Âm thanh cánh quạt gầm rú xuyên qua cửa động truyền vào, lấn áp giọng Tống Du.
Trong ánh sáng ngược, Dung Thời nhìn thấy trên cửa động có hai người mặc đồng phục cứu hộ, một người trong đó quấn dây thừng nhảy xuống.
Đường hầm phía trước nghiêng khoảng năm mươi độ, càng gần cửa động càng dốc, không có dụng cụ hỗ trợ rất khó leo lên.
Hắn chuyển hướng nhìn, nghiêng đầu hỏi: "Cậu vừa nói gì?"
Tầm mắt Tống Du trượt xuống theo người nọ, tay lẳng lặng sờ thắt lưng, nắm lấy chuôi kiếm.
"Không có gì."
Phía trước sáng bừng, ánh đèn pin lia qua lia lại trên người họ, tiếng bước chân dần tới gần.
"Các cậu có bị thương không? Có đi được không?"
Dung Thời nghiêng đầu tránh ánh sáng mạnh bắn thẳng đến: "Được."
"Cậu ấy bị thương à? Để tôi cõng cho, cậu leo lên trước đi."
Nhân viên cứu hộ bước tới, vươn tay kéo cánh tay Tống Du.
Cậu hất ra, cười khẩy: "Tôi đang vui vẻ với vợ mình, anh là cái thá gì mà đòi cõng?"
Ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào mắt, tầm nhìn đen ngòm, cùng lúc Dung Thời nghe thấy âm thanh lưỡi kiếm rời khỏi vỏ...
Nhóm Tần Lạc chạy tới cửa động.
Nơi này cách chỗ đất sụp đổ tới vài cây số, nếu không nhận được tin tức thì khó mà tưởng tượng nổi.
"Thế nào? Người đâu rồi?" Tần Lạc túm được nhân viên cứu hộ bèn hỏi.
Nhân viên cứu hộ: "Đã tìm được, đang đưa lên."
Trần Thần định tới cửa động xem thì bị nhân viên cứu hộ ngăn lại: "Các cậu đừng tới gần, sẽ cản trở công tác cứu hộ!"
Lưu Hoành giọng ồm ồm: "Sao lại cản trở? Không chừng chúng tôi có thể hỗ trợ ấy chứ."
Đang giằng co, phía dưới bỗng truyền lên tiếng hét thảm thiết.
Nhân viên cứu hộ chớp mắt, hô to vào bộ đàm: "Mục tiêu phụ cận xuất hiện đàn kiến, khả năng có nhân viên thương vong, xin hãy hỗ trợ!"
Lại một trận nhốn nháo hoảng loạn.
Tần Lạc mặc kệ, cậu chạy tới, ngó xuống cửa động kêu lên: "Anh!...... An...h..."
"Khóc tang à."
Giọng điệu lười biếng êm tai từ phía dưới truyền lên, Tần Lạc chưa kịp hô hai tiếng bỗng nghẹn họng, lệ ở khóe mắt bị chặn đứng.
Mấy nhân viên trong đội cứu hộ âm thầm liếc nhau, nhíu mày.
Mấy người kia đều chạy tới cửa động, chỉ có Trần Thần chậm chân, khóe mắt chú ý tới sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt họ.
"Tránh ra." Thêm một giọng nói lạnh lùng.
Tần Lạc rụt cổ lại, một bóng đen đột ngột vọt lên, cậu vội lùi ra phía sau hai bước theo bản năng.
Dung Thời cõng Tống Du nhảy lên, tiện tay ném dây thừng xuống đất.
Toàn thân hai người dính đầy bùn và chất nhầy màu xanh lục, nhưng không hề nhếch nhác.
"Anh!" Tần Lạc chạy tới cho họ một vòng tay lớn: "Các anh đã trở lại rồi!"
Tống Du đẩy ra, vẻ mặt ghét bỏ: "Tránh xa một chút, hôi chết đi được."
Tần Lạc: "..."
Giảng đạo lý, hiện giờ người tương đối bốc mùi là ông anh có được không? Thằng em này còn chưa ghét bỏ, thế mà...
Trên chương trình phát sóng trực tiếp, mọi người reo hò...
"Hai người không sao! Thật tốt quá!!!"
"A a a a... lời cầu nguyện đã có tác dụng!"
"Thoạt nhìn hơi bẩn nhưng có lẽ họ đã trải qua một chuyến du ngoạn lãng mạn trong tổ kiến không chừng?"
"Áu áu áu... tư thế chiến đấu của chủ tịch đẹp trai quá đi! Tui đã yêu mất rồi!"
"Bị rơi xuống đó, trước chưa bàn tới độ cao, nhưng lọt trúng vào tổ kiến mà chẳng việc gì cả, quá ghê gớm đúng không?"
"Tui muốn biết họ đã trải qua những gì?"
Tống Du vỗ vai Dung Thời: "Thả tôi xuống."
Dung Thời: "Không cần tiết kiệm sức lực cho tôi đâu."
Xét tính cách của cậu, một khi xuống đất chắc chắn sẽ mặc kệ.
Tống Du: "Mẹ kiếp tôi không phải kẻ tàn phế."
Dung Thời: "Ừ."
Dung Thời: "Mà là nhóc què."
Tống Du: "..." Móa.
Alpha cao to, độc miệng, ương bướng, vô vị, mặt liệt này sao có thể là Thỏ Thỏ của cậu? Má ơi!Tận thế đến rồi sao?
Nhân viên cứu hộ Beta vừa nãy ngăn cản đám Lưu Hoành bước tới.
"Các cậu không gặp nhân viên cứu hộ đi xuống đó à?"
Giọng Dung Thời lạnh nhạt: "Không gặp, chắc lối rẽ nhiều nên lạc đường."
Nhân viên cứu hộ nhìn họ đầy nghi ngờ: "Vậy các cậu không nghe thấy tiếng kêu sao?"
Tống Du đặt cằm lên bả vai Dung Thời rồi nở nụ cười mờ ám: "Tiếng kêu? Kêu kiểu gì ấy nhỉ?"
Tần Lạc: "..."
Không được phép lái xe phá đường núi!
"Các cậu không gặp phải kiến..."
Nhân viên cứu hộ chưa kịp hỏi thì một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ xuất hiện phía chân trời, bay tới với tốc độ cực nhanh.
Phi thuyền hạ cánh kèm theo luồng gió mạnh, khiến mọi người đứng không vững.
Cửa khoang mở, đội cứu hộ khác bước ra một cách có trật tự.
"Sao mấy người lại ở khu vực này?" Đội trưởng đội cứu hộ nhìn nhân viên cứu hộ Beta kia.
Nhân viên cứu hộ: "Chúng tôi đang tra xét vùng phụ cận thì phát hiện nơi này có vấn đề nên mới tới."
Hai bên trao đổi ngắn gọn vài câu, đội cứu hộ trước vào hang tìm thành viên, còn nhóm Dung Thời theo đội cứu hộ sau lên phi thuyền.
Trong khoang y tế, Tống Du duỗi chân để bác sĩ kiểm tra, tầm mắt nhịn không được liếc sang bên cạnh.
Từ lúc khởi hành, Dung Thời cứ đứng đó, im lặng, bất động, mắt nhìn chằm chặp tay bác sĩ.
"Còn có việc gì à?" Tống Du hỏi.
Dung Thời chẳng ngẩng đầu lên: "Không có gì."
Tống Du: "..."
Hầu hết lông chân Alpha đều rậm rạp, nhưng lông chân của Tống Du đã ít lại vàng nhạt, thoạt nhìn không rõ nên thương tích trên cẳng chân và mắt cá chân trông rất ghê người.
Kiểm tra xong, bác sĩ lấy thuốc định bôi cho Tống Du.
"Không cần." Cậu tựa vào đầu giường, biểu cảm lạnh nhạt: "Chiếu đèn trị liệu là được."
Bác sĩ bất đắc dĩ: "Tuy xương cốt không sao nhưng lớp mô dưới da đang rỉ máu, cơ bắp tổn thương nghiêm trọng, chỉ dùng đèn trị liệu thì hiệu quả không lý tưởng."
Tống Du lạnh lùng: "Tôi bảo không cần bôi, có nghe thấy không?"
Nhận ra bác sĩ định khuyên nhủ tiếp, Dung Thời vỗ vai ông: "Bác sĩ, khâu này đơn giản, hãy để tôi làm cho."
Bác sĩ đành đứng dậy, đưa thuốc cho hắn rồi dặn dò: "Đừng bôi nhiều, chỉ cần một tầng mỏng là đủ."
Dung Thời nhận lấy: "Vâng."
Chờ bác sĩ rời đi, Dung Thời ngồi vào vị trí của ông ấy: "Sợ bị hạ độc hả?"
Tống Du: "Tôi không có thói quen để người khác đụng chạm."
Việc kiểm tra chỉ cần ấn vào từng vị trí riêng lẻ, hầu hết đều dùng dụng cụ, nhưng bôi thuốc thì khác.
Tầm mắt Dung Thời đảo qua chân cậu, mặt vô cảm: "Sợ chân thối quá bị phát hiện chăng?"
Tống Du tức đến bật cười: "Có thối hay không, anh ngửi thử xem?"
Thấy cậu chẳng để ý đến vấn đề thuốc, Dung Thời vặn nắp, dùng tay che, 01 biến thành cây kim nhỏ đâm vào kiểm tra.
【Không tồn tại vật chất gây hại.】
Dung Thời dùng ngón tay quẹt thuốc bôi lên chân cậu rồi nhẹ nhàng tản ra: "Tôi không có thói quen ngửi mùi chân thối."
Tống Du hơi rụt lại theo bản năng.
Vẻ mặt và cơ thể Dung Thời này chẳng có lấy một chỗ mềm mại, thế nhưng lực tay cực kỳ nhẹ, nhẹ đến mức khiến cậu mất tự nhiên, hệt như có đám kiến nhỏ bò qua.
"Đệt!" Bôi chưa được hai lần, Tống Du chịu không nổi, vươn tay ra: "Được rồi, để tôi tự bôi, mau phắn đi tắm rửa, hôi chết người."
Dung Thời vẻ mặt lạnh lùng, động tác bôi thuốc vô cùng cẩn thận: "Tôi chẳng ngửi thấy gì cả."
Đoạt thuốc không xong, thiết bị đầu cuối vang lên.
Tống Du mở ra, là một đống tin tức.
Cậu vừa đọc vừa nhíu mày, khóe mắt liếc Dung Thời, chân bất giác rụt lại.
"Đừng động đậy." Dung Thời vỗ vỗ lên mu bàn chân cậu, tiếp tục bôi: "Giống quét nước sơn lên giò heo."
Tống Du: "...Có giò heo đẹp thế sao?"
Dung Thời: "Giò heo đẹp không có, nhưng heo thì có một con."
Tống Du: "Không chọc ghẹo tôi sẽ chết à?"
Dung Thời: "..."
Tới khi Dung Thời bôi xong, Tống Du mới hoàn hồn, phát hiện mình quên béng toàn bộ nội dung tin tức vừa xem, trong đầu chỉ còn lại gương mặt nghiêm túc của hắn.
Hắn dịch đèn trị liệu tới gần rồi bật lên, thiết lập thời gian theo lời bác sĩ dặn.
"Cậu có năm giờ nghỉ ngơi."
Nói xong định đứng dậy ra ngoài.
Bảo chẳng ngửi thấy mùi gì là giả. Trong hoàn cảnh ở tinh cầu hoang còn được, bởi chả ai thơm tho hết. Còn nơi này sạch sẽ, thế nên cảm giác hắn bẩn thỉu khác thường.
"Khoan đã." Tống Du gọi hắn lại: "Qua đây."
Dung Thời: "Làm gì?" Qua để ăn đòn á?
Nhìn ánh mắt hắn, chẳng rõ tại sao Tống Du lại biết hắn đang nghĩ gì.
Cậu cười nhạo: "Sao, anh cũng biết bản thân mình ngứa đòn hả?"
Dung Thời bình tĩnh bước tới rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh đầu giường, thấy Tống Du duỗi tay về phía mình, hắn bèn ngước mắt lên.
Tống Du thong thả cười: "Căng thẳng làm gì, tôi không bạo hành anh."
Dung Thời: "Biết đâu đấy."
Đồng phục huấn luyện màu đen, nhưng đồ của Dung Thời lại nhiễm đủ sắc màu rực rỡ, giống đồng phục rằn ri.
Tầm mắt Tống Du lướt qua cánh tay hắn, quả nhiên phía trên khuỷu tay có một vết rách, do chất liệu vải đặc biệt nên không quan sát kỹ thì chẳng nhận ra.
Cuốn ống tay áo lên, dưới vết rách là thương tích bởi lưỡi kiếm gây ra, miệng vết thương đã khép, vệt máu chảy dọc cánh tay đã khô.
Lúc bị nhân viên cứu hộ ám sát trong động kiến, tuy ánh sáng mạnh làm mặt mũi tối tăm, Tống Du vẫn mơ hồ cảm giác được Dung Thời chắn cho cậu một kiếm. Có điều hắn né tránh thực tài tình nên miệng vết thương không sâu.
Tống Du nhìn trái phải, trong tầm tay không có dụng cụ sát trùng.
"Mang dụng cụ lại đây."
Dung Thời cảm thấy kỳ lạ vì hiếm khi cậu đối xử tốt với mình, tuy nhiên hắn tiếc mạng sống hơn.
"Dụng cụ làm gì?"
Tống Du lại tức đến bật cười.
"Rửa sạch vết thương, không hành hung, thế đã được chưa?"
Ánh mắt Dung Thời trêu ghẹo, hắn kéo chiếc xe đẩy nhỏ bác sĩ vừa sử dụng lại gần.
"Sao đột nhiên đối xử tốt với tôi thế?"
Tống Du nghiêng người, nhặt lấy nhíp và bông tẩm cồn trên xe.
"Vì anh đã cứu tôi nên tôi chủ động phục vụ anh một lần, lý do này đã đủ chưa?"
Môi Dung Thời cong lên lại nhanh chóng ép xuống: "Cố mà làm đi."
Nói xong hắn lập tức cởi áo khoác, đưa tay ra.
Tống Du: "..."
Miệng và tay được điều khiển bởi hai hệ thống sao?
Mười phút sau...
Dung Thời cụp mắt nhìn vết thương lại đau nhói, chảy máu.
"Cậu làm thế nào mà vết thương khép miệng bị vỡ ra?"
Tống Du gắp miếng bông tẩm cồn đẫm máu, chẳng biết phải làm sao.
Sao chẳng giống trong tưởng tượng nhỉ?
"Được rồi, để tôi tự làm." Dung Thời cầm bông tẩm cồn trong tay cậu ném vào thùng rác, vừa rửa sạch vết thương vừa lẩm bẩm: "Vợ như thế ai dám lấy về."
Tống Du cười khẩy: "Ai dám lấy, tôi chém hắn thành ba nghìn sáu trăm mảnh."
Tay Dung Thời run lên, bông tẩm cồn rớt xuống nền.
Nhìn hắn nhanh chóng rửa sạch vết thương, bụng dạ Tống Du cồn cào, suýt không duy trì được vẻ bình tĩnh trên gương mặt.
"Hình vẽ con thỏ kia..."
Chưa kịp hỏi, bác sĩ đã trở lại, tính thời gian xem Dung Thời có thao tác đúng hay không.
Dung Thời xử lý vết thương qua loa rồi đứng dậy lấy áo khoác, bàn tay to xoa nhẹ đầu Tống Du hai phát.
"Nghỉ ngơi đi, sắp đến giờ chúng ta phải trở lại sân thi đấu rồi."
Trơ mắt nhìn hắn chạy mất hút, Tống Du trầm mặc.
Bác sĩ: "Nghỉ ngơi cho tốt thì vết thương mới mau lành..."
Cậu xốc chăn lên rồi nằm xuống: "Biến!"
Bác sĩ: "..."
Cậu sinh viên này đẹp trai mà tính tình nóng nảy quá, kê thêm vài viên thanh nhiệt hạ hỏa mới được.
Nghe thấy tiếng khép cửa, Tống Du ngẩn người, mắt nhìn chăm chú vào một chỗ.
Lát sau cậu kéo phắt tấm chăn lên che kín mặt.
"Chắc chắn không có khả năng!"