Kết quả Tống Du bảo sẽ tặng cho hắn cơ giáp thỏ, mà hơn nửa công trình do chính hắn làm.
Kiểm tra tổng thể cơ giáp lần cuối, Dung Thời phóng đại các chi tiết trong tai thỏ: "Cậu nhét thứ gì vào chỗ này thế?"
Tống Du nghiêm túc: "Pháo điện từ, khi chiến đấu đôi tai có thể xoay như chong chóng, bắn phá ba trăm sáu mươi độ không góc chết, chơi rất đã."
Dung Thời: "..." Cậu nghiêm túc với khiếu thẩm mỹ của mình thật đấy à?
Thỏ chiến đấu cũng được, nhưng đôi tai xoay tròn hệt chong chóng, chỉ tưởng tượng thôi đã muốn đấm người rồi.
Tới giờ thi đấu.
Ngô Hàm và Chu Ân đều gửi tác phẩm của mình vào phút chót.
AI trò chơi sẽ đánh giá tổng thể tác phẩm đôi bên, chọn ngẫu nhiên ba trăm người chơi trực tuyến để chấm điểm ẩn danh, rồi mới công bố kết quả cuối cùng.
"Thỏ cơ giáp của nữ thần rõ ràng đáng yêu thế, vì sao không tham gia nhỉ?"
"A a a a a, chú thỏ đáng yêu quá! Trông dáng vẻ mềm mại dễ bắt nạt ghê!"
"Chủ tịch tự tay làm đó, sao mà dễ bắt nạt được?"
"Cứ tưởng tượng tới hình ảnh chủ tịch cưỡi thỏ oánh nhau, tui lại cười ẻ, ha ha ha ha ha..."
"Ồ, không ai để ý đến cơ giáp của bên chuyên môn sao? Trông xịn xò thật! Chẳng biết ai sẽ giành chiến thắng đây!"
"Cuộc so tài không công bằng chút nào, bên này chỉ có hai người Ngô Hàm và chủ tịch, mà bên kia có tới ba người, lại còn là sinh viên năm thứ hai nữa chứ."
Trong lúc chờ kết quả, hai bên rời phòng thực hành trở về đại sảnh.
Tống Du liếc qua khu bình luận, thản nhiên cười: "Đúng vậy, tại sao cơ giáp của tôi không tham gia nhỉ? Nó hoàn toàn phù hợp với chủ đề sơ tâm đấy."
Dung Thời lạnh nhạt: "Sơ tâm chỗ nào?"
Tống Du: "Mối tình đầu cũng là sơ tâm mà."
Dung Thời: "..."
Hắn hơi mất tự nhiên dời tầm mắt.
Tuy chưa công bố điểm, Ngô Hàm lại hoàn toàn thả lỏng.
Đám mây mù tồn tại trong lòng cậu đã được thổi bay sau khi hoàn thành tác phẩm.
"Chủ tịch, hai người làm đấy à?" Ngô Hàm xoay quanh thỏ cơ giáp hai vòng, đôi mắt rạng rỡ: "Thật sáng tạo!"
Sau khi thỏ cơ giáp được thu nhỏ lại thì độ cao chỉ bằng người trưởng thành, mặt béo ú, tứ chi tròn vo, hoàn toàn phá vỡ ý tưởng về thiết kế cơ giáp.
Tống Du vỗ vỗ cơ giáp, cười cực kỳ đắc ý: "Đương nhiên rồi, phải xem ai là người thiết kế chứ."
Thấy Dung Thời vậy mà gật đầu, cậu càng đắc ý hơn, nhưng lời nói chưa kịp rời miệng đã nghe thấy đối phương lên tiếng: "Thường dân thiết kế mà, đạt thường thức cơ bản là đủ, làm ra cơ giáp năng động quả không tồi."
Tống Du cười nhạo: "Trông anh có vẻ chuyên nghiệp nhỉ?"
Dung Thời: "Ít nhất cũng biết làm cơ giáp cử động."
Tống Du: "..."
Chu Ân cũng chú ý tới cơ giáp thỏ, đáy lòng vô cùng bực bội, cảm xúc biểu hiện rõ ràng trên mặt.
"Sao có thể chế tạo cơ giáp thành hình dáng này, ghê tởm muốn ói."
Bình luận ác ý khiến Ngô Hàm như bị sét đánh, nhiều năm trước, cậu ta cũng từng thấy bao nhiêu bình luận tương tự.
Nhưng cậu không thể tin được, lời nói như vậy lại thốt ra từ miệng Chu Ân.
Thứ dở hơi dám tùy tiện bình luận tác phẩm của cậu, Tống Du nhìn sang, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Ngô Hàm kích động bước qua.
"Cho dù là bậc thầy trong lĩnh vực cơ giáp cũng chẳng hề quy định phải thiết kế hình dáng cơ giáp như thế nào!" Đối mặt với Chu Ân, lần đầu tiên Ngô Hàm cứng rắn phản bác: "Mọi sự sáng tạo đều xứng đáng được tôn trọng! Anh là kẻ đã bước một nửa chân vào giới chuyên nghiệp, vì sao lại đưa ra những nhận xét như người ngoài nghề vậy?"
Bị phản bác trước mặt bao nhiêu người, sắc mặt Chu Ân rất khó coi.
"Thứ rác rưởi này cũng kêu là sáng tạo à? Lên chiến trường nó có thể làm gì? Tỏ ra dễ thương hả? Cơ giáp là vũ khí chiến đấu và mọi sự cải tiến đều phải lấy tiêu chuẩn chiến đấu làm tiền đề!"
Ngô Hàm: "Chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà anh có thể phán đoán được lực sát thương của nó ư?"
Chu Ân: "Ngoại hình khiến kẻ thù run sợ chính là một loại sát thương!"
Cả hai tranh cãi mặc kệ người xung quanh, cộng sự của Chu Ân khuyên can không được, đành nhìn Dung Thời xin giúp đỡ.
Dung Thời thì ngược lại, cứ đứng đó chẳng hề động đậy, mười phần ung dung, hoàn toàn không có ý định can thiệp.
Vốn định trút giận, kết quả phát hiện có người còn phẫn nộ hơn mình, trái lại Tống Du chẳng cảm thấy sao cả, cậu tựa vào cơ giáp thỏ xem náo nhiệt.
"Tiểu tam bị người ta bắt nạt mà anh không đi hỗ trợ à?"
"Bình thường tôi không can thiệp vào những cuộc thảo luận về chuyên môn." Dung Thời lạnh nhạt, tầm nhìn nhẹ nhàng đảo qua gương mặt Tống Du rồi nhỏ giọng bổ sung: "Cậu ấy không phải là tiểu tam."
Cả khu bình luận kinh ngạc...
"Chu Ân nói vậy cũng đúng, nhưng tranh cãi thế này không hay lắm nhỉ?"
"Chu Ân mà cũng ăn nói kiểu đó ư!"
"Dám chê cơ giáp của nữ thần ghê tởm, cơ giáp của hắn mới ghê tởm ấy, xì!"
"Chỉ nhìn thoáng qua vẻ bề ngoài đã kết luận, quá phiến diện, chẳng chuyên nghiệp chút nào."
"Ngoại hình có thể là sói, là hổ, vậy tại sao không thể là thỏ? Phân biệt đối xử với động vật à?"
"Tôi cảm thấy xịn xò không kém! Ai quy định ngoại hình cơ giáp không thể đáng yêu chứ?
Ngô Hàm và Chu Ân tranh cãi ngày một gay gắt, âm lượng ngày một nâng cao.
Chu Ân lạnh lùng hét lên: "Mày chưa từng học về cơ giáp một cách bài bản thì đừng có làm trò nhục nhã xấu hổ!"
Ngô Hàm sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, cậu ta mấp máy môi, ánh mắt kiên định: "Tôi sẽ chứng minh, rốt cuộc ai mới phải nhục nhã xấu hổ!"
Vừa nói xong thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Điểm của AI và điểm của người chơi được công bố.
Trông thấy kết quả, các học viên há hốc mồm vì kinh ngạc.
"Tao hoa mắt à? Ba sinh viên năm thứ hai thế mà thua hai sinh viên năm thứ nhất?"
"Đệt! Tao cũng không ngờ luôn."
"Tao biết trước rồi, đã có chủ tịch - "Anh chàng sâu lười số một" tham gia thì chiến thắng nào khó khăn gì (🐧)."
"Lần này chẳng liên quan tới chủ tịch lắm, Ngô Hàm quá trâu bò!"
"Mẹ kiếp thật mỉa mai, Chu Ân thế mà thua ở mục sáng tạo, đúng là tự vả mặt."
"Trừ bỏ khả năng sáng tạo thì điểm số ở những mục khác bám nhau sát nút, điều đó chứng tỏ Ngô Hàm rất có năng lực."
Màn hình ảo giữa không trung liệt kê tất cả các mục, bao gồm khả năng sáng tạo, mức độ khó khăn, tính khả thi và đẳng cấp hoàn thành. Điểm số hai bên tương đương nhau, riêng mục sáng tạo, Chu Ân kém tới mười hai điểm.
Ngoài ra, trong phần đánh giá của người chơi, có tới hơn hai trăm người thích bộ cơ giáp của Ngô Hàm.
"Không thể nào!" Chu Ân khó tin: "Chắc chắn hệ thống bị lỗi rồi!"
Hai cộng sự của hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù trận thi đấu chỉ diễn ra nhất thời, nhưng thiết kế của họ đã được chỉnh sửa từ bài kiểm tra đạt điểm cao trong đợt thi tháng lần trước. Toàn bộ các chi tiết đều được trau chuốt và xem xét kỹ lưỡng, thế thì vì sao lại thất bại bởi một tân sinh viên cơ chứ?
"Vì bản vẽ của tôi đã được mài giũa trong tám năm." Ngô Hàm giải đáp thắc mắc của họ, cậu ta nhìn Chu Ân: "Tôi đã từng tiếc nuối vì anh không thể thấy được thành phẩm của bộ cơ giáp này, bây giờ đã hoàn thành, nhưng hẳn anh cũng chẳng còn hứng thú nghiên cứu nữa."
Chu Ân nghiến răng, chẳng nói năng gì.
Dung Thời đi qua bảo hắn: "Đã có kết quả thi đấu, anh hãy bàn giao công việc của Hội sinh viên cho cậu ấy trong vòng một tuần, không được chậm trễ."
"Tao không phục!" Chu Ân trừng mắt với Dung Thời: "Tao muốn xem trận chiến mô phỏng!"
Người chơi có thể thực hiện các cuộc diễn tập chiến đấu mô phỏng bằng cơ giáp do chính bản thân mình thiết kế, nhằm tìm ra khuyết điểm và sửa chữa.
Tương tự trong thi thiết kế cơ giáp, nếu không tin vào phán đoán của hệ thống thì có thể khiếu nại bằng trận chiến mô phỏng.
"Được." Dung Thời dứt khoát đồng ý, tay nhấp khẽ, AI trò chơi tiến hành nhập dữ liệu.
Một cửa sổ ảo nhanh chóng hiện ra giữa không trung.
Trong video, hai bộ cơ giáp được điều khiển bởi AI có độ thông minh tương tự.
Mô hình của Chu Ân khá khả quan với lực phòng ngự và tính công kích trung bình, còn mô hình của Ngô Hàm rõ ràng linh hoạt hơn, tính công kích mạnh mẽ, đặc biệt ưu thế lộ rõ lúc cận chiến.
Cùng một đòn phòng thủ, mô hình của Ngô Hàm phản ứng với tốc độ nhanh chóng, chân tay cử động linh hoạt, còn mô hình của Chu Ân hơi vụng về.
"Thật xấu hổ, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp."
"Đệt! Tao muốn mua bộ cơ giáp của Ngô Hàm, không biết cậu ấy có bán hay không."
"Ngoại hình hơi cổ, nhưng ra đòn rất đẹp."
"Không đúng, chiếu theo phương án trong bản vẽ của Ngô Hàm thì đôi tay cơ giáp đâu có khả năng linh hoạt như vậy!"
"Lúc chủ tịch lắp ráp cánh tay căn bản không cần nhìn bản vẽ! Có phải cậu ấy cải tiến hay không?"
Càng ngày càng có nhiều người ở khu bình luận chú ý tới việc này, sau đó Ngô Hàm cũng nhận ra.
Cậu ta lập tức phát lệnh, tháo vỏ ngoài đôi tay cơ giáp rồi xem xét tỉ mỉ đường dây bên trong, càng xem càng kinh ngạc, mừng rỡ.
"Tuyệt vời! Thế mà tôi chẳng nghĩ ra!"
Những phương án kết nối khác nhau sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tốc độ phản ứng của cánh tay và sự linh hoạt của khớp nối.
Ngô Hàm kéo bộ cơ giáp kích động chạy đến bên cạnh Dung Thời: "Chủ tịch, trước kia anh từng học qua thiết kế cơ giáp đúng không?"
Dung Thời đáp qua loa: "Tôi chưa từng học."
Ngô Hàm: "Thật lợi hại! Phương án anh kết nối ít nhất có thể giảm thời gian cảm ứng tới 0.1 giây! Anh đột nhiên nghĩ ra sao?"
Dung Thời: "Tôi nối theo bản vẽ của cậu mà."
Ngô Hàm: "?"
Ngô Hàm: "Nhưng có giống đâu, rõ ràng anh làm tốt hơn."
Dung Thời thuận miệng bảo: "Vậy chắc là tôi nối nhầm rồi."
Ngô Hàm: "..." Thật vậy chăng?
Nghe hai người đối thoại, tầm mắt Tống Du đảo qua đường dây trong cánh tay cơ giáp kia, lại nhìn cánh tay cơ giáp thỏ của mình, nghi ngờ không thôi.
Nếu Dung Thời là thành viên của tổ chức điều tra bí mật nào đó, vậy vì sao lại thông thạo về cơ giáp?
Khu bình luận hiện lên một loạt chỉ trích...
"Gạt người! Cậu ta nói hươu nói vượn!"
"Anh chàng sâu lười hằng ngày không làm người."
"Sao cái gì cậu cũng biết thế, a a a a a, chúng tôi phải sống thế nào đây?"
"Dung Thời: Bất cẩn bại lộ thân phận cao thủ, tôi phải làm sao bây giờ?"
"Tui ngưỡng mộ anh chàng sâu lười trâu bò này hơn bất cứ ai."
"Tân chủ tịch danh xứng với thực."
Video mô phỏng trận chiến kết thúc, cơ giáp của Chu Ân bị nổ tung.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp offline.
Hai cộng sự của hắn vô cùng xấu hổ, do dự trong chốc lát, hứng thú cơ giáp vẫn chiếm phần hơn, họ bèn tiến lại gần xem cách Dung Thời nối đường dây trong cánh tay.
Diễn đàn trường quân đội nhanh chóng đăng tải toàn bộ quá trình thi thiết kế cơ giáp.
Rõ ràng là sân chơi của Ngô Hàm và Chu Ân, thế nhưng vì hai vai phụ quá bắt mắt nên thường xuyên đoạt lấy vị trí trung tâm.
"Lâu lâu chủ tịch lại bất cẩn bại lộ gì đó và để chúng ta phát hiện, chẳng lẽ đây là thú vui tao nhã?"
"Sinh viên hệ cơ giáp năm thứ ba muốn nói, phương án kết nối của cậu ấy rất đẳng cấp, đơn giản và thô bạo nhưng hiệu quả, bái phục."
"Dường như chẳng có gì làm khó cậu ấy được, hẳn cậu ấy chẳng bao giờ phiền não vì một chuyện nào đó."
"Chủ tịch thiên tài như vậy, chắc chẳng bao giờ phiền não đâu."
"Thổi phồng quá mức, chẳng phải cậu ta bảo cậu ta nối nhầm sao? Có cần thiết phải mổ xẻ nhiều thế không?"
"Nếu đúng hắn làm thì cần gì phải che che giấu giấu? Thổi phồng quá mức rồi đấy."
Bên dưới đột nhiên xuất hiện mấy bình luận mỉa mai, khiến cho bài đăng bị kéo trật khỏi đường ray.
Cho tới sáu giờ sáng hôm sau, tất cả những sinh viên ngồi chửi bới suốt đêm nhìn sao Hằng từ từ bay lên, bụng hối hận không thôi.
Thời gian tốt nhất để đánh một giấc mà lại đi cấu xé nhau, lãng phí sinh mệnh quá rồi.
Nhưng họ chẳng kịp nằm xuống nghỉ ngơi chừng nửa tiếng, dữ liệu làm mới, một bài đăng xuất hiện.
【Ánh ban mai chợt hiện: Không thể nào không thể nào, thế mà có người tưởng Dung Thời nối bừa thật.】
Lần này chẳng phân tích dữ liệu gì sất, mà trực tiếp đăng một video.
Video được chia thành hai khung trái phải, một chú thỏ cơ giáp dễ thương chiến đấu với cơ giáp của Ngô Hàm và Chu Ân.
Tứ chi chú thỏ nhìn tròn trịa nhưng không hề vụng về, đánh đấm đâu ra đó. Vỏ cơ giáp bóng loáng, trắng như tuyết, mỗi một inch đều có thể mở ra với bốn trăm tám mươi khẩu pháo mini, uy lực phóng ra cùng lúc đủ sức bắn hạ một quân hạm cỡ nhỏ.
Video chiếu đến giây thứ ba mươi hai, cơ giáp Chu Ân thiết kế nổ tung, chiếu tiếp hai phút một giây nữa, cơ giáp Ngô Hàm thiết kế nổ tung.
Chẳng cần giải thích, một video đủ để thuyết minh tất cả.
-
Mọi người bàn tán sôi nổi về trận đấu trong mấy ngày kế tiếp, Dung Thời được cho là anh chàng không có phiền não bắt đầu cảm thấy buồn bực.
Bé Mèo cao lớn dũng mãnh nào đó bảo sẽ tặng cho hắn cơ giáp thỏ, nhưng mấy ngày rồi, ngay cả cẳng chân cơ giáp cũng chả thấy đâu.
Tiết học chính trị, Dung Thời chống cằm ngẩn người.
Thoáng thấy Tống Du đang giải đề vật lý, hắn chần chờ hai giây rồi khẽ hỏi: "Cậu tặng cơ giáp chưa?"
Tống Du không ngẩng lên: "Tặng rồi."
Dung Thời: "..."
Cậu tặng cho ai?
Dung Thời: "Vậy cậu ấy có thích không?"
Lúc này Tống Du mới ngẩng đầu lên: "Quan tâm thế làm gì, anh ghen hả?"
Dung Thời: "..."
Ngón tay Tống Du khẽ nhúc nhích, xoay bút một vòng, cậu nhìn Dung Thời cười: "Một người ngoài như anh thì bày đặt ghen tuông gì?"
Dung Thời: "..."
Sao tôi phải ăn dấm của chính mình?
Vừa tan học, hắn nhận được cuộc gọi của tổ trưởng tổ an ninh.
Ngô Hàm và Chu Ân đánh nhau, hiện tại đều đang ở phòng y tế.
Dung Thời quẳng sách cho Tống Du, bước nhanh ra khỏi phòng học: "Cầm về giúp tôi."
Tống Du: "..."
Dám sai vặt vương tử à?
Lúc hắn chạy tới, bên bộ phận an ninh đang điều tra tình hình qua bác sĩ quân y.
Dung Thời tới chỗ Ngô Hàm trước.
Mặt cậu ta có vết bầm tím, nhưng toàn thân vẫn ổn, không nghiêm trọng.
Hai người xảy ra mâu thuẫn trong khi bàn giao công tác, bèn thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
Ngô Hàm lộ vẻ áy náy: "Thực xin lỗi, chủ tịch, tôi lại gây phiền toái rồi."
Dung Thời an ủi đôi câu rồi đến phòng y tế của Chu Ân. Hắn nằm trên giường bệnh, mắt nheo lại, bác sĩ Giang Hoài đang kiểm tra giúp hắn.
"Anh ấy thế nào rồi?" Dung Thời hỏi.
Giang Hoài: "Chất dẫn dụ bất ổn, nếu không điều dưỡng tốt, chỉ sợ sẽ để lại di chứng."
Hai người rời phòng y tế, vừa trò chuyện vừa đi đến phòng thuốc.
Giang Hoài đánh giá hắn rồi cười bảo: "Tôi ít gặp họ Dung lắm."
Đột nhiên đưa ra đề tài này, Dung Thời không khỏi nhìn ông nhiều hơn, hắn lạnh nhạt đáp: "Ở tinh cầu quê hương cháu có rất nhiều."
"Tình trạng của Chu Ân phức tạp lắm." Giang Hoài chỉ bảo một câu rồi chuyển về đề tài cũ, vừa phối thuốc vừa nói: "Tạm thời không thể chịu thêm kích thích nữa."
Tầm mắt Dung Thời di chuyển theo bàn tay ông đang lướt qua từng loại thuốc: "Tính cách anh ấy thay đổi hoàn toàn liệu có liên quan tới chất dẫn dụ không?"
Giang Hoài cầm ống tiêm rút thuốc ra khỏi lọ: "Khi Alpha bị chất dẫn dụ của Omega kích thích trong kỳ động dục thì cảm xúc bất ổn, tính tình nóng nảy, đặc biệt cực kỳ hung hãn. Vậy nếu cứ bị kích thích liên tục thì sẽ ra sao nhỉ?"
Dung Thời nhíu mày: "Thì sẽ luôn duy trì trạng thái này đúng không?"
Giang Hoài khẽ cười: "Tôi cũng không biết."
Dung Thời trở về phòng y tế cùng Giang Hoài, nhìn ông ấy đi vào mới rời khỏi đó.
Giang Hoài đặt khay xuống, cuốn ống tay áo Chu Ân lên, lấy từ trong túi thuốc thử nghiệm ra, tiêm vào cánh tay hắn.
Trên ống tiêm là một dòng ký tự nhỏ mờ "SYT7737".
-
Ba tối liên tiếp, cứ đúng tám giờ Dung Thời lại đăng nhập Star Wars, trông chờ Bé Mèo online.
Tám giờ mười lăm, Bé Mèo tới.
"Mấy hôm nay rảnh rỗi thế?" Bé Mèo ngồi bên cạnh, nhìn hắn cười: "Đã lâu chưa có chiêu thức mới nào, tui vừa nghiên cứu ra một combo, tối nay mình thử xem sao nhé?"
Dung Thời: "...Ừm."
Vẫn không đề cập tới cơ giáp à?
Đấu luyện cả đêm, mắt thấy thời gian càng muộn, Dung Thời càng nôn nóng, suýt chút nữa bị Bé Mèo đánh trúng mặt.
Bé Mèo: "Sao tối nay bạn cứ thất thần vậy? Có tâm sự à?"
Dung Thời: "Đâu có."
Trước khi offline, Dung Thời nhìn Bé Mèo nắm tay hắn, vui vẻ chúc ngủ ngon, hắn không nhịn được bèn giữ chặt lấy tay cậu.
Bé Mèo: "Sao thế?"
Dung Thời ánh mắt mơ hồ, âm thanh khẩn trương: "Bạn... có phải bạn quên chuyện gì không?"
Bé Mèo nghiêng đầu suy nghĩ: "Không có."
Dung Thời: "...Nha."
Sao đôi tai héo rũ cả rồi?
Bé Mèo sờ sờ mặt hắn: "Thỏ Thỏ, bạn không vui à?"
Dung Thời: "..."
Dung Thời: "Tui không sao."
Vậy tức là, Tống Du không phải Bé Mèo.