Trên đường, Dung Thời và Tống Du tranh thủ thời gian phân tích sơ đồ mặt bằng trên tay, tìm cửa đột phá.
Tống Du xem xét tổng thể khu chức năng quan trọng, càng xem càng kinh ngạc.
"Xây dựng một thành phố ngầm với quy mô lớn và chức năng hoàn thiện mà không bị quân đồn trú phát hiện, đừng nói hai mươi năm, cho bốn mươi năm ai dám chắc sẽ hoàn thành? Mà thời điểm đó Kỷ Linh còn chưa ra đời."
Ngay cả chuyện xây dựng thành phố ngầm dưới một quận cũng không thể, chứ đừng nói tới chuyện xây dựng thành phố ngầm dưới tất cả các quận.
Dung Thời quan sát bản đồ, ghi chép những quy luật tìm được.
"Cần phải điều tra cả quân đồn trú tại tinh cầu Tuyết."
Tống Du dựa vào ghế, xoa ấn đường: "Phiền chết đi được, đều do ông ta giở trò."
Dung Thời dừng gõ bàn phím, định nói gì đó nhưng nghĩ sao lại thôi.
Cho dù hắn có phải là bạn đời của Tống Du hay không, trong tình huống chưa hiểu rõ, hắn cũng không nên can thiệp quá sâu vào chuyện gia đình cậu.
Tới quận Tuyết Tùng, xe bay hạ cánh gần giáo đường duy nhất.
Qua cửa sổ ô tô, họ có thể trông thấy rõ tháp chuông cao chót vót.
Bạc Vinh nghiêm túc, chăm chú dõi theo thời gian trên màn hình ảo, đúng một phút nữa là tới một giờ.
01 chậm rãi tách khỏi khóa trang trí trên thiết bị đầu cuối, biến thành bông tuyết lớn cỡ lòng bàn tay, xoay vài vòng rồi biến mất.
"Ông lớn 01 xuất chinh."
Chiếc khuyên màu đen trên tai Tống Du cũng tách ra, biến thành bông tuyết nhỏ, bay theo anh trai mình.
"Ông lớn 00 xuất chinh."
Tống Du bị chọc cười, vẫy vẫy tay: "Hai ông lớn đi thong thả, trên đường đừng vấp ngã nhé."
Bạc Vinh trông thấy, biểu cảm nứt vỡ: "Chúng nó là cái gì thế?"
Dung Thời gõ bàn phím ảo, tầm mắt dừng trên dãy số liệu liên tục hiện ra: "AI."
Bạc Vinh mờ mịt: "Sao thấy hơi ngớ ngẩn, liệu có đáng tin cậy không?"
Dung Thời: "..."
Thời gian chuyển sang một giờ, tiếng chuông giáo đường vang vọng, ngay sau đó bức tường tháp chuông bắt đầu biến hình.
【01/00: Tiến hành rà quét!】
Dung Thời và Tống Du đều dừng công việc trong tay, sơ đồ mặt bằng căn cứ dần hiện lên trên màn hình ảo trước mắt.
Bạc Vinh không trông thấy, nhưng từ nét mặt nghiêm túc của cả hai cũng đoán được đại khái.
"Vẫn vậy à?"
Tống Du: "Gặp quỷ rồi!"
"Thử kiểm tra tư liệu về mọi hoạt động liên quan tới quyền lợi của Omega trên tinh cầu này một trăm năm trước xem." Dung Thời lạnh nhạt: "Cháu nghi ngờ không chỉ có mỗi tổ chức kia xây dựng thành phố ngầm."
Xem xét khả năng che giấu, thời gian, nhân lực, nguồn tài chính; bất kể từ góc độ nào cũng không thể khoét rỗng toàn bộ lòng đất của một tinh cầu để xây dựng thành phố ngầm chỉ trong vòng vài chục năm ngay dưới mí mắt Đế Quốc như vậy.
Tống Du phản ứng rất nhanh.
Cậu ngẫm nghĩ: "Anh nghi ngờ tổ chức này tu hú chiếm tổ, cướp lấy thành quả lao động của thế hệ trước và tiến hành cải tạo từ nền tảng sẵn có?"
Dung Thời: "Tạm thời anh chỉ đoán được khả năng đó."
Tống Du chống cằm suy tư: "Đúng là cải tạo dễ hơn nhiều so với xây dựng."
Lần này có chuẩn bị nên 01 và 00 hoàn thành quá trình rà quét vào giây cuối cùng.
Trên đường chạy tới địa điểm tiếp theo, Dung Thời mở cửa sổ để 01 và 00 bay vào.
01: "Ôi ôi ôi, ông lớn không thể gầy đi được!"
00: "Ông lớn gầy đi rồi."
Phía trước, Bạc Vinh nhìn gương chiếu hậu, nghe giọng nói nũng nịu của hai đứa trẻ, ông thốt lên trong vô thức: "Gầy hả? Gầy thì về nhớ ăn chân giò kho tương."
Dung Thời: "..."
Tống Du: "..."
Chạy qua tất cả các quận tới tận nửa đêm, hai người chia sẻ sơ đồ mặt bằng đã phân tích sơ bộ cho Bạc Vinh.
Trong xe, Dung Thời mệt mỏi ấn thái dương: "Đã có sơ đồ, nhưng không tìm được cửa đột phá, chú cứ bình tĩnh đừng sốt ruột."
Quy mô căn cứ trên tinh cầu Tuyết rộng hơn nhiều so với căn cứ dưới đáy biển V99, tấn công nó chẳng khác nào tấn công một tinh cầu được phòng thủ nghiêm ngặt.
Kẻ địch có thể tấn công họ bất cứ lúc nào, nhưng họ lại không thể làm thế.
Bạc Vinh lật từng trang, cuối cùng lưu chúng vào một folder bảo mật.
"Yên tâm, sẽ sắp xếp lại toàn bộ kế hoạch một lần nữa."
Giọng Tống Du lười biếng: "Chúng cháu chia sẻ cho chú manh mối quan trọng mà chả được lợi gì nhỉ?"
Bạc Vinh: "Sau này có chuyện xảy ra tôi sẽ báo với ngài."
"Chỉ vậy thôi á?" Tống Du dùng khuỷu tay huých Dung Thời: "Anh hai, nói xem anh muốn gì?"
Mấy ngày trằn trọc, Dung Thời tựa lưng vào ghế, giọng khàn khàn: "Thứ anh muốn chú ấy không cho được."
Bạc Vinh khựng lại, thản nhiên tắt thiết bị đầu cuối rồi nhấn vài lần lên bảng điều khiển.
"Muộn rồi, tôi đưa hai người về."
Dung Thời: "Tới thẳng trạm không gian đi, chẳng còn thời gian nữa."
Từ đây về tinh cầu Học Phủ, nhanh nhất cũng phải chín tiếng, vừa kịp vào tiết hai sáng thứ ba.
Bạc Vinh dừng tay rồi chuyển sang chế độ lái thủ công.
"Được."
Tầm mắt Tống Du đảo qua đảo lại giữa hai người, cậu mở thiết bị đầu cuối gọi cho Hạt Dẻ.
Một Beta đồ đen bịt mặt xuất hiện trên màn hình.
"Điện hạ."
Tống Du: "Lập tức bố trí phi thuyền trở về, khoảng nửa tiếng sau chúng tôi sẽ tới đó."
Hạt Dẻ: "Vâng!"
Trước khi đến trạm không gian, họ phải ghé trạm trung chuyển đổi sang phi thuyền nhỏ.
Để tiết kiệm thời gian, Bạc Vinh lái xe tới trạm trung chuyển gần nhất tại quận Tuyết Hồ.
Trong tầm nhìn đột ngột xuất hiện tia sáng chói mắt, Bạc Vinh chật vật đánh mạnh tay lái để né tránh.
Xe chưa kịp ổn định, tia sáng khác phóng tới.
Lắc lư qua lại khiến hai người tựa vào nhau mơ màng sắp ngủ bị đánh thức.
Tống Du đen mặt, cáu kỉnh: "Chuyện gì thế?"
Bạc Vinh điều khiển xe bay né tránh đợt tấn công thứ ba.
"Chẳng biết chúng nhắm đến ai, thoạt nhìn hình như không muốn dồn chúng ta vào đường cùng."
Dung Thời bước lên hàng trước, ngồi xuống ghế phụ, mở hệ thống giám sát trong xe, tìm kiếm tất cả các mục tiêu tấn công mình thuộc phạm vi lân cận.
【01: Có phải bắt cóc đàn em không?】
Dung Thời lạnh nhạt: "Chưa cần dùng đến mày."
【01: Q^Q ông chủ, ngài tức giận vì tôi đã ăn xin đúng không? Lần tới tôi đảm bảo sẽ tem tém lại.】
Dung Thời: "..."
Dung Thời: "Bảo vệ thân xe đi."
Mặc dù không cần thiết.
【01: Tuân lệnh!】
Có ít nhất hai mươi tia laser phóng tới từ mọi hướng, Bạc Vinh lái chiếc xe thuê, thành thạo né tránh.
Thoáng thấy ánh sáng màu lam lóe lên, Bạc Vinh quay đầu nhìn thì phát hiện thân xe thay đổi.
Hai đèn pha trái phải trước mũi xe biến thành pháo laser.
Bạc Vinh: "..."
Mình đang nằm mơ à?
Chưa kịp hiểu rõ tình hình, trên bảng điều khiển bỗng xuất hiện một dãy nút ảo, bên dưới ghi chú hàng chữ nhỏ.
【Thích thì bắn, ông lớn có rất nhiều năng lượng!】
Bạc Vinh: "..."
Xưng hô ngớ ngẩn này nghe quen quen.
Tranh thủ khoảng trống, Dung Thời quay sang nhìn biểu cảm ngạc nhiên trên mặt Bạc Vinh rồi quay lại quan sát màn hình hệ thống giám sát, ánh mắt không hề gợn sóng.
"Số lượng quân địch đang tăng lên."
Bạc Vinh không rối rắm nữa, ông nhìn những chấm đỏ trên radar.
Trong vài phút ngắn ngủn, số lượng hầu như nhân lên gấp đôi.
Tống Du nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ.
"Nhắm vào em hay chỉ đơn giản là ngăn cản chúng ta rời đi nhỉ?"
Nếu trước đó Kỷ Linh nhận được tin tức, vậy nhất định chúng sẽ đề phòng.
Thời điểm này mà rời khỏi tinh cầu Tuyết chắc chắn bị theo dõi.
"Có lẽ là vế sau." Dung Thời lạnh nhạt: "Lần này chúng ta không bí mật hành động, muốn điều tra rất dễ."
Vốn dĩ cải trang để lộ diện trước mặt người khác, nhưng nếu đã lộ diện trước mặt người khác thì sẽ có khả năng bị theo dõi.
Nói cách khác, những người này truy đuổi họ sau khi đã cải trang.
Số lượng quân địch không ngừng nhân lên, Bạc Vinh tăng tốc tới bến, lao về phía trạm trung chuyển.
00 lắc lư bay lên phía trước, giọng trẻ con lành lạnh: "Đã đánh cắp thông tin quân địch."
Dứt lời, một cửa sổ ảo hiện ra trước bảng điều khiển, bên trên là ảnh chụp và thông tin trong cơ sở dữ liệu công cộng của những người điều khiển phe địch.
"Quân đồn trú?" Đôi mắt sau tròng kính của Bạc Vinh lạnh lẽo: "Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới."
Dung Thời đặt ngón tay lên cơ thể nhỏ bé của 00, nhẹ nhàng đẩy nó ra phía sau.
"Tới chỗ cậu chủ của mày lĩnh thêm cơm."
00: "Vâng!"
Muốn né tránh đòn tấn công không khó, chỉ có điều vừa phải né tránh vừa phải bay tới trạm trung chuyển, mà mấu chốt là quân địch đã đoán được mục đích của họ, nên tìm mọi cách ngăn cản.
"Phiền phức." Bạc Vinh lưu ý màn hình giám sát, giọng lạnh nhạt: "Đành cắt đuôi chúng trước rồi tìm cách rời đi sau vậy."
Ở địa bàn kẻ thù, địch mạnh ta yếu, mặc kệ thắng thua, gây chuyện ầm ĩ không đem lại lợi ích gì.
"Không được." Tống Du cau mày: "Nếu ngày mai chúng cháu không có mặt trên lớp, nhất định Kỷ Linh sẽ nghi ngờ chuyện này do chúng cháu gây ra, đến lúc đó còn phiền phức hơn."
Một khi hạt giống nghi ngờ bén rễ, e rằng đối phương sẽ có những hành động mà họ không thể ngờ tới, và kết quả tồi tệ nhất là mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Bạc Vinh: "Nhưng trạm trung chuyển đã bị họ bao vây, cứ cho là vào được và chuyển sang phi thuyền nhỏ, cũng không thể cất cánh thuận lợi."
"Chú biết vị trí trạm không gian không?" Dung Thời đột ngột hỏi.
Bạc Vinh nhíu mày, quay sang nhìn hắn: "Ý cậu là...?"
Dung Thời thản nhiên: "Tìm cơ hội rút lui, chờ lệnh của cháu."
Bạc Vinh chẳng biết ý đồ của hắn, thấy Tống Du không phản đối, bèn tập trung điều khiển xe.
Trong khói lửa ngày một dày đặc, ông né tránh rồi rút lui, lao về hướng ngược lại.
Dung Thời: "Bay qua đường hầm phía trước."
Bạc Vinh đổi hướng, hạ thấp độ cao.
Xe thuận lợi lao vút vào đường hầm với tốc độ cực nhanh.
Dung Thời: "01, biến hình."
【01: Vâng!】
Khi chiếc ô tô sắp bay ra khỏi đường hầm, một thứ kim loại phiếm ánh sáng màu lam bao trùm toàn bộ thân xe, xe biến mất tại chỗ.
Bạc Vinh nhìn mặt đồng hồ hiển thị tốc độ tăng vọt, chỉ hai phút ngắn ngủn nữa sẽ xuyên thủng tầng khí quyển.
Xe bay cao vậy, sợ chết không kịp ngáp à?
Dung Thời: "Vị trí."
Bạc Vinh ngẩn ra, thông báo một tọa độ.
Nghe Dung Thời nói với AI, về tình cảm Bạc Vinh thấy hắn nghiêm túc, còn về lý trí ông lại thấy hắn điên rồi.
"Phi thuyền đã tới."
Tống Du nghiêng người, bám vào ghế ngồi của Dung Thời, quan sát tình hình phía sau qua màn hình giám sát.
Dung Thời: "Bảo họ mở sẵn cửa khoang phi thuyền và xoay lưng về phía trạm không gian, để chúng ta đi thẳng vào."
Tống Du: "Được."
Bạc Vinh ngẩn ngơ nghe họ bố trí xong kế hoạch trốn thoát chỉ trong dăm ba câu.
Giới trẻ bây giờ đều chơi lớn vậy sao?
Chiếc xe bay vẽ một đường vòng cung bên ngoài trạm không gian rồi lao vút vào cửa khoang phi thuyền đã mở sẵn.
Cửa khoang lặng lẽ hạ xuống, hệ thống thông gió được bật lên.
01 tách khỏi thân xe, biến thành quả cầu kim loại nhỏ cỡ viên đạn, thấy Dung Thời bước xuống xe thì lập tức xông tới.
"Ông chủ, tôi gầy thành một viên đạn rồi hức hức hức..."
Dung Thời: "Ờ."
01: "Lần này là thật! Q^Q"
Tống Du xuống xe, quay đầu hỏi Bạc Vinh: "Chú về với chúng cháu hay ở lại đây?"
Bạc Vinh nhìn lướt qua Dung Thời, lẳng lặng đáp: "Trước mắt tôi không thể rời đi."
Vừa phát hiện bao nhiêu manh mối, đúng là không thể rời đi, Tống Du chỉ thuận miệng hỏi.
Cậu vẫy tay bảo cấp dưới chuẩn bị một phi thuyền nhỏ đưa Bạc Vinh trở về, sau đó bước đến chỗ Dung Thời: "Đi thôi."
Đây không phải phi thuyền dân dụng bình thường, nên chỉ được phép dừng chân ở trạm không gian tối đa mười phút.
Dung Thời: "Ừ."
Được nửa bước, cổ tay bị giữ lại.
"Tôi... " Bạc Vinh nắm chặt cổ tay hắn, định nói rồi lại thôi, cứ ấp a ấp úng.
Tống Du nhìn thoáng qua, im lặng.
Dung Thời không quay đầu lại, giọng lạnh nhạt: "Buông ra."
Bạc Vinh: "Em trai... a!"
Mãi mới nói được, Dung Thời lại chẳng cho ông cơ hội, xoay người tung một quyền.
Bạc Vinh không đề phòng, hay đúng hơn là không tính toán đánh trả.
Cú đấm quá mạnh khiến ông đập vào thân xe, mặt và lưng đau đớn.
Sói con, thật tàn nhẫn.
Bạc Vinh lau khóe miệng rớm máu, lảo đảo đứng lên.
Một bàn tay duỗi ra trước mặt, ông ngước mắt, ngẩn người.
Dung Thời đứng trước mặt ông, biểu cảm chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy: "Cả hai vẫn đang chờ một lời giải thích, sớm quay trở về."
Bạc Vinh mỉm cười, vết thương bị đụng tới khiến ông hít hà.
Ông đập tay với Dung Thời, giọng nghèn nghẹn: "Được."
-
Tinh cầu Đế Đô, Kỷ Linh trở lại cung điện thì nhận được tin tức từ cấp dưới.
Người trên màn hình báo cáo: "Họ rời đi vào tối qua, chúng tôi đã cho người đuổi theo, dự tính trong vòng 3 ngày sẽ bắt trở về."
Kỷ Linh bưng chén trà, dùng nắp gạt gạt lá trà: "Có để lộ gì không?"
Người kia: "Không, chúng tôi làm theo lệnh của ngài, đóng toàn bộ cửa ra vào, nên họ chẳng phát hiện được gì."
Kỷ Linh nhếch môi cười khinh miệt.
"Đừng nói mấy con chuột, ngay cả thần linh tới cũng chẳng phát hiện được bất cứ gì."
Người kia: "Nhưng tạm thời chúng tôi vẫn chưa thể xác định danh tính của họ."
Kỷ Linh đặt chén trà xuống, nở nụ cười sâu xa: "Việc này để tôi tự xác nhận."
Trời vừa sáng, ông ta vội vã đến phòng làm việc của quốc vương.
Quốc vương và vương hậu có không gian sinh sống riêng, được ngăn cách bởi một vườn hoa lớn, đi bộ mất chừng 20 phút.
Dưới chân có gió, chỉ 12 phút Kỷ Linh đã tới nơi.
Nếu Bạc Vinh vắng mặt, vậy cơ bản có thể khẳng định, người điều tra tinh cầu Tuyết là của anh ta, có lẽ còn liên quan tới Tống Du.
Bước quá nhanh nên đụng trúng một người tại cổng.
Trước khi ngã, Kỷ Linh được người kia đỡ lấy cánh tay.
"Điện hạ, xin lỗi đã làm ngài sợ hãi."
Kỷ Linh ngẩng đầu lên, khó tin nhìn người trước mắt.
"Bạc Vinh? Sao anh lại ở đây?"
Chờ ông ta đứng vững, Bạc Vinh rụt tay lại, cung kính nói: "Bệ hạ bảo tôi tới Cục Không quân lấy công văn."
Ai hỏi điều đó?
Kỷ Linh đánh giá ông từ đầu xuống chân.
Đúng, chính là Bạc Vinh.
Không phải anh ta đang ở tinh cầu Tuyết sao?
Chẳng lẽ mình nhầm?
-
Trên phi thuyền, Tống Du tắm rửa một trận, thay đồ cải trang, cuối cùng mới thấy dễ chịu hơn.
Thấy Dung Thời ngồi nghiên cứu sơ đồ, cậu bưng hai cốc cà phê tới, nhàn nhã tựa vào cạnh bàn.
"Anh phát hiện ra từ lúc nào?"
Vì thói quen bỏ muối lúc pha trà kỳ lạ, cậu mới nghĩ tới hai người chẳng chút liên quan với nhau - Dung Quang và Bạc Vinh, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ, bởi khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng Dung Thời mới trông thấy Bạc Vinh có hai lần, một lần lúc hai người bắt đầu hẹn hò ở tinh cầu Đế Đô, lần nữa là ở chỗ này.
Dung Thời dừng tay, bưng cốc cà phê lên nhấp một ngụm.
"Người gặp một lần anh còn nhớ rõ huống chi là ông ấy, có hóa thành tro anh cũng nhận ra."
Tống Du: "..."
Cậu cảm thấy không đúng: "Lần đầu gặp ở tinh cầu Đế Đô anh đã phát hiện ra?"
Dung Thời lắc đầu: "Người đó không phải là ông ấy."
Tống Du uống một ngụm cà phê, ngẫm nghĩ.
Nếu vậy thì đúng như cậu suy đoán, thật ra có hai người trong vỏ bọc Bạc Vinh, Dung Quang lợi dụng vỏ bọc ấy để hành động hoặc biến mất bất cứ lúc nào.
Đang định uống tiếp, tay bỗng trống rỗng, Tống Du trơ mắt nhìn Dung Thời đổi hai cái cốc với nhau.
Tống Du: "..."
Dung Thời nếm một ngụm, đen mặt: "Dám uống trộm nước đường ngay dưới mí mắt anh, lá gan không nhỏ."
Bị cướp trắng trợn, mặt Tống Du hiện rõ vẻ bất mãn.
"Anh tưởng làm thế thì em không uống được à?"
Sợ cậu giành lại, Dung Thời một phát hớp nửa cốc, khiến cả người nôn nao.
Tống Du nhân cơ hội tiếp cận, giữ mặt Dung Thời hôn.
Chờ tới lúc nếm không còn hương vị, cậu mới buông hắn ra, thỏa mãn cười: "Không phải chỉ có anh mới biết cướp nước đường đâu."
Dung Thời: "..."
Hai người vội vội vàng vàng, cuối cùng vẫn kịp vào tiết hai.
Tình cờ lại là tiết lý luận quân sự tương đối quan trọng, Thiên Phàm lên lớp.
Dung Thời bước vào phòng học, tiếng chuông vừa vặn reo lên.
"Anh, ông anh, bên này." Tần Lạc ngồi trong góc dãy bàn cuối vẫy vẫy tay.
Thiên Phàm bước lên bục giảng, tầm mắt đảo qua lớp học kín chỗ, ngay lập tức trông thấy ba người gục đầu ngủ ngon lành ở dãy bàn cuối.
Sinh viên khác dõi theo tầm mắt ông: "..."
Ba người đứng đầu khóa đều đang ngủ, nhân vật lớn không hổ là nhân vật lớn.
Tốt xấu cũng một lần tăng 0.5 điểm, Thiên Phàm cảm thấy thỉnh thoảng nên chừa cho bọn nhãi con ngoan ngoãn chút không gian thả lỏng.
Ông kìm nén cơn giận, chuyển tầm mắt, bắt đầu giảng bài như không có gì xảy ra.
Nhưng bụng nghĩ vậy, tầm mắt cứ vô thức lia tới dãy bàn cuối.
Ông giảng bài bao nhiêu năm, có tiết nào mà sinh viên không tranh nhau tham dự? Nào có ai đánh một giấc ngon lành như thế?
Căn bản chưa từng có!
Tầm nửa tiếng, Thiên Phàm nhìn ba người ở dãy bàn cuối mang tư thế nổ mìn cũng bất động, không thể nhịn được nữa.
"Tần Lạc, Tần Lạc!"
Tần Lạc giật mình, ý thức chưa tỉnh, cơ thể đã đứng lên: "Dạ!"
Thiên Phàm: "Đêm qua làm trộm à?"
Tần Lạc đôi mắt ngái ngủ mông lung: "Em... ôn tập lý luận quân sự, bất cẩn liền thức suốt đêm."
Phắc!
Phòng học vang lên tiếng xuýt xoa.
Hóa ra nhân vật lớn ngày nào cũng lén đọc sách! Thế cũng tính là trộm đúng không nhỉ?
Bất kể thật hay giả, Thiên Phàm vẫn hài lòng, gật đầu bảo cậu ngồi xuống.
"Dung Thời, Dung Thời!"
Gọi năm sáu lần liên tiếp, Dung Thời hoàn toàn không có phản ứng.
Nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của Thiên Phàm, sinh viên trong phòng không dám thở mạnh cũng không dám nhìn lên, chỉ sợ đối mắt với thầy sẽ bị gọi đứng dậy trả lời câu hỏi.
Tần Lạc thấy thế, dùng khuỷu tay ra sức đẩy Dung Thời: "Ông anh, papa, bố già... không! Dung papa, thầy Thiên gọi kìa!"
Dung Thời ngủ ngon lành, bị đẩy mới tỉnh lại, bèn từ tốn đứng lên.
Trên đường trở về, họ nghiên cứu sơ đồ cả đêm, không hề nghỉ ngơi.
Hiện tại nguy cơ tạm giải trừ, cơn buồn ngủ ập tới.
Thiên Phàm chắp tay sau lưng, bước dọc theo bậc thang tới dãy bàn cuối.
"Sao lại mệt mỏi thế, đêm qua trộm những gì?"
Dung Thời đang lơ mơ, chỉ muốn trả lời cho xong còn ngủ tiếp, buột miệng thốt lên: "Chỉ trộm mèo thôi ạ!"
"Phụt hơ hơ hơ..."
"A ha ha ha..."
Trong phòng học sinh viên cố gắng nhịn cười, vài người không nhịn nổi, há miệng cười to.
Thiên Phàm: "..."
Nhóc con chết tiệt, đã đưa thang mà không chịu xuống!
Mặt tối sầm, ông chuyển tầm mắt sang Tống Du: "Tống Du, cậu cũng trộm mèo à?"
Gục xuống bàn mỏi cổ, Tống Du trở mặt ngủ tiếp: "Sờ Thỏ Thỏ... khò khò."
Sinh viên đang phì cười bỗng mắc nghẹn: "..."
Dung Thời: "..."
Thiên Phàm: "..."
Tần Lạc: "..."
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Tống Du khẽ bật cười.
"Rất cứng."
Rồi vùi đầu ngủ say sưa.
Dung Thời: "............"
Những người khác: "............"
Ý là bắt xe tới vườn bách thú chơi ấy hả?
Dưới ánh mắt của thầy Thiên và mọi người, cơn buồn ngủ của Dung Thời bay hơn nửa.
"Chắc là em ấy nói, sờ vào đầu con thỏ, thấy đầu con thỏ rất cứng?"
Thiên Phàm: "............"
Những người khác: "............"
Ý là con thỏ luyện thiết đầu công ấy hả?
Càng cố giải thích càng hỏng bét đó ông anh à!