"Đều không phải."
Tống Du quẳng chiếc bút bị gãy làm đôi xuống nền, người máy dọn dẹp cỡ nhỏ lập tức lục cục chạy tới nhặt đi.
Tần Lạc sững sờ: "Vậy ở đâu ra?"
Tống Du không trả lời mà hỏi ngược lại: "Điều tra Bệnh viện Quân khu kia tới đâu rồi?"
Tần Lạc: "Người của Hạt Dẻ giả làm bệnh nhân trà trộn vào đó mỗi ngày mấy lần, nhưng trước mắt chưa thấy gì khác thường, có lẽ chúng ẩn giấu quá sâu hoặc tin tình báo sai."
Tống Du nhấc tay, chân dài bắt chéo.
Tầm mắt dừng trên đoạn ghi chú, lẩm nhẩm từng câu từng chữ.
"Cậu bảo người lập tức chuẩn bị, đêm nay tôi sẽ đích thân tới đó."
Phút chốc Tần Lạc không hiểu, ngơ ngác hỏi: "Đi đâu cơ?"
Tống Du tắt báo cáo phân tích: "Bệnh viện Quân khu 88."
"Anh tới đó làm gì?" Tần Lạc kích động bật dậy: "Người bên Hạt Dẻ rất nhiều, vài ngày nữa sẽ điều tra rõ thôi."
Mở Star Wars, đăng nhập game, Tống Du trầm giọng bảo: "Chuẩn bị xong trước tám giờ tối."
"Đừng, chúng ta không cần phải đích thân đi, bệnh viện cũng đâu có chạy mất, điện hạ... anh..."
Tần Lạc khuyên can không được, thấy người đã vào trò chơi, cậu ta vỗ đùi nôn nóng chạy ra ngoài.
Thời gian còn sớm, Tống Du online nhưng chẳng thấy Thỏ Thỏ đâu.
Cậu ngồi trên một chiếc ghế dài trong cộng đồng ảo, cảm thấy cả người không khỏe.
Đế Quốc có văn bản rõ ràng quy định hạn chế mua bán thuốc kích thích chất dẫn dụ, chỉ có người mắc bệnh về tuyến thể mới được phép sử dụng, hơn nữa phải cực kỳ chú ý liều lượng.
Nó tựa như ma túy, làm chất dẫn dụ giải phóng vượt cấp trong thời gian ngắn ngủi, đồng thời kích thích khiến tinh thần và thể xác trở nên hưng phấn.
Bởi đặc tính đó mà rất nhiều tổ chức phi pháp buôn lậu mặt hàng này, mong muốn thu lợi nhuận kếch xù.
Mỗi năm đều thu giữ hơn một nghìn loại dược phẩm tương tự trên thị trường, lệnh cấm không ngừng ban bố.
Sao Thỏ Thỏ lại có loại thuốc này? Ai đưa cho cậu ấy? Cậu ấy đã sử dụng bao giờ chưa?
Đầu óc tràn ngập thắc mắc, Tống Du càng thêm nôn nóng.
Chờ tới tám giờ tối, Thỏ Thỏ vẫn không online, cậu bèn gửi đoạn ghi chú và bản báo cáo lại rồi dứt khoát offline.
-
Dung Thời vừa kết thúc cuộc họp thì được bọn Trần Mộ mời bữa cơm chiều.
Trở lại ký túc, đang định mở cửa bỗng thiết bị đầu cuối vang lên.
Chuẩn bị xem ai gửi tin thì cánh cửa đối diện ký túc mở tung, Tống Du vội vã chạy ra ngoài.
Hắn thuận miệng hỏi: "Trễ thế này còn đi đâu?"
Bước chân Tống Du không dừng, đầu cũng chẳng quay lại: "Hẹn hò."
Dung Thời vào phòng, mở thiết bị đầu cuối.
Hai phút sau, hắn cũng vội vã chạy ra ngoài.
Cố ý chọn con đường vắng người qua lại.
"Che chắn tất cả thiết bị giám sát ven đường."
【Đã che chắn.】
Đi qua một mảnh rừng nhỏ toàn hoa đào, Dung Thời trầm giọng: "Kích hoạt chế độ tàng hình."
Thiết bị đầu cuối trên vòng tay mở ra, viên đá quý màu lam hệt dòng chất lỏng nhanh chóng tràn lên chân tay và cơ thể Dung Thời, rồi dần biến thành lớp vỏ kim loại bao quanh hắn.
Mặt nạ bảo hộ của chiến giáp hạ xuống, trước mắt Dung Thời xuất hiện màn hình ảo hiển thị các dữ liệu.
Một chân hắn bước ra khỏi rừng hoa đào, lớp vỏ kim loại lập tức mô phỏng khung cảnh xung quanh, cả người biến mất tại chỗ.
Từ Học viện đến Bệnh viện Quân khu 88 tốn nửa giờ xe bay, nhưng phi hành chiến giáp chỉ mất chừng mười phút.
Vào ban đêm, bệnh viện nào cũng có nhân viên trực ban nhiều hay ít, thế nhưng mới hơn tám giờ mà bệnh viện này lại vắng tanh vắng ngắt.
Xung quanh đèn điện sáng rực, riêng nơi đó tối om, nhìn từ trên cao xuống giống hệt miệng hố đen ăn thịt người.
Tầm mắt Dung Thời nhanh chóng đảo qua, mô hình 3D của bệnh viện hiển thị trước mắt, ghi chú chức năng từng tòa nhà lần lượt hiện ra.
【Phòng dược phẩm nằm ở tòa nhà số 12 phía tây, kho thuốc ngầm dưới đất từ tầng ba tới tầng chín.】
Hắn lập tức bay sang hướng đó rồi dừng chân ở cửa hông phía bắc tầng một.
【Đã tắt hệ thống giám sát và tia hồng ngoại, duy trì trong vòng ba mươi phút, tuy nhiên hệ thống giám sát bị trì hoãn quá lâu sẽ tự động phát cảnh báo.】
"Thế là đủ rồi."
Bên hông có thiết bị nhận dạng bằng mật mã và mống mắt.
Dung Thời phất tay, cánh cửa mở ra.
Bệnh viện vắng tanh, hành lang tối om, phảng phất như không có điểm cuối. Vỏ kim loại nện xuống nền, kích thích vào màng nhĩ, khiến da đầu tê dại.
【Ư ư ư... đáng sợ quá, tôi muốn đi tiểu...】
Dung Thời: "..."
Tòa nhà gồm hai mươi tầng, mỗi tầng chứa một chủng loại thuốc khác nhau.
Trong trường hợp bình thường, bệnh nhân chỉ cần quét hồ sơ bệnh án tại máy cảm ứng đặt ngoài cổng, sẽ tự có AI chuyển dược phẩm tới tay họ.
Dùng 01 rà quét chức năng, Dung Thời nhanh chóng xác định loại thuốc tinh thần nằm ở tầng mười một.
Từng dãy kệ hàng bày biện dược phẩm được phân loại tỉ mỉ, hắn dừng chân ở dãy trong cùng, nơi này đặt các loại thuốc kích thích chất dẫn dụ.
01 chui vào vòng tay, Dung Thời lộ diện.
Mặt sau từng hộp thuốc đều có ghi chú thành phần chủ yếu, hắn cầm lấy một hộp.
"Có đúng thuốc được cấp phép không?"
【Toàn bộ thuốc ở đây đều được Cục quản lý dược phẩm cấp phép.】
Dung Thời không yên tâm, xem xét từng loại một.
Hắn nhớ rõ trong báo cáo phân tích có hơn hai trăm thành phần, nếu thấy thuốc có thành phần tương tự thì 01 sẽ ghi chép lại.
Ghi chép xong, hắn đi xuống tầng ba dưới lòng đất.
Thuốc của Miên Miên đừng nói được cấp phép, đến cả tên gọi cũng chẳng thấy, nếu không bị đổi bao bì, vậy chỉ có một trong hai nguồn gốc.
Một là thuốc được điều chế từ phòng thí nghiệm chính quy, chưa kịp xin cấp phép.
Hai là thuốc vi phạm lệnh cấm được sản xuất từ phòng thí nghiệm phi pháp, rồi tuồn vào chợ đen.
Diện tích nhà kho ngầm lớn gấp ba lần diện tích trên mặt đất, kết cấu vòng tròn, tường và nền được bao phủ bởi kim loại đặc thù. Mỗi cánh cửa nhà kho đều lắp đặt thiết bị an ninh độc lập với mức độ cảnh giới nghiêm ngặt.
Dung Thời đi vòng quanh nhà kho chứa chủng loại thuốc tinh thần, nơi này chất đầy thùng các tông, bên ngoài ghi chú tên gọi dược phẩm, từng loại tương ứng với tầng mười một.
【Đã rà quét, không phát hiện khác thường.】
Sắp hết ba mươi phút mà chẳng có thu hoạch gì, Dung Thời đành trở về.
Chưa được nửa bước chân, trong đêm tối đột nhiên truyền đến tiếng động rất khẽ.
【Oa a a a a a... có ma có ma! Tôi sợ quá...】
Dung Thời: "..."
Tay xẹt qua thiết bị đầu cuối, thế giới yên tĩnh.
Cửa nhà kho bị đẩy ra từ phía ngoài, tia sáng mờ ảo lóe lên.
Mặc dù ở rất xa, nhưng Dung Thời vẫn cảm nhận được tiếng hít thở của người thứ hai.
Rất nhanh, bên kia truyền đến âm thanh cọ xát khi mở thùng giấy.
Dung Thời siết chặt súng trong tay, vị trí của hắn chỉ cách người kia một dãy thùng.
Tiếng động ngày càng gần, hầu như hắn có thể khẳng định đối phương cũng giống hắn, đang tìm kiếm gì đó.
Tiếng động chợt gián đoạn, Dung Thời nghiêng người tránh sau thùng, cùng lúc với tiếng đạn xuyên qua.
Tiếng bước chân áp sát trong nháy mắt, hắn bèn tung chiêu chớp nhoáng, bắt lấy cổ tay người kia vặn ngược rồi vung nắm đấm thẳng vào mặt đối phương.
Đối phương ứng biến cực nhanh, chẳng những tránh thoát mà còn phản đòn trong tích tắc.
Hai người so chiêu giữa dãy thùng các tông, Dung Thời vừa đánh vừa lùi ra cửa, ở địa phương này mà đánh người bị thương hay giết người rất dễ rút dây động rừng.
Lúc hắn cảm thấy hơi quen thuộc thì tia hồng ngoại trong nhà kho bỗng kích hoạt.
Quá đột ngột, hai người đều không kịp trốn tránh.
Chẳng biết ai kích hoạt thiết bị báo động bằng tia hồng ngoại, chuông cảnh báo liên tiếp vang lên, AI tuần tra xếp trong góc nhà kho lần lượt khởi động.
"Đệt!"
Dung Thời nghe thấy người kia chửi nhỏ một câu.
AI tuần tra có trang bị cảm ứng nhiệt, thực dễ dàng khóa cứng vị trí của họ.
Trước sau chừng hai giây, chùm tia laser thứ nhất xẹt qua họ bắn vào vách tường kim loại.
Dung Thời hướng về phía đó nã một phát đạn, vừa vặn trúng nguồn điện của AI tuần tra, hắn vươn tay bắt lấy cổ tay người kia.
"Đi!"
Đang định tránh thoát lại nghe thấy giọng Dung Thời làm Tống Du sửng sốt, cậu bám theo, đồng thời trở tay nổ súng vào một AI tuần tra khác.
"Sao anh lại ở đây?"
Hai người vừa né tránh vừa chạy về phía cửa, Dung Thời quan sát xung quanh, khẽ hỏi: "Chẳng phải cậu đang hẹn hò à?"
Tống Du: "Hẹn hò với AI, có vấn đề gì sao?"
Dung Thời: "Không có vấn đề."
Tống Du: "Thế anh tới đây làm gì?"
Dung Thời: "Bắt gian."
Tống Du: "..."
Mỗi nhà kho rộng ba trăm mét vuông, trang bị mười AI tuần tra. Hai người chạy tới cửa, hạ bốn AI và thành công thoát ra ngoài.
Sau khi cảnh báo, toàn bộ đèn trên hành lang bật sáng.
Tống Du một thân quần áo đi đêm làm bằng chất liệu chống đạn màu đen, tôn lên vóc dáng cao ráo và đôi chân thon dài. Một khẩu súng gài bên đùi trái, đùi phải giắt đôi dao găm, mặt đeo kính cảm ứng nhiệt, trang bị gây án vô cùng đầy đủ.
Dung Thời ngược lại, ngoài khẩu súng nhỏ màu bạc trên tay thì chả còn gì khác.
Hệ thống cảnh báo đang lần lượt kích hoạt AI tuần tra trong từng nhà kho, Tống Du vừa chạy vừa ghét bỏ: "Anh tự tin hay ngại sống quá lâu?"
Dung Thời: "Xem nhẹ thực lực tiểu tam."
Tống Du: "..."
Trên lối đi nhỏ hình vòng cung, toàn bộ AI tuần tra được điều động, bay ra từ các nhà kho.
Hai người tránh cũng chẳng xong, nếu không nhanh chóng tìm ra cách giải quyết thì đành chờ bị chúng bắn thành cái sàng vậy.
"Lại đây."
Dung Thời nã súng vào ổ khóa, đá văng cánh cửa nhỏ một cách thô bạo rồi kéo Tống Du trốn vào.
Nơi này cũng là nhà kho nhưng không chứa dược phẩm, mà để một vài dụng cụ sửa chữa.
Dung Thời bật đèn, tầm mắt nhanh chóng lướt qua, tay nhặt bình ắc-quy và ống sưởi rồi lắp ráp một thiết bị tỏa nhiệt tạm thời.
"Đợi chút tôi ném nó ra thu hút AI rồi cậu chạy tới cầu thang bộ, thang máy chắc chắn không dùng được đâu."
Tống Du nhìn động tác thuần thục của hắn, vô cùng hoài nghi: "Có tác dụng không đấy?"
Dung Thời tự tin bảo: "Tất nhiên là có."
AI sẽ rà quét từng phòng, bị tìm thấy chỉ là vấn đề thời gian.
Hai người núp sau cánh cửa, Dung Thời lắng nghe động tĩnh phía ngoài, ngón tay điểm nhẹ lên thiết bị đầu cuối.
【Tổng số AI hoạt động là 1496, đã mô phỏng quỹ đạo hành động của chúng, dự tính độ nguy hiểm thấp nhất sau mười giây.】
Đếm ngược kết thúc trong tích tắc, Dung Thời nhanh chóng mở cửa, ném thiết bị tỏa nhiệt ra ngoài.
"Đi!"
Cả hai lập tức chạy về hướng ngược lại.
Thiết bị tỏa nhiệt chưa rơi xuống đất đã bị bắn thủng lỗ chỗ.
【Hệ thống cảnh báo đang cưỡng chế mở hệ thống giám sát, tôi chỉ có thể khống chế trên dưới mười phút nữa.】
Tống Du trang bị đầy đủ còn tốt, Dung Thời ngay cả che mặt cũng không, một khi hệ thống giám sát khởi động sẽ bại lộ ngay tức khắc.
Tống Du quay đầu nhìn về phía sau, trầm giọng: "Có tác dụng khỉ đâu."
Thiết bị tỏa nhiệt rơi xuống đất trong vòng hai giây, AI lại đuổi theo họ, từng chùm tia laser bắn tới tấp.
Dung Thời: "..."
Nhẩm tính thời gian, hắn kéo Tống Du dán sát vào tường.
Hầu như đồng thời, lối đi nhỏ bỗng chấn động mãnh liệt, âm thanh chói tai vang lên từ vị trí tập trung dày đặc AI tuần tra.
Bình ắc-quy nổ tung, thổi bay một đám lớn AI tuần tra.
Sóng rung chấn mạnh mẽ khiến Tống Du đứng không vững, Dung Thời bảo vệ đầu cậu, ấn chặt người vào tường, giảm bớt mức độ thương tổn một cách tối đa.
Dung Thời: "Giờ thì sao?"
Tống Du: "Cũng tạm được."
Hai người không có thời gian vẽ vời, thừa dịp AI chưa đuổi tới, nhanh chóng chạy về phía cầu thang.
Mắt thấy sắp tới nơi, nhà kho bên cạnh đột ngột bay ra mười AI tuần tra.
Tia laser bắn dày đặc, Tống Du đạp chân lên tường, mượn lực lộn mèo để né tránh, cùng lúc tay rút súng từ đùi trái, nã đạn, một lần giải quyết hai AI.
Dung Thời đẩy ống, tích tụ mười phát đạn khí nén, mỗi phát đều ngắm trúng vào nguồn điện của AI.
Khóe mắt chú ý tới động tác của Tống Du, trôi chảy tàn nhẫn, có hơi quen mắt, thực phù hợp thẩm mỹ của hắn. Hắn nhịn không được ngắm nhìn lâu hơn: "Công phu của cậu được ai dạy thế?"
Tống Du đá AI cuối cùng đập vào tường rồi nã một phát đạn khiến nó nổ tung.
Cậu thu súng, nghiêng đầu nhìn qua, thờ ơ hỏi: "Sao, anh cũng muốn nhận làm thầy à?"
Chẳng đợi Dung Thời trả lời, cậu nói tiếp: "Xin lỗi, của riêng không thể chung chạ được."
Dung Thời: "..."
Thật vất vả chạy tới cầu thang, cửa kim loại lại bị khóa trái.
Tống Du nện một quyền lên cửa, nôn nóng: "Người của tôi nhanh nhất phải năm phút nữa mới tới."
Thấy cậu chờ mong nhìn qua, Dung Thời thản nhiên bảo: "Tôi không có ai cả, một mình tới."
Tống Du: "..." Đệt.
Trên hai đầu lối đi nhỏ hình vòng cung lại có rất nhiều AI tuần tra bay về phía họ.
Tống Du đang nghĩ xem có nên trốn vào nhà kho bên cạnh hay không thì thấy Dung Thời đảo thiết bị đầu cuối qua cánh cửa kim loại, cửa lập tức mở ra.
Tống Du: "Anh làm thế nào vậy?"
Dung Thời: "Bí mật."
Hai người chạy vào cầu thang bộ, nhưng chỗ này vẫn chẳng an toàn, AI phía trên đầu đen nghìn nghịt, buộc họ phải chạy xuống tầng dưới.
【Tầng này tổng cộng có 2290 AI, tổng số AI bị kích hoạt hiện tại là 4674, hệ thống giám sát cưỡng chế sẽ mở sau ba phút.】
Tống Du dựa vào tường thay băng đạn, trượt ống: "Còn tiếp tục thì đạn của tôi không đủ dùng."
Dung Thời: "Đánh xong lại nói."
Vốn dĩ qua ba mươi phút rồi, thế nhưng hệ thống cảnh báo đã kích hoạt thì hắn lại chẳng sốt ruột nữa.
Một phòng thuốc của bệnh viện bình thường căn bản không có khả năng trang bị số lượng lớn AI tuần tra loại này, sau hôm nay, chỗ bí mật này nhất định sẽ bị di dời, tới lúc đó muốn tìm càng khó khăn gấp bội.
Hai người bị truy đuổi xuống tận tầng sáu, tia laser của AI tuần tra bắn thủng cánh cửa một nhà kho.
01 đột nhiên cảnh báo.
【Bên trong nhà kho này có tường kép!】
Dung Thời dừng chân, gọi Tống Du đang chạy phía trước: "Ông bạn Tống, lại đây."
Tống Du: "..."
Tống Du: "Mẹ nó anh gọi ai?"
Dung Thời bắn nổ AI sau lưng cậu: "Nơi này ngoài cậu ra thì còn ai khác nữa?"
Trước nay chưa một ai dám gọi mình như vậy, phút chốc Tống Du chẳng biết nên tức hay nên cười, cậu chế nhạo: "Đối mặt với gương mặt xinh đẹp thế này mà anh dám gọi vậy hả?"
Tốc độ hai người rất nhanh, mồm miệng chẳng ai chịu nhường ai.
Dung Thời mở cửa: "Vậy gọi là gì, Tiểu Du hả?"
Tống Du đang định đáp lại thì nghe hắn nhanh chóng bổ sung: "Đừng có tưởng bở."
Tống Du: "..."
Cậu theo vào: "Loại người như anh còn lâu mới có bạn."
Dung Thời nhanh chóng khép cửa: "Không sao, có vợ là đủ rồi."
Tống Du cười nhạo: "Thế thì anh phải tái hôn."
Dung Thời: "..."