Trong lúc khiêu vũ, Dung Thời nắm tay Tống Du, nên cậu cũng nghe thấy tiếng thông báo của 01.
Nó còn biết thu thập chất dẫn dụ ư?
【Tôi không chỉ biết thu thập chất dẫn dụ mà còn biết trị chứng nói nhiều của bạn đời nữa cơ, miễn là có một trăm triệu viên đá năng lượng...】
Tống Du mỉm cười nhìn Dung Thời rồi thong thả gật đầu.
Dung Thời mặt gỗ: "..."
Tần Lạc liều mạng chụp ảnh.
"Đệch mợ! Đệch mợ! Anh tôi cười tới mấy lần cơ á? Thôi rồi thôi xong rồi, ngày mai ngưỡng cửa sẽ bị đạp nát mất."
Trần Thần chen chúc trong đám đông, tìm góc đẹp để bấm máy.
Tranh thủ chỉnh sửa rồi đăng luôn lên diễn đàn trường quân đội cho nóng.
#Độc_quyền: Cơm chó hôm nay đã được chuyển đến, các bạn hãy chú ý kiểm tra để nhận đủ nhé!#
【Nắng Ban Mai Chợt Hiện: Đăng bài phân tích các trận chiến ngán rồi, hôm nay tôi sẽ phân tích vụ Dung papa giẫm Tống mỹ nhân như thế nào...】
Thường thì tiệc chúc mừng thế này rất ít người ngoài tham dự, lại không có phát sóng trực tiếp, thế nên sinh viên trường quân đội không thể chứng kiến.
"Định mệnh! Đây là cặp chồng chồng nhà chủ tịch ư? Đẹp trai quá đi mất!"
"Áu áu, bức ảnh đầu tiên đẹp quá! Nhìn góc nghiêng hoàn hảo của nữ thần kìa, nụ cười thật mê hồn!"
"Cơm chó ập vào mặt trước sau như một chưa bao giờ làm tui thất vọng."
"Quan sát kỹ bức hình thứ ba đi! Chủ tịch đang nhìn nữ thần với đôi mắt mỉm cười! Nhất định phải quan sát kỹ mới nhận ra được!"
"Mẹ kiếp tiệc chúc mừng đây sao? Rõ ràng là đám cưới của bọn họ mà!"
"Áu áu áu áu áu mlem mlem!"
Lầu tình yêu đích thực được xây bởi hàng vạn bình luận lại điên cuồng tạo cảm giác tồn tại.
Hai ID anti-fan Bé Mèo Không Ăn Được Cá và Bé Mèo Ăn Cá Nhà Tôi - bị lôi ra ném đá một trận.
Tại bữa tiệc, điệu nhạc kết thúc.
Đám Lưu Hoành huýt sáo rồi la hét, thứ gọi là lễ nghi giới quý tộc bị quẳng ráo sang một bên.
"Chủ tịch à, không hôn thì rất khó xong việc đấy!"
Bạch Đình hùa theo: "Hôn đê! Hôn đê!"
Trần Thần vừa đăng bài xong: "Cơm chó cần chuyển phát đúng lúc."
Bầu không khí của bữa tiệc được khơi dậy, nhóm Omega cũng la hét, những người còn lại thì vỗ tay ăn dưa, bụng cảm thấy việc này thật hoang đường.
Bảo hai Alpha hôn nhau trước mặt tất cả mọi người, mà một trong đấy là Nhị điện hạ, liệu có khả năng ư?
Nếu diễn kịch chắc cũng không diễn tới mức đó chứ?
Tầm mắt Tống Du đảo qua đám đông.
"Mấy người muốn nhìn thấy gì?"
Lưu Hoành huýt sáo được nửa chừng thì tắc nghẹn.
Những người còn lại bất giác lùi về phía sau nửa bước: "..."
Nhị vương tử mặt lạnh trong một giây đồng hồ, thật là đáng sợ.
Vừa rồi bầu không khí mờ ám kia chỉ là ảo giác chăng?
Trên tầng hai, Lục Hữu Khải nhìn đứa con trai của mình đứng trong góc chả ai hỏi han rồi liếc sang Dung Thời, ánh mắt phức tạp.
Cảnh này, cứ như lịch sử tái diễn.
"Diễn cũng chả đến nơi đến chốn." Triệu Cơ nhìn xuống, ánh mắt khinh miệt.
Lục Hữu Khải: "Rốt cuộc mới có mười mấy tuổi đầu, đâu thể diễn sâu được."
Chờ Tống Du về, Hạ Niệm lập tức tiến lên đón.
"Có thể nhảy với tôi một điệu không?"
Sau khi mở màn khiêu vũ, phần còn lại không quá chú trọng, ai nhảy với nhau cũng được, miễn là đối phương đồng ý.
Tống Du: "Ngại quá, tôi mệt rồi."
Thấy cậu bước đến khu nghỉ ngơi, nụ cười của Hạ Niệm cứng đờ, ánh mắt nhìn Dung Thời không giấu nổi vẻ ghen ghét.
Omega như cậu ta mà chẳng hấp dẫn Tống Du bằng một Alpha.
Lẽ nào cậu ấy thích người đồng giới thật?
Tần Lạc bưng rất nhiều đồ ăn tới, thoáng liếc lên tầng hai, vừa đặt đồ ăn xuống vừa hạ thấp giọng: "Anh, họ rời đi rồi."
Tống Du: "Ừ."
Tần Lạc khó hiểu: "Không phải nỗ lực khoe ân ái trước mặt họ sao?"
Tống Du cười giễu cợt: "Có kẽ hở thì họ mới tin tưởng."
Tần Lạc gặm đùi gà, lẩm nhẩm mấy chữ trong đầu, đột nhiên tỉnh ngộ.
Tức là muốn hư hư thực thực, thực thực hư hư, khiến kẻ địch nhìn không thấu, làm rối loạn trận tuyến của họ.
Nghĩ thế, Tần Lạc nhịn không được liếc nhìn Tống Du.
Vậy liệu điện hạ có biết mình diễn thật hay giả không?
Dung Thời nhìn Bé Mèo Tống nhảy xong thì bỏ mình lại, cảm thấy thực bất đắc dĩ.
Cứ tưởng hết giận dỗi rồi chứ.
【Ngài đã dỗ dành ngài ấy chưa?】
Dung Thời: "..." Chẳng phải tao dỗ dành từ nãy tới giờ còn gì?
【Mấy hôm nay mức tiêu thụ điện năng quá lớn, bé con gầy sọp rồi, xin hãy ban thêm chút sức mạnh đi mà, oa oa oa...】
Dung Thời: "..."
Kết quả phân tích toàn bộ chất dẫn dụ và thông tin nhân sự nhanh chóng hoàn thành.
Có tổng cộng 45 Omega tại hiện trường, trong đó 13 người là thành viên của Hội bảo vệ quyền lợi Omega. Ngoài ra còn tình cờ phát hiện hai người có độ xứng đôi 100%, tuy nhiên theo quan sát thì họ chưa quen biết nhau.
Bữa tiệc là cái cớ tuyệt vời cho việc tìm kiếm đối tượng.
Tại đại sảnh xa hoa, nam nữ ăn mặc sang trọng, tốp năm tốp ba chụm vào nhau trò chuyện.
Dĩ nhiên đội Dung Thời - đội ngũ quán quân trở thành tâm điểm tuyệt đối.
Nhóm Omega e sợ khí thế lạnh lùng của Dung Thời, hơn nữa hắn lại là người của nhị vương tử, thế nên không dám gần gũi, bèn tìm đám Bạch Đình.
Các đội viên đều vội vàng giao lưu, còn Dung Thời thì thở phào nhẹ nhõm.
"Việc trước đó cậu suy nghĩ tới đâu rồi?"
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Dung Thời xoay người nhìn, là Triệu Cơ.
Dung Thời: "Việc này rất hệ trọng nên tôi chưa suy nghĩ kỹ càng."
Đáy mắt Triệu Cơ hiện lên vẻ không vui: "Hằng năm có biết bao sinh viên xếp hàng khóc lóc cầu xin tôi thu nhận, cận cần phải suy nghĩ cho thật kỹ càng."
Lời này chỉ kém không thốt ra mấy chữ "Chẳng biết điều".
Vẻ mặt Dung Thời không hề gợn sóng, hắn bình tĩnh đáp: "Vâng."
Triệu Cơ nghẹn họng.
Người bình thường sẽ trả lời thế sao? Tưởng mình là ai hả?
Ông ta đường đường là thiếu tướng, tuyển chọn một sinh viên còn bị từ chối ư?
Chuyện này đồn ra ngoài thật mất mặt?
Triệu Cơ: "Tháng sau quân đoàn 5 sẽ đi khai phá vùng đất hoang tại khu nguy hiểm cấp bốn, tôi có thể sắp xếp cho cậu một vị trí."
Phắc!
Nhập học chẳng bao lâu đã được nhận nhiệm vụ sao?
Lúc Triệu Cơ bước xuống, sinh viên xung quanh âm thầm để ý.
Nghe ông ta và Dung Thời đối thoại, họ đều kinh ngạc không thôi.
Trong trường quân đội, thường thì sinh viên năm thứ hai mới được phân công nhiệm vụ. Bởi sinh viên năm thứ nhất năng lực yếu do chưa phân chuyên ngành, ngoài ra điều quan trọng nhất là cần phải tập trung đào tạo một nền tảng vững chắc.
Nếu thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, vậy nền tảng không ổn định, sẽ cản trở sự phát triển trong giai đoạn tiếp theo.
Nhưng rất rõ ràng, thiên tài không bị hạn chế bởi bất cứ quy tắc nào.
"Khu nguy hiểm cấp bốn chẳng thích hợp với người mới đâu." Lâm Nhạc cũng bước từ tầng hai xuống: "Cuối tuần sau quân đoàn 11 sẽ tới khu nguy hiểm cấp ba khai hoang, cậu có cảm thấy hứng thú không?"
Nhiệm vụ dành cho sinh viên trường quân đội không phải cứ độ khó khăn càng cao thì càng tốt.
Bởi độ khó khăn càng cao thì càng khó tiếp thu kinh nghiệm.
Định mệnh! Hai nhân vật lớn lại chìa cành ôliu ra cho Dung Thời lần nữa!
Con cưng của trời hay gì?
"Hai người đã nói thế thì tôi đây cũng góp vui vậy." Tần Triệu chậm rãi bước tới, mắt nhìn Dung Thời: "Cuối tuần sau quân đoàn 13 sẽ tuần tra kiểm soát tình hình tinh tặc, cực kỳ thích hợp cho lính mới học hỏi."
Móa! Trực tiếp gom đủ ba nhân vật lớn chìa cành ôliu!
Nếu không đồng ý, vậy xứng đáng chẳng có bạn bè!
Dung Thời: "Tôi muốn thương lượng với bà xã trước đã."
Mọi người: "..."
Tức là muốn đứng về phe nhị vương tử sao?
Trong đầu Tần Triệu, Triệu Cơ, Lâm Nhạc đồng thời hiện lên những lời này.
Dung Thời và Tống Du chắc hẳn là mối quan hệ hợp tác đôi bên, nếu Dung Thời coi cậu là bàn đạp thì vẫn còn tương lai, bằng không chỉ có chìm đắm trong bể khổ cùng nhau.
Dung Thời nói tiếp: "Em ấy chẳng chịu rời tôi lấy một ngày, nếu không thương lượng thì em ấy sẽ ầm ĩ với tôi mất."
Ba người Tần Triệu: "..."
Sinh viên xung quanh giả vờ chuyện phiếm, vành tai lại dỏng lên nghe, đôi mắt dần biến đỏ.
Nỗi ghen ghét khiến khuôn mặt họ vặn vẹo.
Mẹ kiếp khinh người quá đáng!
Được tới ba nhân vật lớn ưu ái thì thôi đi, lại còn không quên rải cơm chó?
Dù có sinh ra ở vạch đích cũng không được tùy tiện bắt nạt người ta như thế chứ!
【Omega kia bắt đầu tiếp cận!】
Dung Thời lẳng lặng quan sát Alpha và Omega có độ xứng đôi 100%.
Alpha này là sinh viên Học viện Hoàng gia từng đoạt giải, sinh ra trong họ nhánh thuộc dòng dõi đại quý tộc Nhan gia, tên Nhan Khải, cũng học khoa luật giống như Thiên Tầm.
Hầu hết con em đại quý tộc học khoa luật đều có ý định tham gia chính trị.
Một tân sinh viên nhỏ bé của trường quân đội mà cũng dám khoe khoang trước mặt sĩ quan à? Triệu Cơ cực kỳ khó chịu.
Hạt giống tốt chưa chắc đã được tất cả mọi người yêu thích, thế nhưng ai cũng muốn giành lấy để thể hiện sức mạnh của mình.
Triệu Cơ ngứa mắt với Dung Thời, nhưng không cản trở quyết tâm cướp đoạt người của ông ta.
"Điều kiện tốt như vậy, bỏ lỡ sẽ không còn nữa, cậu tùy ý chọn một đi."
Dung Thời phát ngán với những yêu cầu của ông ta, thế nhưng hiện giờ chưa phải lúc trở mặt.
Định kiếm cớ từ chối, đột nhiên cổng lớn truyền đến động tĩnh.
"Ngài Thiên tới!"
"Má ơi! Ngọn gió nào thổi ông ấy tới đây!"
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, mọi người sôi nổi ngó về phía cổng lớn.
Thiên Lí tuổi tác đã cao nhưng thân thể vẫn cường tráng. Ông sống nửa ẩn dật sau khi từ chức tổng tư lệnh, ai tìm cũng không thấy, ai mời cũng chẳng tới, thế mà hôm nay lại chủ động đến bữa tiệc.
Chẳng lẽ tới tìm thiếu tướng Tần?
Tất cả mọi người có mặt đều nghĩ vậy.
Thiên Lí khoác quân phục, chắp tay sau lưng, bên cạnh là trợ lý đặc biệt mặc đồ đen, tầm mắt chỉ tùy ý đảo qua đám đông, lại khiến cho mọi người thầm chấn động, chẳng ai dám đối diện.
Ba thiếu tướng và đám sĩ quan cấp cao trên tầng hai vội vàng nghênh đón.
Thiên Tầm đang nhởn nhơ trong nhóm Omega nhìn thấy Thiên Lí, thiếu chút nữa phun ngụm sâm panh ra, cô nàng vội vã nâng váy bước tới: "Cụ cố."
Triệu Cơ lúc nãy còn vênh váo tự đắc, vừa gặp Thiên Lí lập tức hơi khom người, giọng điệu nịnh nọt: "Ngài Thiên tới đây sao không cho người báo trước một tiếng ạ?"
Thiên Lí thiếu kiên nhẫn: "Tôi đi đâu còn phải thông báo cho cậu à?"
Triệu Cơ: "Đâu có đâu có, ngài nói đùa, là chúng tôi sợ tiếp đãi không được chu toàn thôi."
Điều này nghe có vẻ đúng, nhưng lại khiến Tần Triệu - thân là chủ nhà, sắc mặt khó coi.
Cái gì mà tiếp đãi không chu toàn, thế chẳng phải đang mắng ông ta sao?
Thiên Lí giơ tay ngăn cản họ hàn huyên, đưa tầm mắt về phía Dung Thời đứng đằng sau.
Đám Lâm Nhạc nghiêng người theo bản năng.
Thiên Lí: "Vừa rồi mọi người nói chuyện gì thế?"
Triệu Cơ âm thầm trao đổi ánh mắt với Lâm Nhạc rồi cung kính giải thích: "Đứa nhỏ Dung Thời tư chất không tồi, chúng tôi muốn xem cậu ấy định lựa chọn ai."
Thiên Lí nghe ông ta nói hồi lâu, lại nhìn Dung Thời.
"Đã như vậy, lão già này cũng muốn góp vui."
Một câu nói tưởng nhẹ nhàng mà hệt như ném quả bom hạng nặng, khiến đầu óc mọi người kêu ong ong.
Má ơi ngài Thiên muốn thu nhận Dung Thời?
Mẹ kiếp... không phải xuất hiện ảo giác đấy chứ?
Dung Thời chậm rãi bước đến trước mặt ông, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: "Tôi không hiểu ý tứ của ngài."
Thiên Lí: "Tôi nghe Tiểu Phàm nói cậu chơi cờ không tồi."
Mắt Dung Thời sắc bén, hắn cung kính đáp: "Chỉ là biết hạ quân cờ thôi ạ."
Thiên Lí: "Vậy đủ rồi, lúc nào rảnh rỗi thì tới chơi với tôi ván cờ, tán gẫu về chuyện đứa con trai của tôi một lát."
Dung Thời: "Vâng."
Hai người giải quyết vấn đề sau dăm ba câu.
Mặc dù giống như chưa nói gì, lại tạo thành kết cục đã định.
Thiên Lí ngay cả quốc vương cũng dám chặn ngoài cửa, nay lại cho phép Dung Thời vào, đâu chỉ đơn giản là chơi cờ.
Ở đây ngoại trừ sinh viên tham dự League thì toàn là nhân vật nổi tiếng ở tinh cầu Đế Đô.
Tất cả đều ngạc nhiên khi thấy tình hình phát triển theo hướng này.
Dung Thời vốn quan hệ đôi bên cùng có lợi với nhị vương tử, hiện giờ lại bám được vào Thiên gia.
Cục diện ngày càng phức tạp.
Thiên Lí nói xong thì giống như hoàn toàn gạt chuyện sang một bên, bảo trợ lý đặc biệt đỡ mình, cùng một đám sĩ quan cấp cao đi lên tầng hai.
Các sĩ quan vừa đi, tâm tư người trong đại sảnh bắt đầu hoạt động tích cực.
Dung Thời bị đám đông vây quanh, kín không kẽ hở, phiền hết chịu nổi.
Tiếng vỡ nát bỗng vang lên.
Trong bữa tiệc có vẻ thật đột ngột.
"Tưởng tôi chết rồi hả?"
Chưa cần trông sắc mặt, chỉ nghe giọng điệu đã biết chủ của nó không hài lòng.
Mọi người nhìn theo tiếng nói thì thấy Tống Du với ánh mắt lạnh băng, biểu cảm tức giận.
Chẳng để Dung Thời kịp nói, cậu lạnh lùng hừ một tiếng rồi sải bước ra ngoài.
Dung Thời nhân cơ hội thoát khỏi đám đông, đuổi theo.
Nhiệt độ ngày và đêm ở tinh cầu Đế Đô chênh lệch rất lớn.
Ra khỏi cửa lớn, trận gió lạnh thổi ào qua, Dung Thời bước vội xuống bậc thang, bắt lấy tay Tống Du.
Cậu hất ra, kiên quyết bước về phía trước.
Hai người đi thẳng ra giếng trời dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
Đến khi khuất tầm nhìn, Dung Thời bèn nắm tay Tống Du.
"01."
【Đã khống chế.】
Dung Thời chuyển bước, mang Tống Du lẳng lặng đi theo hướng khác.
Đó là hướng Nhan Khải và Omega kia rời đi.
Đến một vườn hoa nhỏ, họ chợt ngửi thấy hương thơm ngào ngạt và tiếng rên rỉ mơ hồ.
Dung Thời dừng bước, quay đầu nhìn Tống Du.
Cậu nắm chặt tay hắn, lắc đầu tỏ vẻ chất dẫn dụ này không ảnh hưởng tới mình.
Hai người xác nhận xong thì lặng lẽ tiếp cận.
Trong đình nhỏ bị ánh sáng che khuất một nửa, hai người vừa quen biết đang hôn nhau say đắm.
Dung Thời để 01 hóa thành sợi tơ bay qua, kiểm tra tình trạng bị chất dẫn dụ ảnh hưởng của Nhan Khải, còn mình thì kéo Tống Du núp sau bức tường cây.
Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hôn khẽ, làm bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Thấy Tống Du mở to đôi mắt em bé nhìn chằm chặp, Dung Thời bèn dùng tay ép cậu quay mặt lại.
Tống Du gạt tay hắn ra, tiếp tục xem.
Dung Thời: "..."
Sau vài lần qua lại, Dung Thời dứt khoát ấn đầu cậu vào ngực mình rồi ôm chặt.
Tống Du: "Buông ra!"
Dung Thời: "Có gì đẹp đâu?"
Tống Du ghé vào tai hắn, chất giọng thì thầm đặc biệt hấp dẫn.
"Bởi tên khốn nào đó tự xưng là kinh nghiệm phong phú, chỉ thu học phí mà không thèm giảng dạy, nên tôi đành phải tự lực cánh sinh."
Dung Thời: "..."
Âm thanh kỳ quái và hương hoa nồng đậm khiến Tống Du bực bội, cậu dứt khoát vùi vào cổ Dung Thời, nỗ lực hít mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể hắn.
"Này..." giọng Tống Du rầu rĩ: "...tôi đã bảo là tôi thích anh rồi, anh không có gì muốn nói với tôi sao?"
Dung Thời tập trung chú ý mọi động tĩnh xung quanh.
Chẳng kiêng nể gì mà làm ngay chỗ này, vậy nhằm bảo đảm kế hoạch được thuận lợi, chắc chắn chúng sẽ bố trí người mai phục gần đây.
Đang dõi theo AI để quan sát camera bốn phía thì chợt nghe thấy Tống Du nói, căn bản chưa kịp nghĩ ngợi, hắn buột miệng thốt lên.
"Vậy à, xin cảm ơn."
Tống Du: "..."