Khi mọi thứ vừa lắng xuống, đợt sóng oanh tạc lần thứ hai kéo tới.
Vào khoảnh khắc nổ tung, 01 cùng em trai kích hoạt chế độ phòng ngự, hai bóng đèn lớn biến thành một không gian kín, bảo vệ Dung Thời và Tống Du bên trong.
01: 【Hu hu hu, đánh trúng lưng tôi rồi, đau quá, phải có đá năng lượng thì mới khỏi được~】
Dung Thời che chở đầu Tống Du, chờ đợt oanh tạc lần thứ hai trôi qua thì thiết lập chế độ đồng giám sát với 01, để xem xét tình hình phía bên ngoài.
"Đừng học nói như Tiểu Du."
Thấy không lay chuyển được Dung Thời, 01 bèn bật loa ngoài.
【Kim chủ papa, đau quá đi mất~】
Tống Du nhìn không gian kim loại xung quanh, ngồi dậy, cũng thiết lập chế độ đồng giám sát với 00 rồi thuận theo hỏi: "Một tấn có đủ không?"
01: 【Đủ đủ đủ! Má ơi đủ lắm rồi! He he he.】
Dung Thời: "..."
Hắn có nghèo tới nông nỗi để chiến giáp phải ăn xin mỗi ngày không?
Giọng nói chậm rãi của em trai vang lên.
"Tôi cũng đau quá."
Tống Du bị hai anh em chọc cười: "Mày cũng một tấn."
Em trai: "Dạ!"
Dung Thời: "..."
Sớm hay muộn thằng bé cũng bị 01 dạy hư.
Cửa sổ ảo trong tầm mắt hiển thị tình hình bên ngoài.
Phía trước 500 mét, có ba người núp sau chạc cây, vác bazooka, phóng đạn về phía họ.
Loại súng nhỏ thường tạo ra thương vong đơn lẻ, còn bazooka có thể phá huỷ mọi thứ trong phạm vi đường kính 10 mét xung quanh mục tiêu.
Sử dụng vũ khí huỷ diệt công phá hành lang nhỏ hẹp, tức là không muốn chừa cho họ bất kì lối thoát nào.
Khói bụi do vụ nổ tạo thành vẫn chưa tan, Dung Thời lạnh lùng bảo: "01, lui về phòng thí nghiệm."
01: "Vâng!"
"Đợt này không cùng một nhóm với đợt trước." Tống Du ngồi bên Dung Thời, quan sát tình hình bốn phía: "Anh nghĩ chúng ngồi đó từ trước, hay bám theo chúng ta tới đây?"
Dung Thời nhìn họ phóng loạt đạn thứ ba, lắc đầu: "Nếu ngồi đó từ trước thì 01 đã phát hiện ra."
Khả năng lớn nhất là sau khi cả hai vào phòng thí nghiệm, những tên này mới mò tới.
Phòng thí nghiệm có thiết bị chống dò tìm, ảnh hưởng tới phán đoán của 01.
Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, trái lại Tống Du cảm thấy chẳng sao cả: "Đoán xem lần này có phải bộ đội chính quy không?"
Dung Thời: "Cược bằng gì?"
Chẳng biết nghĩ tới điều gì, Tống Du bật cười.
Dung Thời: "..."
Lại muốn làm chuyện đen tối hả?
"Đã chơi thì phải chơi lớn." Tống Du cố ý hạ thấp giọng: "Cược người thua phải mặc kệ đối phương muốn làm gì thì làm trong mười phút, không được phép kháng cự, thế nào?"
Thấy Dung Thời chẳng phản ứng, cậu bèn thúc giục: "Có cược không?"
Dung Thời mặt gỗ: "Không."
Tống Du: "Tại sao?"
"Mười phút sao đủ?" Dung Thời xoa đầu cậu, lưu ý động tĩnh bên ngoài: "Em còn nhỏ, anh không nóng vội."
Tống Du: "..."
Con thỏ chết tưởng mình là ông già thật đấy hả?
Đợt oanh tạc lần thứ ba trôi qua, đám sát thủ bên ngoài nhảy xuống, tiến về phía này.
Thừa dịp trống, Tống Du ghé vào tai hắn: "Tôi đã đặt một đôi tai mèo, giống hệt Bé Mèo mà anh thích..."
Nghe tới tai mèo, rốt cuộc đáy mắt Dung Thời hiện làn sóng gợn, hắn nhìn đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tống Du, rồi liếc lên đỉnh đầu cậu.
Nếu đeo tai mèo vào....
Hầu kết Dung Thời trượt lên xuống trong vô thức.
"Vậy..."
"Nếu anh không hứng thú, thì quên đi." Tống Du lạnh lùng lui về.
Dung Thời: "..."
Hắn lại cắn câu vợ mình?
Ba đợt sóng oanh tạc trôi qua, thân cây bằng kim loại nứt toác ra từ giữa hệt như bắp ngô, biến dạng nghiêm trọng.
Năm sát thủ đeo mặt nạ sinh học vây xung quanh lối vào đã lộ thiên, sau khi trao đổi, hai người ở trên canh chừng, ba người còn lại bước xuống dọc theo hành lang.
Con đường ngổn ngang, kim loại và đất đá chất đống sau vụ sụp lở.
Sát thủ đi trước ra hiệu bằng tay, ba người liền chia ba hướng tìm kiếm phần chân tay bị cụt của Dung Thời và Tống Du.
Chỉ cần tìm thấy một mảnh, xương hay thịt đều được, là có thể trở về báo cáo kết quả công tác.
Sát thủ bên trái nhảy qua tảng đá, ánh đèn pin quét ngang chiếc tủ cạnh tường, trong tầm mắt toàn là tro bụi.
Hắn bước lên một bước, chân đột ngột khựng lại.
Không đúng! Vì sao chiếc tủ kia không bám bụi?
Hắn quay phắt lại, rút khẩu súng giắt trên đùi, tiếp cận mục tiêu.
Ánh đèn pin lại chiếu lên.
"Lạ nhỉ, sao chiếc tủ này được đặt ở... ối!"
Cánh cửa tủ đột ngột bật ra, dưới ánh đèn pin, hắn trông thấy gương mặt lạnh lùng của Dung Thời.
Trước khi sát thủ hành động, Dung Thời nhanh như chớp, tay trái lôi hắn về phía mình, tay phải bịt miệng hắn rồi vặn mạnh.
Rắc.
Sát thủ trong tay mềm nhũn.
Hai sát thủ còn lại nghe thấy âm thanh vật nhẹ rơi xuống đất, lập tức đề cao cảnh giác, nhanh chóng soi đèn pin và tiến về phía đó.
"Cửu Đồng?"
Chẳng có ai đáp lại.
Hai người trao đổi bằng ánh mắt, giơ súng, cảnh giác tới gần.
Chướng ngại vật trong phòng thí nghiệm quá nhiều, hơn nữa đầy tro bụi lơ lửng, ngăn cản tầm nhìn.
Khi tới gần họ mới phát hiện, Cửu Đồng đã nằm dưới đất, tắt thở.
Sống lưng hai người vã mồ hôi lạnh, trong tích tắc, cơ thể bị kéo về phía sau.
Dung Thời và Tống Du tấn công cùng lúc, xử lý gọn gàng, lưu loát.
Tống Du cầm tay phải tên sát thủ lên, xem xét vị trí vết chai rồi lật cổ áo hắn ra.
"Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả."
Dung Thời nhìn lướt qua ba sát thủ trên mặt đất.
Rõ ràng năm tên này và ba tên trước không cùng một nhóm, nếu đợt trước do Tống Kha phái tới, vậy đợt này thì sao?
Gương mặt của vương hậu Kỷ Linh và bản phác hoạ chú mèo Ba Tư hiện lên trước mắt, tâm trạng hắn trở nên nặng nề.
Tình cảnh của Tống Du quả thực tứ bề thọ địch.
"Chờ ở đây, hay là đi lên?" Tống Du hỏi mà mãi không thấy Dung Thời đáp lại, cậu bèn đẩy đẩy hắn: "Anh hai?"
"Dụ chúng xuống."
Dung Thời hoàn hồn, vừa đi vừa nã một phát súng.
Hai sát thủ đang canh chừng bên trên nghe thấy, tức khắc nhảy xuống, còn chưa kịp nhận rõ tình hình đã trúng đạn vỡ đầu.
"Đều là lính nhập ngũ không quá ba năm." Giọng Dung Thời lạnh lùng: "Em nhờ người điều tra xem ai phụ trách huấn luyện tân binh trong ba năm gần đây."
Tống Du: "Sao anh nhìn ra được?"
Dung Thời: "Kinh nghiệm thực chiến không nhiều, tính cảnh giác quá kém, không phải tân binh thì chính là phế phẩm trong đám cựu binh."
Tống Du: "..." Phế phẩm.
Tuy độc mồm độc miệng, nhưng Tống Du hiểu ý hắn.
Muốn ám sát vương thất như cậu, kẻ đứng sau sẽ không lựa chọn những người già yếu.
Tống Du: "Nếu là tân binh, vậy chứng tỏ năng lực điều động tổ chức ngầm của người này rất kém cỏi?"
Dung Thời dẫn cậu ra ngoài: "Cũng có thể là cố ý, nhằm che giấu thân phận."
Hai người trở về chỗ cũ, cả khu vực đã được càn quét một lần nữa, tương đối an toàn.
Đội y tế hạ trại gần đó để điều trị cho những binh lính bị thương nặng, không thể di chuyển.
Nghĩ đến bóng dáng quen thuộc kia, Dung Thời đưa mắt tìm kiếm.
"Anh tìm ai?" Tống Du hỏi.
Dung Thời lắc đầu: "Hình như anh nhìn thấy người quen."
"Các cậu đi đâu thế, sao bây giờ mới về?"
Một Beta cánh tay treo trên ngực bước tới.
Dung Thời không trả lời hắn, ngược lại hỏi: "Lão Lâm và mọi người đâu?"
Thật ra Beta chẳng quan tâm họ đi đâu, chỉ thuận tiện chào hỏi một câu, thấy hắn nhắc tới Lão Lâm bèn trả lời: "Đi kiểm tra thiết bị khí quyển nhân tạo với thiếu úy Cừu rồi, các cậu đừng đi đâu, họ quay trở lại thì nhiệm vụ hôm nay của chúng ta đã hoàn thành."
Nơi lắp đặt thiết bị khí quyển nhân tạo cách đây không xa, cả hai định qua xem, vừa được hai bước thì gặp Cừu Thiên Hạo và Lão Lâm trở về.
Cừu Thiên Hạo bước nhanh tới: "Các cậu không sao chứ? Tôi vừa xoay lưng thì chẳng thấy tăm hơi các cậu đâu."
Dung Thời lắc đầu: "Kết quả kiểm tra thế nào?"
Nói tới việc này, Cừu Thiên Hạo cau mày: "Có chút kỳ quái."
Dung Thời: "Kỳ quái?"
"Thiết bị cung ứng nguồn năng lượng đã bị phá hỏng." Lão Lâm bên cạnh nói tiếp: "Không có nguồn năng lượng cung ứng nên đã ngừng hoạt động khoảng 3-4 năm."
Tống Du: "Ai phá hỏng? Dã thú biến dị à?"
Cừu Thiên Hạo lắc đầu, trầm ngâm: "Thoạt nhìn không phải, bề mặt vết cắt rất bằng phẳng, chẳng giống dã thú cắn, mà là bị cắt đứt."
Nói xong, hắn lại cảm thấy suy đoán này hoang đường: "Nhưng ai có thể vào được? Phá hỏng thiết bị kia để làm gì?"
Tầm quan trọng của thiết bị khí quyển nhân tạo không cần phải nói, duy trì hoạt động ổn định là cơ sở để duy trì sự ổn định các chỉ tiêu hạng mục của một tinh cầu.
Toàn bộ trang thiết bị thuộc quyền quản lý của quân đội, dân thường không thể tiếp cận, chứ đừng nói tới việc phá hỏng.
"Thảo nào khu vực M80 nhiều thể biến dị như vậy." Nghĩ đến chuyện bị bầy ong độc bao vây tấn công, còn mất đi hai người anh em, Lão Lâm tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Tôi mà biết tên khốn nào làm, tôi sẽ lột da nó!"
Bốn người vào doanh trại tìm chỗ nghỉ ngơi.
Cừu Thiên Hạo đưa cho họ hai chai nước, nhìn Dung Thời bảo: "Thao tác điều khiển cơ giáp của cậu rất lợi hại, trước đó tôi nghĩ nhất định phải tìm cậu để luận bàn, không ngờ gặp mặt nhanh như vậy."
Dung Thời mở nắp chai nước uống một ngụm, tiện tay đưa cho Tống Du: "Tôi không am hiểu cơ giáp lắm, chẳng qua do đối thủ quá yếu thôi."
Tống Du nhận chai nước uống một ngụm lớn, nghe bà xã nhà mình nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Cừu Thiên Hạo nhìn chai nước, ánh mắt thâm thuý.
Rõ ràng đưa cho họ hai chai nước, họ lại uống có một, Dung Thời vô thức thể hiện tình cảm, hay thử độc cho Tống Du?
Chú ý tới tầm mắt hắn, Dung Thời khó hiểu: "Làm sao vậy?"
Cừu Thiên Hạo lắc đầu bật cười: "Nhìn các cậu, tôi cảm thấy thật thân thiết."
Dung Thời: "Thân thiết?"
Cừu Thiên Hạo nghiêm túc bảo: "Tôi cũng thích Alpha."
"Phụt... khụ khụ khụ..."
Tống Du đang uống nước thì bị sặc, ho đau cả họng.
Dung Thời cầm lấy chai nước, vỗ vỗ lưng cậu, nhíu mày: "Uống chậm thôi."
Tống Du dừng tay, nhìn Cừu Thiên Hạo: "Dung Thời không thích kiểu người như anh."
Sợ hắn đào góc tường?
Cừu Thiên Hạo thanh minh: "Tôi thích người lớn tuổi."
Cứ tưởng nghe vậy, Tống Du sẽ xoá bỏ sự thù địch, ai ngờ ánh mắt đối phương càng sắc bén.
Tống Du: "Cả đời này anh ấy chẳng tái hôn đâu, dập tắt hy vọng đi."
Cừu Thiên Hạo: "..."
Nhìn Bé Mèo Tống xù lông, khóe môi Dung Thời cong lên, giọng nói lạnh nhạt chứa ý cười: "Đúng vậy, trả lời câu hỏi ly hôn khó lắm."
Tống Du hừ hừ: "0 điểm."
Cừu Thiên Hạo: "..."
Vô cớ bị tọng cơm chó vào mồm, chả biết hắn nhắc tới chủ đề này làm gì?
Tầng khí quyển V99 mỏng, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn.
Trước khi sao Hằng lặn xuống núi, họ lên phi thuyền trở về chiến hạm.
Dung Thời và Tống Du vừa từ nhà ăn ra, đã bị Lão Lâm và đám thương binh không chịu nghỉ ngơi chặn lại.
"À... ừm, hôm nay cảm ơn các cậu nhé." Lão Lâm ấn giỏ hoa quả vào lòng Dung Thời, gãi gãi đầu, gương mặt già không nhịn được đỏ lên: "Đây là tấm lòng của anh em trong đội, của ít lòng nhiều, ừm, chính là như vậy."
Lúc khai hoang chửi bới rất lưu loát, bây giờ chỉ biết lắp bắp.
Dung Thời nghĩ ngay tới gã quê mùa nặng - Lưu Hoành.
Thấy trong giỏ có dâu tây Tống Du thích, hắn bèn nhận lấy.
"Sau này đừng bắt nạt người mới, nếu phiền muộn thì hãy gọi mấy anh em đi hát."
Kiếp trước, Lưu Hoành đề xuất bố trí vài phòng karaoke trên các chiến hạm của quân đoàn, chuyên dùng trút bầu tâm sự.
Mỗi lần đi ngang qua, hắn đều nghe thấy tiếng ca quỷ khóc sói gào, đã sai lời còn lạc tông, tuyệt đối thuộc cấp bậc tai hoạ.
Nhưng xét kết quả thì rất hữu hiệu.
Hát á? Đây là ý kiến quỷ quái gì?
Lão Lâm và mấy đồng đội phía sau đều mang vẻ mặt táo bón.
Lão Lâm bụng thầm phỉ nhổ, mặt gỗ đồng ý: "Được."
Chờ Dung Thời và Tống Du về khoang nghỉ ngơi, Lão Lâm lau mặt, cùng mấy anh em kề vai sát cánh quay về.
Bầu không khí tựa bê tông ướt, thời gian càng trôi càng lắng đọng.
Từ khi bước vào con đường quân nhân, họ đã sẵn sàng chấp nhận hy sinh.
Không coi nhẹ sống chết, thì ngày nào đó ắt sụp đổ.
"Đi hát không?" Beta bên cạnh hắn bỗng lên tiếng: "Coi như tiễn đưa anh Dũng và cậu Cún."
Lão Lâm cúi đầu, cố nén nước mắt, khụt khịt mũi: "Được! Đưa họ tới phòng y tế! Tối nay tiểu đội A8 chúng ta sẽ mở tiệc tiễn đưa!"
Trở lại khoang nghỉ ngơi, Dung Thời lấy dâu tây từ trong giỏ ra, định ngâm nước muối thì lại phát hiện không có muối.
Tống Du vừa liên lạc với Tần Trạc xong thì thấy Dung Thời ra ngoài, cậu tò mò hỏi: "Đi đâu vậy?"
Dung Thời: "Em cứ tắm rửa trước, anh đi lấy muối rồi về."
Tống Du: "..." Muối?
Vốn dĩ chỗ ở của binh lính được bố trí rất rộng, thường thì mười người chung một phòng, chỉ có sĩ quan quân hàm thiếu úy trở lên mới đủ điều kiện được cấp phòng đơn.
Còn hai thực tập sinh thì ở trong một cabin nghỉ ngơi nhỏ.
Mười phút sau, Dung Thời cầm gói muối từ căng tin ra.
Khi đến ngã rẽ giữa khu y tế và khu nghỉ ngơi, một nhịp điệu sống động mơ hồ truyền tới.
Dung Thời dừng bước, ngẫm nghĩ, rẽ sang khu y tế.
Càng tới gần, điệu nhạc càng vang dội, tiết tấu mãnh liệt gõ vào màng nhĩ, kèm theo tiếng ma quỷ thét gào thấu cả trời xanh.
Vừa thét gào vừa khóc lóc, Dung Thời nghe mà nhíu mày.
Phòng y tế nhỏ chật ních người, Lão Lâm cánh tay kẹp robot phát nhạc cỡ nhỏ, tay cầm micro, hát như si như say.
Bệnh nhân trên hai dãy giường vặn vẹo cơ thể theo điệu nhạc, thỉnh thoảng lại hú lên, thể hiện khát khao mãnh liệt.
Những người còn lại ngồi trên nền, tay cầm bình rượu, uống một ngụm lại rống một tiếng, đỏ mặt tía tai, đầm đìa nước mắt.
Dung Thời: "............"
Được rồi, so với trước đó có lẽ khá hơn.
Đang định quay về, bỗng thoáng thấy một quân y trẻ tuổi bước ra từ phòng y tế đối diện, ấn đường Dung Thời giật nảy, hắn vội bước tới.
Trước khi quân y vào văn phòng, Dung Thời ngăn ông lại.
"Chú..."
"Ồ, đúng là cậu rồi?" Dung Thời chưa nói xong, quân y đã lẩm bẩm: "Lão Ngô cũng thật là, bị trĩ thì có gì đáng xấu hổ, mà phải nhờ người mới giúp."
Dung Thời: "..."
Quân y gạt hắn ra, nhanh chân bước vào văn phòng: "Tôi chuẩn bị thuốc đã, cậu đợi một lát."
Dung Thời đứng ở cửa văn phòng, nhìn ông rút một tờ giấy trắng trong ngăn kéo, rồi lại cầm mấy lọ thuốc trên ngăn tủ, đổ vài viên thuốc vào tờ giấy, thuần thục gói lại.
"Đây." Quân y đưa gói thuốc cho Dung Thời, dặn dò: "Chuyển lời giúp tôi, không ra thì đừng cố rặn, kiên nhẫn một chút, nóng vội dễ lòi dom."
Dung Thời nhìn ông thật sâu, rồi nhận lấy: "Tôi sẽ chuyển lời."
Trở về khoang nghỉ ngơi, đóng cửa lại, Dung Thời sải bước đến trước bàn, mở gói thuốc ra.
Thuốc không nhiều, chỉ có năm viên, phía trên là tên viết tắt tương ứng với từng loại thuốc.
Hắn xem từng viên, không thấy có vấn đề, bèn cầm tờ giấy trắng lật xem.
Nhưng nhìn qua nhìn lại, ngoại trừ nếp gấp cũng chẳng thấy bất cứ chữ gì.
Bầu không khí bỗng tràn ngập hương thơm tươi mát, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Dung Thời chưa kịp quay đầu thì bờ vai bị ôm chặt, một bàn tay từ phía sau vươn ra đoạt lấy tờ giấy trắng trong tay hắn.
"Đây là gì?" Tống Du kẹp tờ giấy, lật xem: "Một tờ giấy trắng?"
Dung Thời quay sang nhìn cậu.
Bởi thể chất có phơi nắng cũng không đen nên làn da Tống Du trắng sáng. Vừa tắm xong, mái tóc vàng hơi ướt, nước chảy dọc theo ngọn tóc xuống cần cổ, vòng qua xương quai xanh, trượt vào cổ áo mở rộng.
Tống Du nhìn thuốc trong tay hắn, mày nhăn lại: "Anh làm sao vậy?"
Nhớ tới vụ oanh tạc ban ngày, ngực cậu căng thẳng: "Bị thương à?"
"Không." Dung Thời ép buộc mình dời mắt khỏi thân thể chú mèo mỹ miều: "Có người đưa cho anh, nhưng chẳng biết nó là gì."
Tống Du buông hắn ra, xoay người ngồi tựa vào bàn: "Mấy viên thuốc kia không có vấn đề gì à?"
"Ừ." Dung Thời xoè tay ra: "Vẻ ngoài chẳng có gì đặc biệt, để lát nữa bảo 01 kiểm tra thành phần xem sao."
Sự chú ý của Tống Du quay lại tờ giấy trắng, cậu đặt nó dưới ánh đèn, xem xét các đường nét.
"Nếp gấp?"
Dung Thời: "Đây là tờ giấy gói thuốc."
"Lẽ nào..." Tống Du nhìn một lúc lâu, trầm ngâm.
Cậu xếp lại dựa theo nếp gấp ban đầu, lát sau trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc thuyền giấy nhỏ.
Dung Thời mở to mắt, trực giác mách bảo đây là đáp án chính xác của mật mã.
"Sao em lại phát hiện ra?"
Tống Du đưa cho hắn: "Trước đây từng có một người rất mê trò chơi xếp giấy theo nếp gấp."
Dung Thời cầm lấy lật xem, nghĩ ngợi, hoá ra có những lúc Bé Mèo Tống thật khéo léo.
"Ai vậy?" Hắn thuận theo hỏi.
Tống Du nhìn chiếc thuyền giấy, vẻ mặt ảm đạm.
"Ba tôi."