"Thằng nhóc Triệu Khải Tề vẫn còn đang ủ rũ." Trịnh Hải ngồi tựa vào ghế sô pha bên cửa sổ, tay cầm bình giữ nhiệt, nở nụ cười ranh mãnh: "Hai ngày trước hắn gọi cho tôi lúc nửa đêm, đòi ra tiếp đề thi tháng tới để đòi lại một điểm của Dung Thời."
Điểm số 60 của Dung Thời là bí mật công khai trong trường quân đội, chẳng ai ngờ Triệu Khải Tề đã thay đổi điểm số đó bởi bài thi được coi là khó nhất trong lịch sử, và nó trở thành vấn đề trong sự nghiệp giáo dục của ông.
"Kế hoạch phân công người ra đề đã lập từ lâu, sao có thể tùy tiện đổi được?" Thiên Phàm mỉm cười lật bài thi ra xem: "Trong tình huống này tôi kiến nghị hắn trực tiếp tìm Dung Thời tính sổ."
Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Lâm xách bình giữ nhiệt từ bên ngoài đi vào.
Trông thấy Trịnh Hải, ông bèn chào hỏi: "Nói chuyện gì mà vui vẻ thế?"
"Còn có thể là ai vào đây?" Trịnh Hải cười ha hả: "Lại nói tiếp, hẳn là hai ngày nữa Dung Thời sẽ trở về trường nhỉ? Đúng lúc tới kỳ thi tháng, thầy ra đề đã mất ngủ mấy đêm, chỉ sợ cậu ấy không được 60 điểm."
Tần Lâm đặt bình giữ nhiệt xuống, lấy bát sứ từ trong ngăn tủ ra.
"Dung Thời không ở trường à? Bảo sao lâu rồi chẳng thấy cậu ấy."
Thiên Phàm ngẩng đầu lên, dựa vào ghế xoa xoa phần gáy đau nhức: "Nó và Tiểu Tống đi làm nhiệm vụ, dạo này anh bận nên không nói với anh."
Tần Lâm mở bình giữ nhiệt, rót canh vào bát, cười bảo: "Mới năm thứ nhất đã nhận nhiệm vụ rồi sao? Thằng nhóc này thật có triển vọng."
Chuông reo lên, Trịnh Hải có tiết, chắp tay sau lưng rời đi.
Thiên Phàm đứng dậy, bước đến lấy bát rồi ngồi xuống sô pha: "Cha sắp xếp, cũng chả biết ông nghĩ gì, lần đầu Tiểu Dung làm nhiệm vụ lại bố trí cho nó đi cùng với quân đoàn của người khác."
Tần Lâm: "Nhiệm vụ gì thế? Tuần tra định kỳ hả?"
Thiên Phàm: "Khai hoang, đi V99."
"Choang", bát sứ rơi xuống đất, vỡ tan.
Thiên Phàm ngước mắt nhìn thì thấy Tần Lâm đứng đờ ra với vẻ mặt khiếp sợ, ông không khỏi cảm thấy kỳ lạ: "Uống canh mà còn nghĩ về thí nghiệm, để đấy cho robot dọn dẹp thôi."
"Anh... anh bỗng nhớ mình quên tắt nguồn điện." Tần Lâm hoàn hồn, dẫm lên mảnh vỡ vội vàng rời đi.
Nhìn chăm chú bóng lưng ông, Thiên Phàm cau mày như suy tư gì đó.
-
Hạm đội quân đoàn 2 khởi hành không bao lâu, phi thuyền của trường quân đội đã đến trạm không gian.
Dung Thời và Tống Du đi qua đường hầm kim loại tới cửa khoang phi thuyền, thiết bị đầu cuối quét qua máy cảm ứng, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Bên trong trống không, chẳng có ai tiếp đón họ.
Hai người bước tới, Dung Thời bỗng cảm thấy không đúng, lập tức lùi lại, đáng tiếc cánh cửa phía sau lưng đã khép kín.
Bên tai truyền đến tiếng gió, vẻ mặt Dung Thời biến đổi, hắn nghiêng đầu đồng thời giơ tay đón đỡ, bắt lấy cổ tay đối phương rồi vặn mạnh, quật gã xuống nền.
【01/00: Đã tiến hành rà quét toàn bộ phi thuyền, có tổng cộng 45 người, không có vũ khí mang tính sát thương cao.】
Âm thanh vang lên trong đầu, sát thủ dần dần bại lộ trong tầm mắt.
Tống Du cầm ngược chuôi đao quân dụng, một nhát cứa cổ sát thủ, động tác dứt khoát tàn nhẫn.
"Nhanh đấy." Cậu cười nhạo: "Nhưng chỉ cử có vài người, chúng ta bị đánh giá thấp rồi."
Dung Thời nện một quyền trúng mặt đối phương, sát thủ bay ra xa hai ba mét, hồi lâu vẫn không ngóc đầu dậy được.
"E rằng chỉ có thể cử ra bấy nhiêu."
Nhân số thiếu, không có vũ khí. Xét từ hai điểm đó để biết, kẻ tổ chức ám sát không có nhiều quyền lực trong trường quân đội, nên chẳng điều động được nhiều người, cũng chẳng có cách qua mặt nhân viên an ninh của trường để đem vũ khí mang tính sát thương cao lên phi thuyền.
Toàn bộ sát thủ đều đeo mặt nạ sinh học, mặc đồng phục cảnh vệ học viện, tuy nhiên cách tung đòn khác quân chính quy.
Nghĩ đến khả năng nào đó, ánh mắt Dung Thời lạnh lẽo, hắn rút đao quân dụng từ sau thắt lưng giết chết tên sát thủ đang xông tới rồi co chân đạp một cước.
"Đi vào trong."
Hai người vừa đánh vừa chạy, vết máu trên sàn kim loại hệt tấm thảm đỏ trải một đường tới phòng điều khiển chính.
Cánh cửa cảm ứng gương mặt người, chậm rãi mở ra.
【01/00: Phát hiện thiết bị hẹn giờ, đang bẻ khóa... tốc độ phi thuyền quá nhanh, đã lệch khỏi quỹ đạo đường bay, mười lăm phút sau sẽ va chạm với V03.】
Dung Thời thầm nghĩ - quả nhiên.
Nói những tên này là quân cảm tử đúng hơn là sát thủ.
Kẻ đứng phía sau đã tính trước hai kết quả: hoặc họ bị quân cảm tử giết chết, hoặc kích hoạt thiết bị hẹn giờ cho phi thuyền nổ tung, bảo đảm họ không thể trở về trường học.
Bị vài tên sát thủ vây quanh, Tống Du sút vào đầu gối một sát thủ, bắt cổ tay của gã và bất thình lình vặn ngược, rồi đón lấy đao quân dụng rơi xuống, trở tay đâm vào ngực sát thủ khác.
"Hự...!" Sát thủ kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất co giật.
Tống Du nâng gã lên, dùng thân thể làm lá chắn.
Tốc độ quá nhanh, mấy sát thủ khác không kịp thu tay, toàn bộ lưỡi đao thọc vào thân thể đồng bọn.
"A...!" Lại một tiếng kêu thảm thiết khác.
【00: Phi thuyền sẽ va chạm với V03 sau 8 phút nữa...】
【01: Hơi khó, cần 10 phút mới có thể bẻ khóa, phải làm sao bây giờ? Q^Q】
Trong lúc đánh nhau, Dung Thời vẫn luôn chú ý tới Tống Du, rõ ràng thời gian cấp bách, nhưng trong đầu hắn toàn là - tư thế chiến đấu của vợ mình thật đẹp mắt.
"Không sao đâu." Dung Thời tung đòn vừa mau lẹ vừa tàn nhẫn: "Chúng mày cứ lo thiết bị hẹn giờ, còn lại để tao."
Khi sát thủ cuối cùng ngã xuống, giọng 00 và 01 vang lên.
【Bẻ khóa thành công, đã cắt đứt dây dẫn tới bom hẹn giờ.】
Hai người một trước một sau bước vào, phòng điều khiển chính trống không.
Dung Thời đứng trước bàn điều khiển, nhìn màn hình ảo đang lơ lửng.
"Ngay cả hệ thống định vị cũng không bật."
Không bật định vị, tắt AI trí năng, còn khóa cứng hệ thống.
【00: Phi thuyền sẽ va chạm với V03 sau 3 phút nữa...】
Ngón tay mảnh khảnh của Dung Thời gõ nhanh trên bàn điều khiển, một loạt màn hình ảo lần lượt nhảy ra, các ký tự dày đặc điên cuồng chuyển động.
Nhìn phi thuyền xuyên thủng bầu khí quyển, ngày càng gần mặt đất, thế mà Tống Du chẳng cảm thấy sợ hãi chút nào, trái lại cứ như tiêm adrenalin, càng thêm phấn khích.
Chỉ cần Dung Thời có mặt thì chuyện gì cũng giải quyết được.
Thiết bị đầu cuối cá nhân reo lên, Tống Du nhìn lướt qua, tiện tay mở ra.
Bên kia truyền đến giọng lo lắng của Hạt Dẻ.
"Chuyện gì xảy ra với ngài và phu nhân vậy? Vì sao phi thuyền lại tiến vào không phận V03?"
Đang nỗ lực bẻ khóa - Dung Thời: "..."
Phu nhân?
"Chúng tôi không sao." Tống Du bình tĩnh nói: "Từ giờ trở đi hãy theo dõi chặt chẽ giáo viên và sinh viên trường quân đội, một khi phát hiện khác thường lập tức báo cáo với tôi, người không đủ thì tìm chú Tần hỏi."
Họ đã yêu cầu Kim Đại Triệu giữ bí mật sự việc ở V99, không cho quân đoàn tiết lộ.
Kẻ biết tin tức và hành động, chỉ có thể do tổ chức thông báo.
Hạt Dẻ: "Vâng!"
【00: Phi thuyền sẽ va chạm với V03 sau 50 giây... 45 giây... 40 giây...】
Ngay khi phi thuyền chuẩn bị hôn mặt đất, phần đầu đột nhiên nâng lên, lao vút qua, một lần nữa cất cánh bay lên.
Dung Thời xoay xoay cổ tay đứng dậy: "01, mày tạm thời tiếp quản phi thuyền."
【01: Vâng!】
Chỉ trong chốc lát, phòng điều khiển chính vang lên giọng 01.
"Xin chào quý ngài, hoan nghênh đã đến với chuyến tàu vũ trụ 8848, trạm cuối của chuyến đi lần này là Học viện quân đội trung ương tại tinh cầu Học Phủ. Để bảo đảm sức khỏe của quý ngài và hành khách, trong suốt hành trình cấm rải cơm chó, cấm cắt xén đá năng lượng của chiến giáp, chân thành cảm ơn vì đã hợp tác."
00: "Cấm cắt xén khẩu phần lương thực."
Dung Thời: "..."
Tống Du: "..."
Thiết bị đầu cuối rung lên, Dung Thời nhìn, là Thiên Lí.
Ngón tay khẽ nhấp, hình ảnh ảo ba chiều của ông xuất hiện trước mắt.
"Các cậu không sao chứ?" Sắc mặt nghiêm túc, ông đảo tầm mắt qua toàn bộ phòng điều khiển: "Những người khác đâu?"
Tống Du nhíu mày: "Tự dưng lại hỏi chúng tôi có sao không? Ông muốn chúng tôi xảy ra chuyện hả?"
Lời này đúng là có nghĩa khác.
Thiên Lí thấy họ an toàn, vẻ mặt nhẹ nhõm: "Có người báo cho tôi biết, nhất định các cậu sẽ gặp chuyện."
Dung Thời ngước mắt nhìn ông: "Ai báo với ngài?"
Thiên Lí trầm tĩnh, nghiêm nghị: "Các cậu không sao thì tôi yên tâm rồi, tôi có chút việc, sẽ gọi lại sau."
"Này..." Tống Du chưa dứt lời, bên kia đã ngắt máy.
Cậu nóng nảy, thầm mắng: "Nói chuyện nửa vời."
Dung Thời sờ đầu cậu, xoa dịu cảm xúc: "Có lẽ không tiện, khi nào về rồi hỏi lại."
-
Trước giờ hẹn, Thiên Phàm và các giáo viên đến khu vực chờ tại sân bay, đón Dung Thời và Tống Du.
"Hai nhân vật nổi tiếng vắng mặt, trường quân đội quạnh quẽ hẳn."
"Còn phải nói, sinh viên lớp tôi càng ngày càng không có động lực học tập, hỏi thì chúng nó bảo tại thần tượng không có mặt, nên tranh thủ thả lỏng, hầy!"
"Lớp tôi cũng thế, trạng thái học tập mỗi ngày một tiêu cực."
"Chúng nó bị ngược đãi đến mức phát bệnh à? Dung Thời ở đây thì chúng nó gào lên là không thiết sống, Dung Thời vắng mặt lại ủ rũ héo hon."
"Vậy có nên nói thế mới xứng đáng là chủ tịch không nhỉ? Chả thấy cậu ấy làm gì, ngược lại có thể trở thành món ăn tinh thần cho toàn thể giáo viên và sinh viên trong trường."
"Nói tới sinh viên làm gì, tôi cảm thấy bản thân mình lên lớp cũng tràn đầy nhiệt huyết, quá đỉnh."
Các giáo viên trò chuyện cười đùa, có người hỏi Thiên Phàm: "Thầy Thiên, thầy đoán xem lần này hai đứa được ít hay nhiều công lao?"
Những người khác cũng đoán.
"Nói không chừng có thể thăng lên trung sĩ."
"Cậu ấy có xuất sắc thì cũng là lần đầu ra chiến trường, quân đoàn sẽ không phân cho họ nhiệm vụ quá nặng nề, chẳng được mấy công lao, sao đến mức thăng quân hàm chứ, quá khoa trương."
"Nhỡ đâu lại được thiếu tướng Kim đánh giá cao, bổ nhiệm sẵn một vị trí tốt trong quân đoàn thì sao?"
"Có bao nhiêu chuyện không thể xảy ra đã được Dung Thời biến thành sự thật? Tôi cá là cậu ấy đã thăng lên trung sĩ, nếu thua sẽ chạy vòng quanh gọi papa!"
Thiên Phàm mỉm cười, ung dung bảo: "Chỉ là đứa nhóc đi chơi ấy mà, tôi chưa từng kỳ vọng nó thăng quân hàm, không làm nổ tung quân đoàn 2 lên là tôi đã yên tâm rồi."
Những người khác: "..."
Kỳ vọng của thầy đối với Dung Thời có thể hạ thấp hơn được không?
Ba giờ chiều, phi thuyền đúng giờ hạ cánh xuống sân bay.
"Về tới rồi!"
Các giáo viên chen chúc ở hàng ghế đầu, cũng chả biết chờ mong hai sinh viên "hư" trở về như vậy làm gì.
Vài phút sau, cửa khoang phi thuyền mở ra, đôi bóng người cao gầy sóng vai đi xuống.
Thiên Phàm mừng rỡ, lại nhanh chóng cau mày, ánh mắt cũng tối sầm.
Sao chỉ có hai người?
"Thầy Thiên." Tới gần, Dung Thời chào hỏi Thiên Phàm: "Trời đang mưa, thầy đứng ngoài gió lâu như vậy, giáo sư Tần sẽ đau lòng."
Thiên Phàm nheo mắt đánh giá hắn, liếc nhìn phi thuyền phía sau, hạ thấp giọng hỏi: "Những người khác đâu?"
Tất cả sinh viên ra ngoài làm nhiệm vụ, đều được nhà trường cử người hộ tống đến trạm không gian chỉ định để hội hợp với quân đoàn, khi trở về cũng vậy.
Toàn bộ quá trình đều được phê duyệt cực kỳ nghiêm khắc, bảo đảm an toàn cho sinh viên.
Vừa hỏi vậy, giáo viên khác cũng để ý.
Sao sinh viên xuống rồi, mà quân cảnh vệ một bóng người chưa thấy?
"Những người khác?" Tống Du hừ khẽ, tầm mắt lẳng lặng đảo qua tất cả mọi người: "Cả phi thuyền chỉ có hai người, nếu anh hai không điều khiển phi thuyền thì chúng em chẳng thể quay về."
"Chỉ có hai cậu thật sao?" Thiên Phàm nhíu mày.
Các giáo viên hai mặt nhìn nhau, phút chốc chưa rõ tình hình.
Tống Du lạnh lùng nói tiếp: "Trường quân đội lại phạm sai lầm nghiêm trọng trong tình huống bình thường như vậy, chuyện này tôi sẽ không để yên...