Dung Thời: "Sao thế, không vui hả?"
Tống Du chuyển tầm mắt: "Không có."
Thấy vẻ mặt cậu trầm tư, Dung Thời hơi ngạc nhiên.
Hắn cứ tưởng đối phương sẽ đắc ý hoặc chế giễu hắn chứ.
Gặp đám đông chào đón ngay khi rời khỏi phi thuyền, với Dung Thời mà nói quá đỗi quen thuộc, chẳng qua lần này hắn là mầm non được lựa chọn chứ không phải lãnh đạo.
Khi tới gần, huấn luyện viên hai trường dẫn sinh viên và nhân viên Học viện Hoàng gia tới chào hỏi ba vị thiếu tướng.
Dung Thời nhìn lướt qua bọn họ, ánh mắt lạnh băng.
【Triệu Cơ, 47 tuổi, phó tư lệnh quân đoàn số 5... Tần Triệu, 45 tuổi, tư lệnh quân đoàn số 13, bảy năm sau đảm nhiệm chức tổng chỉ huy hành dinh cứu viện... Lâm Nhạc, 45 tuổi, tư lệnh quân đoàn số 1. Ba tên này đều là tội phạm chiến tranh, bắn tôi thủng lỗ chỗ! Tôi có thể hành quyết bọn chúng ngay tại đây không?】
Dung Thời nhớ rất rõ gương mặt của bọn họ.
Đời trước cả ba đều chết trong tay hắn, nếu muốn báo thù đã sớm báo xong.
Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất không phải chuyện lấy mạng bọn họ, mà là điều tra rõ ngọn nguồn.
Chẳng đợi huấn luyện viên giới thiệu, Triệu Cơ đã nhìn Dung Thời: "Cậu chính là Dung Thời?"
Diện mạo Triệu Cơ mang nét đặc trưng của người họ Triệu, cặp lông mày rậm, xương gò má nhô cao, vẻ mặt gian xảo.
Ánh mắt dính nhớp tựa loài rắn, bò qua nơi nào để lại chất nhầy kịch độc ghê tởm nơi ấy, khiến người người khó chịu.
Dung Thời không tính chào hỏi loại người này.
Sự chú ý của mọi người xung quanh dồn vào hắn, thấy hắn im lặng hồi lâu thì âm thầm sốt ruột.
Đây chính là tư lệnh quân đoàn! Thiếu tướng đó! Ai mà dám đắc tội cơ chứ?
Thế nhưng chẳng biết Dung Thời không nghe thấy hay ngủ chưa tỉnh, cứ yên lặng.
Nhìn sắc mặt Triệu Cơ rõ ràng tối sầm lại, huấn luyện viên Lý Nho khiếp vía, vội vã nghĩ cách nhắc nhở Dung Thời đừng gây chuyện.
Về cơ bản, những quân đoàn dưới ba chữ số đều là quân đoàn lớn, so với các quân đoàn bị phái tới tinh cầu khác thì thực lực mạnh hơn rất nhiều.
Con số càng nhỏ chứng tỏ thực lực càng mạnh.
Trong lễ khai giảng, Dung Thời từng đắc tội với mấy nhân vật lớn, bây giờ còn giữ thái độ cũ, chọc họ xù lông thì hậu quả chẳng thể nào tưởng tượng.
Ông chưa kịp nghĩ, đã nghe Tống Du lên tiếng.
Mặt cậu vô cảm, giọng điệu lười biếng: "Hình như thiếu tướng Triệu có hứng thú với vợ của tôi?"
Tầm mắt Triệu Cơ chuyển sang cậu: "Chỉ cần là hạt giống tốt thì tôi đều có hứng thú."
Đế quốc có quy định bất thành văn, nếu hoàng tộc chưa được giới thiệu chính thức với dân chúng, vậy khi gặp mặt không cần chào hỏi.
Nói chung, để bảo đảm an toàn, trước hai mươi tuổi các vương tử đều không công khai danh tính.
Thông thường, lần đầu tiên xuất hiện trước dân chúng là vào dịp kết hôn hoặc lễ kế vị ngai vàng.
Ngay cả quý tộc hoặc cán bộ quân sự - chính trị cấp cao gần gũi với hoàng gia và biết thân phận họ, cũng không được phép tiết lộ.
Tống Du: "Vậy thì thật đáng tiếc, anh ấy đã là của tôi."
Một câu hai nghĩa làm cặp lông mày Triệu Cơ nhảy dựng, ông ta ngập ngừng: "Hứng thú của tôi và của cậu đối với cậu ấy, không hề xung đột."
Tống Du: "Nhưng tôi chẳng thích đồ của mình dán nhãn kẻ khác."
Bên này chưa trao đổi xong, Tần Triệu đã lên tiếng.
"Cậu muốn nuôi chim hoàng yến* cũng phải xem người ta có đồng ý hay không chứ."
(Chim hoàng yến: chỉ kẻ ăn bám, được người khác bao nuôi)
Lâm Nhạc cũng xen vào.
"Tình cảm ân ái không lâu dài, cậu muốn bạn đời của mình chẳng làm nên trò trống gì sao?"
Lăn lộn lõi đời trong chốn quan trường nên rất hiểu lòng người, kẻ sau buông lời độc địa hơn kẻ trước.
Tống Du nghiêng đầu nhìn Dung Thời, mỉm cười: "Họ bảo tôi không tôn trọng anh."
Dung Thời thản nhiên: "Làm chim hoàng yến cũng tốt."
Tần Lạc: "..."
Nhất... nhất định đòi ăn bám ư?
Mấy người Trần Thần: "..."
Bản chất của anh chàng sâu lười.
Sắc mặt Triệu Cơ khó coi, ông ta liếc mắt ra hiệu cho nhân viên nhà trường rồi xoay người bỏ đi.
Đích thân tới đón sinh viên đã là tự hạ thấp thân phận, còn tiếp tục nữa thì giá trị càng giảm sút.
Hai người còn lại thấy vậy cũng đi theo.
Để lại cả đám sinh viên ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Không thể nào, chẳng lẽ mấy ngài thiếu tướng bị chọc tức nên bỏ đi rồi?"
"Ở tinh cầu Đế Đô mà vẫn ngông cuồng, không hổ là chủ tịch, tấm gương mẫu mực của chúng ta."
"Cảm giác sự việc không đơn giản như thế."
"Mong đừng vạ lây sang chúng ta."
Đám đông nhỏ giọng xì xào.
Sau khi nhân viên nhà trường và huấn luyện viên hướng dẫn trao đổi riêng, ba đội ngũ đứng đầu được yêu cầu ở lại tham gia cuộc họp, còn nhân viên khác thì về nghỉ ngơi.
Hiếm khi Học viện quân sự Trung ương và Học Viện Hoàng gia hợp tác một lần, kế tiếp còn hàng loạt hoạt động khác, sinh viên trường quân đội phải ở lại tinh cầu Đế Đô ít nhất một tuần.
Lưu Hoành ghét nhất kiểu này, hệt như giao bài thu hoạch sau khi hoàn thành khóa học.
"Chẳng có hứng thú với phần thưởng gì cả, vắng mặt được không nhỉ?"
Huấn luyện viên: "Không được, phải tham gia."
"Chúng ta về thôi." Tống Du kéo tay Dung Thời.
Dung Thời lại không nghe theo: "Cậu mệt thì về nghỉ ngơi trước đi."
Tống Du quay đầu đối diện tầm mắt hắn, sau đó buông tay hắn ra.
"Vậy tôi ở ký túc xá chờ anh."
Dung Thời: "Ừ."
Hiếm khi có cơ hội, đúng lúc cần thu thập chất dẫn dụ của ba người kia.
Huấn luyện viên vừa tập hợp mọi người xong thì thấy Tống Du và Tần Lạc đi ngược hướng, bèn lớn tiếng gọi họ lại.
Tần Lạc chẳng chịu quay đầu, khoát khoát tay: "Anh của em bị thương, em dẫn anh ấy đi kiểm tra lại."
Huấn luyện viên nhíu mày, lẩm bẩm: "Mấy thiếu gia người này so với người kia còn ngỗ ngược hơn."
Hạ Niệm nhìn Tống Du đi xa dần, cho đến khi bị cây xanh che khuất mới chuyển tầm mắt.
Cả đám theo huấn luyện viên tiến vào phòng họp gần nhất.
Đội Lục Minh xếp thứ hai, một đội ngũ của Học viện Hoàng gia xếp thứ ba.
Trần Thần mất hứng bảo: "Ngán nhất mấy chuyện này."
Hồ Phong: "Đoán xem họ sẽ làm gì?"
Bạch Đình: "Tao dùng ngón chân đoán, phỏng chừng là đại hội tẩy não."
Họ bước vào hội trường lớn rồi ngồi xuống vị trí của mình, ba thiếu tướng vừa nãy bỏ đi đang ngồi chờ trên ghế, Triệu Cơ ở giữa, hai bên trái phải là Lâm Nhạc và Tần Triệu.
Đợi mọi người ngồi xuống, Triệu Cơ lên tiếng.
"Các bạn là nhân tài ưu tú được Đế Quốc bồi dưỡng..."
Chỉ nửa câu đã khiến hơn nửa hội trường ngáp ngủ.
Bạch Đình ghé vào tai Hồ Phong: "Nãy tao bảo thế nào."
Dung Thời nghe Triệu Cơ thao thao bất tuyệt, vẻ mặt không đổi.
【Đã thu thập chất dẫn dụ của Triệu Cơ, đang xếp vào danh sách đối chiếu... đang thu thập chất dẫn dụ của Tần Triệu, 35%...70%...】
Cường độ chất dẫn dụ càng cao thì càng tự do thu phóng, hơn nữa dưới tác dụng của thuốc ức chế và chất cách ly, về cơ bản chuyện chất dẫn dụ bị rò rỉ rất khó xảy ra.
Ba người Triệu Cơ cũng vậy, tuy cường độ chất dẫn dụ không thấp, nhưng vì tuổi tác, mức độ kiểm soát chất dẫn dụ dần hạ thấp, ở khoảng cách xa vẫn thu thập được.
-
Bên kia, một mình Tống Du trở về khu ký túc tạm thời.
Tần Lạc: "Anh, chị dâu qua đấy làm gì, nghe bọn chúng tụng kinh à?"
Chẳng phải lần đầu tiên nghe thấy xưng hô này, Tống Du cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái.
"Quá rảnh rỗi ấy mà."
Đến nơi, cánh cửa vừa khép lại, Tống Du bảo Tần Lạc: "Cậu điều tra về Dung Quang một lần nữa, ngoại trừ cha cậu thì đừng nói với ai."
"Dung Quang?" Tần Lạc nhíu mày: "Chẳng phải đã điều tra rồi sao?"
"Tôi muốn biết thật chi tiết." Tống Du rót cốc nước uống cạn rồi ngồi xuống sô pha: "Từ khi ông ấy vào Học viện quân sự, tỉ mỉ hành tung mỗi năm, cứ có tài liệu ghi chép thì lôi hết ra."
Tần Lạc chớp mắt, chạy tới ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đặt cạnh sô pha, nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ Dung Quang là gián điệp? Và ông anh Dung cũng vậy ư? Ly kỳ quá đi."
Nói xong, cậu ta không khỏi kích động.
Trách không được gần đây điện hạ và Dung Thời ở chung hài hòa đến vậy, hóa ra là dùng mỹ nhân kế để thu thập tin tức.
Nhưng sao có thể để điện hạ đích thân làm chuyện này?
Tần Lạc vô cùng đau đớn, đôi mắt mở to: "Anh à, việc đó, hãy để cho em làm đi!"
Ánh mắt Tống Du lạnh băng liếc sang: "Để cho cậu làm gì?"
Lại mất hứng rồi.
Tần Lạc vội vàng ngậm miệng, chạy đi liên lạc với cha mình.
Trong phòng Tần Trì nhíu chặt mày: "Cậu ấy không tin tưởng Dung Thời à?"
Bao nhiêu năm bên người điện hạ chẳng có lấy một người bạn tri kỷ, ông cũng có suy nghĩ giống như Tần Lạc
"Hồ sơ mật của Dung Quang cũng ghi chép vậy, chắc điện hạ muốn điều tra rõ ràng."
Tần Trì lại cảm thấy chuyện không đơn giản như thế.
Trầm mặc một lát, ông dặn dò: "Hiện tại là thời điểm quan trọng, mỗi bước đi của Tần gia đều mang đến nguy hiểm cho các con, hãy bảo vệ cậu ấy thật tốt, cần thiết lại lùi một bước."
"Lại lùi một bước á?" Tần Lạc cả kinh: "Vậy lùi tới lúc nào?"
"Cậu ấy biết." Tần Trì chưa giải thích rõ đã ngắt cuộc gọi.
"Lão già này, cái tật xấu nửa úp nửa mở mãi không sửa được!" Tần Lạc ngẫm nghĩ không ra, vội chạy đi tìm Tống Du.
"Anh..." Tần Lạc nhất thời nghẹn lời.
Trong phòng khách nhỏ, Tống Du nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết đang nghĩ gì.
"Ông ấy có chuyện muốn nói với tôi à?" Tống Du không quay đầu lại.
Tần Lạc kéo mái tóc ngắn ngủi: "Ông ấy nói cần thiết lại lùi một bước."
Tựa hồ Tống Du chẳng hề bất ngờ: "Ừ."
Tần Lạc: "Chúng ta đã lùi như vậy rồi, còn phải lùi thế nào nữa?"
Hỏi xong, Tống Du vẫn im lặng.
Lúc Tần Lạc tưởng cậu không trả lời thì thấy cậu khẽ nói: "Tôi chẳng biết có nên kéo người ấy vào hay không."
"Hả?" Chẳng đầu chẳng đuôi, Tần Lạc không hiểu: "Ai cơ?"
Tống Du: "Thỏ Thỏ."
"Phắc!" Trong tích tắc trước mắt Tần Lạc hiện lên gương mặt của Hạ Niệm: "Nhắc tới chuyện này lại thấy bực mình, sao họ Hạ gì kia biết được nhỉ?"
Tống Du cười nhạt: "Star Wars là trò chơi trên nền tảng công khai, nếu muốn sẽ tra ra thôi."
Tần Lạc: "Nhưng cậu ta quá cùi bắp, cứ coi như Thỏ Thần là Omega thì trong lòng em cũng chả phải giàn hoa như thế."
Trước mắt Tống Du hiện lên gương mặt lạnh lùng của Dung Thời, chẳng nhận ra cảm xúc gì qua giọng nói: "Ừm, đúng là không giống."
"Mà anh nói kéo vào là sao? Hai người hẹn gặp nhau hả?" Tần Lạc hỏi.
Tống Du: "Đại khái tôi đã biết người ấy là ai rồi."
"Định mệnh!"
Tần Lạc bóc quả cam được một nửa, đứng phắt dậy: "Ai? Là ai?"
Chính là chị dâu của cậu, Tống Du không trả lời.
"Vốn dĩ tôi chẳng muốn kéo người ta vào nên mới duy trì khoảng cách, mà người ta vẫn nhập cuộc, tuy nhiên bây giờ vẫn còn lối thoát."
Theo cậu suy đoán, mục đích của Dung Thời chỉ có hai, một là điều tra Omega khác thường, hai là tìm hiểu về cha hắn.
Chỉ cần điều tra rõ hai việc trên thì có thể thoát thân.
Nhưng một khi nhảy vào vòng xoáy tranh đoạt ngôi vị, vậy chưa chết thì chưa ngừng.
Điện hạ thế mà âm thầm biết Thỏ Thần là ai rồi ư?
Tần Lạc ôm đầu nhớ lại những Omega đã gặp gỡ gần đây, càng nghĩ càng hỏng bét.
Ngoài Hạ Niệm, hình như điện hạ chưa từng trò chuyện với Omega khác!
Chẳng lẽ Hạ Niệm là Thỏ Thần thật sao? Sụp đổ hình tượng quá đi?
"Anh." Tần Lạc ngồi xổm một bên, ôm tay vịn sô pha: "Hai người đã xác nhận chưa? Không nhầm chứ?"
"Chưa." Tống Du nâng tay xoa thái dương, hơi đau đầu: "Nhưng gần như có thể khẳng định."
Tần Lạc kích động: "Anh chỉ nói là gần như thôi mà! Nhỡ nhầm thì sao? Lúc đó sẽ ngượng ngùng lắm."
Tống Du ngước mắt: "Tôi không thể nhầm được."
Nếu Hạ Niệm gì đó là Thỏ Thần thì cậu ta không thể chấp nhận được! Tần Lạc yếu ớt phản bác: "Vẫn có khả năng nhầm mà, hay anh thử xác nhận lại lần nữa xem?"
Tống Du nheo mắt: "Cậu đang nghi ngờ phán đoán của tôi?"
Đầu Tần Lạc lắc như trống bỏi: "Không, không có! Nhưng nhỡ đâu nhầm do trời xui đất khiến, để rồi anh phải hối hận thì sao?"
Hiếm khi cậu ta kiên trì vậy, Tống Du hơi dao động.
Nếu Thỏ Thỏ là người khác thì càng phải cẩn thận.
Dung Thời nói hình tượng ảo của Thỏ Thỏ là do hắn tạo.
Dung Thời nói đó là hình cha hắn vẽ, trên đời này chỉ có bốn loại.
Dung Thời nắm rõ chuyện về Thỏ Thỏ như lòng bàn tay.
Nghiêm túc mà nói, chừng đó tin tức không thể phán đoán Dung Thời chính là Thỏ Thỏ được.
Ngay cả khi Dung Thời nói hình tượng ảo của Thỏ Thỏ là do hắn tạo, cũng có thể bởi vì hai người rất thân thiết, thế nên Dung Thời mới dạy cho Thỏ Thỏ.
Nhưng ngoài Thỏ Thỏ ra, trên đời này vẫn có người đối xử hết lòng với cậu sao?
Nếu Dung Thời không phải Thỏ Thỏ, vì sao lại cứu cậu tới mấy lần?
Nếu Dung Thời không phải Thỏ Thỏ, cậu làm thế nào để báo đáp ân tình đây?
Hiện giờ hồi tưởng, từ đầu tới cuối Dung Thời chưa từng thừa nhận hắn chính là Thỏ Thỏ.
Lẽ nào hắn thật sự không phải...
"Không thể nào." Tống Du bực bội đứng lên, bước nhanh vào phòng ngủ: "Chắc chắn là người đó."
Tần Lạc: "..."
"Chắc chắn" cái quỷ gì, ôi ôi ôi, đôi mắt điện hạ bị ghèn che kín rồi sao?
Tống Du vừa ôm thú bông Thỏ Thỏ lên, chưa kịp chữa lành, trong hai giây, thiết bị đầu cuối đã vang lên, là người mà cậu chẳng muốn gặp.
"Phụ vương."
Tống Du đứng trước hình ảnh ảo ba chiều, nhìn người cha đã lâu không gặp.
"Chuyện A Kha có phải mày làm không?"
Chẳng hề thăm hỏi, đổ ập xuống đầu là sự trách móc và nỗi nghi ngờ, niềm mong chờ mơ hồ trong lòng Tống Du tan thành mây khói.
"Con làm thì sao?"
Tay Quốc vương nện xuống mặt bàn, ông lạnh lùng quát: "Nó là anh trai mày!"
Tống Du thản nhiên: "Hắn chẳng phải anh trai, mà là đứa con hoang do ngài chơi bời trăng hoa mà có."
"Láo xược!" Quốc vương tiếp tục cất cao giọng: "Nếu ba mày biết hiện giờ mày ra nông nỗi này, thì có chết cũng bị mày làm cho tức đến sống lại!"
Tống Du cười nhạo: "Nếu ngài không phản bội ông ấy, làm ông ấy nổi giận thì ông ấy sẽ chết sao? Bức ông ấy chết chính là ngài đấy - phụ vương."
"Câm miệng!" Quốc vương tức tối đến mức đôi môi run rẩy, ông siết nắm đấm răng rắc: "Ngày mai mày lập tức hồi cung cho tao!"
Chẳng biết lần thứ mấy hai cha con tan cuộc trong buồn bực.
Năm người Dung Thời nghe toạ đàm tẩy não hơn ba giờ, hắn còn bị túm đi nói chuyện riêng mất cả tiếng đồng hồ, lúc được thả ra sắc mặt còn đen hơn bóng đêm.
"Có kết quả chưa?"
【Tôi đã sử dụng mẫu của họ để so sánh với 15 năm sau, đồ thị chất dẫn dụ của Triệu Cơ và Lâm Nhạc gần giống nhau, chênh lệch do lão hóa, còn Tần Triệu thì khác, đó là hai đường cong hoàn toàn bất đồng!】
Ngón tay hắn xẹt qua thiết bị đầu cuối, bật chế độ tiêu chuẩn của bộ chiến giáp, hai bản báo cáo về chất dẫn dụ của Tần Triệu tự động hiện lên trước mặt.
【Tôi lấy một đoạn ngắn ra thử đối chiếu với Hồ Phong và Cố Ngôn thì phát hiện cực kỳ tương tự.】
Dung Thời vừa xem vừa trở về khu ký túc tạm thời, cơ bản đã có thể khẳng định.
Tần Triệu hoặc chủ động hoặc bị ép tiếp xúc với Omega có vấn đề, hẳn người nọ là bạn đời của ông ta.
Lúc bước qua một giếng trời, suy nghĩ của hắn bị cắt đứt bởi tiếng xì xào.
"Không thể nào? Vậy thì tàn nhẫn quá, làm tổn thương đại vương tử tới mức này!"
"Tại sao lại không? Ai trở về cũng kể như thế! Trên diễn đàn đã đăng bài rồi, chỉ là chẳng dám nêu đích danh thôi, chính nhị vương tử đã hãm hại đại vương tử, chứ không sao có thể bị thương nặng vậy?"
"Tao nói cho mày biết, đi thi đấu chỉ có thể bị thương nhẹ thôi, nhưng đây lại bị thương nặng, còn là hoàng tộc nữa, lãnh đạo phụ trách nổi sao?"
"Mấy năm nay cậu ta càng ngày càng quái đản, khó trách lại bị lưu đày, vừa trở về liền xảy ra chuyện."
Dung Thời cau mày, vừa ngẫm nghĩ, diễn đàn của Học viện Hoàng gia xuất hiện trước mắt - ở chế độ tiêu chuẩn, chẳng cần hạ bất cứ mệnh lệnh gì, chỉ cần dùng ý thức là có thể vận hành 01.
Chỉ là, tiêu tốn rất nhiều năng lượng.
Trong tích tắc, hắn tìm ra một đống bài đăng trên diễn đàn, tất cả đều cầu phúc cho Tống Kha và hắt bát nước bẩn vào Tống Du.
【Quy mô này chẳng giống tự phát, điều tra nhé?】
"Ừ."
Kẻ nào bôi đen Bé Mèo Tống rất rõ ràng, chỉ là thủ đoạn này quá thấp kém.
【Càng thấp kém thì càng hiệu quả~ nhiều người nói sẽ biến thành sự thật, kim chủ papa thật đáng thương, hức hức.】
Dung Thời: "..."
Rốt cuộc mày là chiến giáp của ai?
【Là của ngài, nhưng ngài không phải cũng là kim chủ papa hay sao?】
Dung Thời: "..."
Khi quét thiết bị đầu cuối để vào khu ký túc tạm thời, 01 vừa vặn tìm thấy cảnh Tống Kha đẩy Tống Du trong sân thi đấu.
【Tôi đã đánh cắp chúng từ thiết bị đầu cuối của những sinh viên có mặt tại đó, bức ảnh được cắt ghép từ năm người.】
Rất nhiều người có thói quen bật đồng bộ ghi hình khi dã ngoại.
Tống Kha chọn lựa góc độ xảo quyệt, Mortis và mọi người đều không chụp được. Tuy nhiên, qua sự tìm tòi tổng thể của 01, sau khi kết hợp từng mảnh ghép, một bức ảnh hoàn chỉnh được tạo thành.
Dung Thời lưu lại video dài chưa đầy mười giây này.
"Thêm năng lượng."
【Yo, yo, kiểm tra nào! Yo yo yo yo, kiểm tra xem nào!】
Dung Thời: "..."
Dung Thời rep bài đăng có nhiều lượt bình luận nhất.
【Tống Kha làm chuyện tốt gì, để hắn tỉnh lại rồi kể cho mấy người nghe, dám hắt nước bẩn thì phải tự gánh vác hậu quả.】
Cập nhật, phía dưới một loạt người mắng chửi hắn.
【Anh ấy đã làm chuyện tốt gì, mau nói cho tao biết thử xem!】
【Ai u, thuỷ quân của người nào đó tới kìa.】
【Bài đăng này chẳng chào đón người nào đó đâu!】
【Có búa mau gõ, không thì cút!】
01:【Họ muốn gõ, cho búa nhé!】
"Đừng nóng." Dung Thời bước tới cửa, quét thiết bị đầu cuối: "Chờ lớn chuyện hãy đăng."
【...Là tôi quá nông nổi.】
Mở cửa ra, chỉ thấy Tần Lạc trong phòng khách.
Dung Thời: "Cậu ấy đâu?"
Tần Lạc đang ăn khoai tây chiên, cằm hất về phía phòng ngủ: "Nhốt mình trong đó cả buổi chiều rồi."
Bị dư luận ảnh hưởng ư?
Dung Thời bước tới, đang định gõ, cửa đột ngột mở ra...