Dung Thời mặc đồ thể thao, chậm rì rì theo sau đội ngũ, ngẫm nghĩ về những manh mối gần đây.
Cứ đến thời điểm mấu chốt lại mất dấu vết.
Hôm nay không chỉ có lớp hắn huấn luyện.
Khi ngang qua khu vực nhảy xa, thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc, Dung Thời quay đầu nhìn, Lâm Đang đứng một bên đang vận động làm nóng cơ thể.
Đối phương nhận thấy tầm nhìn của hắn thì mỉm cười, rồi nhanh chóng dời tầm mắt.
Nụ cười này, chỉ thiếu việc dán thêm hai chữ "khiêu khích" lên trán mà thôi.
"Anh bị coi thường kìa, anh hai." Tống Du chạy tới bên cạnh hắn.
Suy nghĩ bị tiếng anh hai cắt ngang, trong đầu Dung Thời đột nhiên hiện lên một sự việc hoàn toàn không liên quan.
Sao gần đây Miên Miên chẳng chịu gọi anh hai mà chỉ gọi mỗi anh nhỉ?
Một trận gió bỗng thổi qua, phảng phất hương hoa nhài.
Dung Thời dừng bước, quay đầu nhìn về hướng gió thổi.
Thấy hắn khác thường, Tống Du cũng dừng lại: "Sao vậy?"
Dung Thời: "Cậu có ngửi thấy mùi gì không?"
"Hoa nhài à? Có lẽ từ vườn hoa đằng kia..." Tống Du nói đến đây thì đột ngột dừng lại, hiện giờ đâu phải mùa hoa nhài, sao hương thơm nồng đậm như vậy?
"Tự nhiên nóng thế nhỉ?"
"Mẹ nó, sao chạy có hai vòng mà tim tao đã đập thình thịch rồi?"
"Bọn mày có ngửi thấy không, thơm quá."
Alpha trong sân thể dục bắt đầu rục rịch.
【Đã định vị, chất dẫn dụ đến từ tầng bốn khu giảng đường B4.】
Dung Thời lập tức chạy ra khỏi khu huấn luyện.
Thấy vậy, Tống Du chẳng hề nghĩ ngợi, vội bám theo.
Huấn luyện viên vừa mới tới thì bắt gặp Dung Thời đang chạy ra.
Chưa bắt đầu học đã chuồn, tính mang vợ trốn học đi chơi đây mà.
Ông lập tức lên tiếng ngăn lại: "Dung Thời, em làm gì đấy?"
Dung Thời vẫn chạy, giọng gấp gáp: "Có Omega rò rỉ chất dẫn dụ, thầy mau bật chế độ phong tỏa, nhốt họ trong sân đừng cho chạy loạn."
Lời vừa dứt, bóng dáng mất hút.
Huấn luyện viên chớp mắt đứng ngẩn ra tại chỗ, thầm chửi rồi vội vã tới phòng điều khiển.
Hai người đi tắt nên tốc độ rất nhanh.
Vốn dĩ mất mười lăm phút nhưng chưa đầy năm phút đã tới.
Thang máy không ở tầng một, Tống Du nhìn quanh, tìm được cửa cầu thang, bèn kéo Dung Thời: "Bên này."
Vừa mở cửa, hương vị chất dẫn dụ càng nồng đậm.
Dung Thời giữ chặt Tống Du đang định chạy lên trên: "Cậu chờ ở dưới đi."
Tống Du nhíu mày: "Vì sao?"
Dung Thời: "Tôi sợ cậu ăn không tiêu với mức độ nồng đậm thế này."
Tống Du cười nhạo: "Anh đùa à?"
Cậu gạt tay hắn ra, chạy lên vài bước.
Vừa tới tầng hai thì đột ngột một tiếng hét thảm thiết vang lên, từ đỉnh đầu truyền xuống âm thanh va chạm nặng nề, có thứ gì đó lăn xuống cầu thang.
Dung Thời chạy nhanh hơn, trên cầu thang tầng ba có một người nằm đó, co quắp như quả bóng.
"Ngô Hàm?" Dung Thời bước tới nâng cậu ta dậy.
Tống Du ngó lên phía trên thì chỉ thấy một góc áo màu đen, cậu bèn chống tay vịn nhảy vọt qua Ngô Hàm.
Ngô Hàm ôm chặt cánh tay phải, hơi thở dồn dập, trán vã mồ hôi lạnh, hồi lâu mới nhận ra người trước mặt: "Chủ tịch?"
Dung Thời: "Cậu thế nào?"
Ngô Hàm xuýt xoa, toàn thân đau nhức: "Dạ, hẳn là không có vấn đề gì."
Trên tầng truyền xuống tiếng đánh nhau, Dung Thời để cậu ta ngồi dựa vào tường: "Tôi lên đó xem thử đã."
Ngô Hàm chịu đựng cơn choáng váng, lắc đầu: "Đừng ngại, tôi không sao đâu."
Tống Du đuổi theo người nọ, sau mấy chiêu thì bắt được, bèn vặn tay hắn ấn vào tường: "Alpha?"
Không phải Omega thả ra chất dẫn dụ.
"Buông tôi ra!" Alpha dùng sức giãy giụa thì bị Tống Du hung hăng đập cho một quyền.
Tống Du: "Đẩy người thì được đấy nhỉ?"
Chất dẫn dụ đột ngột tăng cường, cảnh trước mắt Tống Du lung lay, Alpha bèn thừa cơ tránh thoát, trở tay đánh trả.
Nắm đấm hung hăng hướng vào mặt lại không trúng, hắn vừa ngẩng đầu thì đã bị một bàn tay ấn vào tường.
Dung Thời đỡ Tống Du bằng tay kia, nhỏ giọng: "Đã bảo cậu không được còn muốn lên."
Đầu mơ hồ đau, Tống Du lầm bầm chửi rồi gạt tay hắn, tìm kiếm nơi tỏa ra chất dẫn dụ.
Dung Thời nhân tiện nhốt người vào phòng để đồ bên hành lang rồi đuổi theo Tống Du: "Cậu xuống tầng dưới trông Ngô Hàm đi."
Sắc mặt Tống Du khó coi, tố chất cậu không thấp, từ nhỏ đã được huấn luyện kháng cự chất dẫn dụ, nào có đạo lý Dung Thời không chịu ảnh hưởng mà cậu lại có phản ứng.
Tựa hồ biết cậu nghĩ gì, Dung Thời bèn nói: "Không liên quan đến tố chất, giải thích với cậu sau, tôi một tay mang không được hai người bệnh."
Khu giảng đường B4 có hai mươi tám tầng, trong đó bốn tầng có cầu vượt kim loại bắc sang khu B5.
【Mẹ kiếp! Omega kia né tránh hệ thống giám sát, ngay cả ông đây cũng không tìm được!】
Trong đầu vang lên âm thanh gắt gỏng của 01.
Dung Thời: "Có tìm được nơi phát ra chất dẫn dụ không?"
【Trung tâm nồng độ chếch sang khu B5, nhưng đã giảm bớt, với tốc độ giảm này thì khả năng bắt kịp là 1%.】
Nói cách khác sau khi bị phát hiện, Omega đã ẩn nấp.
-
Rất hiếm khi chất dẫn dụ của Omega phát tán trên diện rộng, hôm nay trời còn nổi gió khiến toàn trường suýt phải nghỉ học. Alpha tự ôm chặt bản thân, sợ không kiềm chế được mà đuổi theo chất dẫn dụ kia.
"Ai thiếu đạo đức như vậy, có báo lên trên không?"
"Hàng tháng phát bao nhiêu thuốc ức chế, vì sao vẫn có Omega bất ngờ động dục chứ?"
"Với mùi vị này thì chắc chắn không phải Omega lần đầu động dục."
"Má ơi chỉ ngửi mùi mà mày cũng biết á?"
Ngô Hàm được đưa đến phòng y tế, toàn thân trên dưới đều là vết bầm tím, bởi vì lúc ngã xuống chỉ lo bảo vệ tay phải, cả gương mặt cũng biến dạng.
"May mà xương cốt không bị thương." Trong phòng y tế, bác sĩ trẻ tuổi Giang Hoài giúp cậu băng bó miệng vết thương.
Ngô Hàm thỉnh thoảng xuýt xoa, không quên nói lời cảm ơn.
Giang Hoài bật công tắc thiết bị y tế: "Nằm yên đừng nhúc nhích, giữ nguyên tư thế trong mười phút, bằng không miệng vết thương khó mà khép lại."
Ngô Hàm ngoan ngoãn gật đầu, nằm thẳng cẳng, quên cả hít thở.
Giang Hoài cười, vỗ bả vai cậu: "Được phép hít vào thở ra."
Dung Thời và Tống Du ở phòng y tế cách vách.
Dung Thời ngửi hương rượu thoảng trong không khí, nhìn cậu cắn nắp ống ra tiêm thuốc ức chế vào cánh tay.
Vừa rồi Giang Hoài muốn giúp thì bị cậu từ chối thẳng thừng, thậm chí không cho bước qua cửa.
"Với bác sĩ cậu cũng cảnh giác cao như vậy à?" Dung Thời thuận miệng hỏi.
Tống Du đóng nắp, bỏ vào túi: "Không điều tra tỉ mỉ thì bác sĩ chẳng khác gì sát thủ."
Dung Thời: "Tôi thì sao?"
Khi hỏi, hắn không nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần tò mò Tống Du đều coi mọi người là kẻ thù, thế mà vài lần lại tỏ ra tín nhiệm hắn.
Đặc biệt dưới tình huống Alpha chịu ảnh hưởng bởi chất dẫn dụ thì độ cảnh giác càng cao.
Nhưng Tống Du bị vài lần, hắn đều ở bên cạnh.
Tống Du cười khẽ: "Anh nói thử xem, bà xã?"
Dung Thời: "..."
Quên đi, không chấp nhặt với con nít.
Dung Thời: "Đại khái là vì quá yêu tôi."
Vẻ mặt Tống Du như gặp quỷ: "......"
Sao anh có thể tỉnh bơ mà thốt ra mấy lời như thế?
Hai người sang phòng bên cạnh thì Ngô Hàm đã hoàn thành bước đầu trị liệu, cơn đau thuyên giảm, chất dẫn dụ cũng ổn định.
Dung Thời kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh: "Xảy ra chuyện gì?"
Tay Ngô Hàm bỗng siết chặt tấm chăn, cậu ta ấp úng: "Không... không có chuyện gì cả, là tôi sơ ý nên mới bị ngã."
"Anh tự ngã, thế thì vì sao hắn ta phải chạy?" Tống Du cười nhạt: "Hay là tình tay ba, cho nên hẹn đánh nhau với tình địch?"
Dung Thời: "..." Ba câu phải nhắc tới tình địch, đúng là cậu.
Ngô Hàm cuống quít xua tay: "Không phải đâu, tôi tự ngã thật mà, anh Chu Ân chỉ vừa vặn đi ngang qua đó thôi, có lẽ bị dọa nên mới..."
Đúng là trước đó không có tiếng cãi vã.
Dung Thời: "Cậu có biết Omega động dục không?"
"Không biết." Ngô Hàm lắc đầu: "Tôi vừa đi tới đó thì đột nhiên ngửi thấy nên sơ ý bị ngã, chưa kịp trông thấy người."
Trăm ngàn chỗ hở!
Tống Du định chất vấn lại nghe Dung Thời lạnh nhạt bảo: "Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu nhớ thêm được gì thì hãy nói cho tôi biết."
Ánh mắt Ngô Hàm động đậy, cậu ta ấp úng gật đầu: "Cám ơn anh, chủ tịch."
Rời phòng y tế, Tống Du cực kỳ bất mãn với cách làm việc của Dung Thời.
"Bận rộn nửa ngày mà anh chẳng hỏi được chút tin tức có ích nào."
Dung Thời: "Ép cậu ta thì có ích à?"
Tống Du: "Không ép một chút thì sao mà biết được?"
Dung Thời quay đầu nhìn: "Cậu không phải thành viên của Hội sinh viên, đừng nên nhọc lòng."
Tống Du lười biếng nhìn lại: "Sao lại không phải, tôi là người nhà chủ tịch đó."
Dung Thời: "..."
Chu Ân được cưỡng chế đưa vào phòng y tế đặc biệt, trừ bỏ những vết thương ngoài do ăn đòn thì nghiêm trọng nhất chính là tuyến thể bị kích thích.
Sau nửa tiếng tiêm thuốc ức chế, mức độ chất dẫn dụ vẫn không ổn định.
"Cậu muốn hỏi gì, ngày mai hãy quay lại." Giang Hoài – bác sĩ trường học nói với Dung Thời: "Cậu ấy bị kích thích quá mức, có lẽ mất cả đêm mới hồi phục được."
Hắn bèn rời đi, nhìn thời gian, đã tới giờ đón Miên Miên.
Dung Thời lười trở về thay quần áo, liền đi thẳng tới khoa mầm non, không ngờ Tống Du cũng đi theo.
"Nhìn gì, tôi cũng đi đón em tôi." Tống Du xỏ túi quần, thản nhiên bảo.
"Người nhà cậu bé đâu?" Dung Thời hỏi.
Tống Du: "Từ lúc biết có sẵn người anh này ở đây, họ bèn quẳng thằng bé cho tôi."
Dung Thời không thích hỏi han chuyện riêng tư của người khác. Kiếp trước, độ hiểu biết của hắn về cậu học trò chỉ giới hạn ở tài năng, bình thường cũng ít tán gẫu mà chỉ giao lưu trong lĩnh vực kĩ thuật, cho nên không hề nhắc tới chuyện gia đình.
Tới cổng trường, lại trông thấy đầy phụ huynh đang đứng.
Từ phía xa Dung Thời nhìn thoáng qua, bước chân lập tức chuyển hướng sang cửa hông.
Chờ Tống Du lấy lại tinh thần thì hắn đã mất hút.
Cậu vừa định đi theo thì đột nhiên bị một đám đông vây xung quanh.
"Ai nha, đúng là Tống Du hả? Người thật còn xinh đẹp hơn trong ảnh nè, ha ha ha ha..."
"Oa, làn da này thực sự tồn tại ư? Còn mịn màng hơn cả Omega tôi này!"
"Cậu tới đón hai bé con à? Dung Thời đâu rồi? Sao lại để cậu đi một mình thế này?"
"Ha ha ha ha ha.... khi nào chuẩn bị sinh đứa thứ ba thế?"
Tống Du: "..."
Má nó, không thể kéo tôi chạy cùng à?
Dung Thời đi thẳng vào cửa hông.
Miên Miên chậm chạp, sức khỏe yếu, nên không chen chúc chạy ra ngoài cùng các bạn.
Chi bằng hắn vào chờ sẵn.
Đi được nửa đường, cẳng chân đột nhiên bị đụng vào, Dung Thời cúi đầu nhìn, không phải học trò ngốc thì là ai.
"Ai da!" Coca ôm mũi, phồng má đang định nổi cáu, vừa thấy Dung Thời thì lập tức nhảy lên ôm đùi hắn.
"Anh hai của Miên Miên, mau mang em đi tìm Miên Miên đi!"
Dung Thời: "..."
Động tác ôm chân thật thuần thục.
Chuông reo vang, đàn vịt con xông ra ngoài.
Chẳng còn ai, hắn mới đến chờ trước cửa phòng học.
Qua cửa sổ, Dung Thời thấy Miên Miên đang viết gì đó, xong xuôi thì cất gọn đồ dùng rồi khoác cặp sách lên lưng... sau đó cậu bé bị trọng lượng của chiếc cặp sách ép ngã xuống nền.
Dung Thời: "..."
Không rèn luyện thì không xong.
"Miên Miên!" Coca trượt trên đùi hắn xuống, vui vẻ chạy vào phòng xách cặp cho cậu bé.
Miên Miên nhổm dậy hai lần mới vịn chân bàn đứng lên được: "Không sao, tớ tự khoác được mà."
"Gạt người, vừa rồi cậu bị ngã vì nặng." Coca ôm cặp sách của Miên Miên vào lòng, không chịu trả.
Miên Miên: "..."
Dung Thời mặc kệ, chỉ đứng nhìn, chờ bọn nhóc đi tới.
Miên Miên: "Anh, anh chờ lâu chưa?"
Lại gọi mỗi anh.
Dung Thời cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, lại không chỉ ra được.
Hắn kéo tay Miên Miên, ấn nhẹ lên khuỷu tay cậu bé.
Cánh tay đột nhiên cứng đờ, tai dường như nghe thấy tiếng hít thở hệt mèo con.
Dung Thời: "Có đau không?"
Miên Miên lắc đầu: "Không đau."
Dung Thời xoa xoa đầu cậu, nhận cặp sách từ Coca rồi khoác lên tay, tay kia ôm Miên Miên lên.
Ra cổng trường, vừa vặn thấy Tống Du mặt đen xì bước tới.
Dung Thời: "Rốt cuộc là cậu đón trẻ hay chúng tôi đón cậu?"
Tống Du cười khẩy: "Nói thế cũng không biết xấu hổ."
"Anh lề mề quá đấy!" Coca oán giận: "Em muốn đổi anh hai của Miên Miên thành anh của em."
Tống Du xách cậu bé lên: "Muốn cũng không được."
Tay chân Coca múa may trong không khí, ồn ào: "Anh không chịu bế em làm em rất tức giận."
Tống Du để cậu bé ngồi trên khuỷu tay, lưng dựa vào mình: "Còn kêu nữa thì trả về cho ba thôi."
Một câu khiến Coca héo như củ cải muối.
Dung Thời nhìn khỉ con chồm hổm và bình thuốc nhỏ ngồi yên tĩnh trong lòng mình, đột nhiên cảm thấy hơi tịch mịch.
Giá Miên Miên cũng hoạt bát một chút thì tốt rồi.
"Anh à, nếu không có vấn đề gì thì anh không phải đón em mỗi tuần đâu." Miên Miên bỗng nói.
Dung Thời gõ nhẹ trán cậu bé: "Không được học theo cách nói chuyện của người khác, gọi anh hai."
Miên Miên ôm trán: "...Anh, anh hai."
-
Sáng thứ bảy, phòng huấn luyện trong ký túc của Dung Thời chói ánh nắng.
Hai bé con mặc đồ thể thao, đứng nghiêm túc, Tống Du ngồi bên cạnh đống đạo cụ xem náo nhiệt.
Dung Thời mang đạo cụ đặt mua tới, ngồi xếp bằng trên nền cách bọn nhóc năm bước chân.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Coca, tâm trạng phức tạp.
Vốn dĩ muốn dạy Miên Miên thuật đề phòng sói, kết quả sói cũng đến học.
Sói đến thì thôi đi, ngay cả anh của sói cũng đến, mẹ nó thái quá.
Kế hoạch Dung Thời tưởng tượng vô cùng hoàn mỹ.
Miên Miên nền tảng sức khỏe kém, rèn luyện sức chịu đựng chắc chắn không nổi, đành phải dạy vài kĩ năng cơ bản, từng bước một, không cần giỏi, ít nhất phải khỏe mạnh.
"Hôm nay sẽ dạy tiết học đầu tiên: quật ngã đối thủ qua vai." Dung Thời đặt đạo cụ trước người: "Mục tiêu của ngày hôm nay là quật ngã nó hai mươi lần."
Miên Miên và Coca nhìn đạo cụ.
Một con thỏ đen thùi lùi có chiều cao tương đương với hai nhóc, mặc đồ cao bồi, mắt chột, mặt thêu một đường sẹo.
Coca trốn ra phía sau Miên Miên: "Con thỏ này xấu quá."
Dung Thời kiên nhẫn giảng giải từng bước, làm mẫu vài lần, sau đó bảo hai nhóc con thay phiên nhau luyện tập.
Coca ngồi bên cạnh cổ vũ Miên Miên: "Đánh chết Thỏ Thỏ xấu!"
Tống Du cũng ồn ào: "Bé Thỏ Thỏ cố lên."
Miên Miên hít một hơi thật sâu, ôm lấy cánh tay con thỏ rồi xoay người: "Hây da!"
Cậu bé hét lên, dùng sức quật con thỏ xuống đất.
Kết quả thỏ chưa ngã, người đã lăn quay.
Dung Thời: "..."
Anh em họ Tống ngồi xem: "......"
Miên Miên từ trên mặt đất bò dậy, đầu óc choáng váng, nhìn trái ngó phải, sao lại chẳng có ai thế này: "Anh hai?"
Dung Thời: "...Phía sau."
Nói xong, hắn nhìn Miên Miên xoay người, đôi chân xoắn thành bánh quẩy, lại ngã lăn quay lần nữa.
Dung Thời: "..."
Khả năng phải điều chỉnh kế hoạch.