi gói hàng bị rách, kiểu dáng kia Dung Thời vô cùng quen thuộc.
Hắn cầm lấy ống tiêm, xoay tròn, quả nhiên bắt gặp một hàng chữ quen thuộc.
"SYT7737."