Bên cạnh bỗng vang lên tiếng kêu đau đớn.
Ngay sau đó là âm thanh va chạm nặng nề.
Cơn đau nhức trong tưởng tượng không truyền đến, Ngô Hàm ngẩn ngơ chớp mắt, một đôi tay đỡ cậu ta dậy.
"Không sao chứ?"
Ngô Hàm run rẩy, ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại là Dung Thời.
"Chủ tịch?"
Dung Thời phủi bùn trên ngón tay phải cậu ta rồi ấn nhẹ lên xương, may mắn không bị làm sao.
"Đệch mợ!"
Chu Ân bị đẩy vào tường, càng thêm kích động, nhưng mắt thấy Dung Thời nên đành phải nén cơn giận, định rời đi.
"Đứng lại."
Dung Thời quay đầu nhìn: "Thân là cựu thành viên của Hội sinh viên mà lại bắt nạt đàn em, còn định bỏ đi nữa à?"
"Ồ, con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi bắt nạt nó?" Chu Ân ác ý chế nhạo, tầm mắt đảo qua người Ngô Hàm: "Cậu hỏi nó xem."
Ngô Hàm che bàn tay phải sưng đỏ, khẩn trương mím chặt môi.
"Chủ tịch." Cậu ta khẽ nói: "Vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi."
"Nghe thấy chưa?" Chu Ân sửa sang lại vạt áo bị Dung Thời kéo lệch, cười hai tiếng: "Không phải chuyện gì chủ tịch cũng quản được đâu, về phương diện này thì cậu phải theo đuôi Tưởng Tinh Trạch học dài dài."
Nói xong, hắn nghênh ngang rời đi.
"Xin lỗi." Ngô Hàm áy náy: "Tôi... tôi có việc phải đi trước."
Chứng kiến người đã từng là cấp dưới của mình bị bắt nạt, còn không xử lý được.
Dung Thời nhíu mày, đáy lòng khó chịu.
Thấy Ngô Hàm khập khiễng bước, hắn bèn theo sau, đỡ cậu ta tới phòng y tế.
Ngô Hàm vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, vết thương nhỏ này..."
Dung Thời: "Tôi muốn đến đó, chỉ nhân tiện mang theo cậu thôi."
Ngô Hàm cuống quít hỏi: "Anh... anh bị thương chỗ nào?"
Dung Thời: "Đánh hắn nên tay bị đau."
Ngô Hàm: "..."
Cậu ta mấp máy môi, cuối cùng vẫn chẳng nói gì.
Phòng y tế, Giang Hoài mỉm cười, nhưng nụ cười lại khiến Ngô Hàm lạnh cả sống lưng, người run bần bật.
"Giỏi nhỉ, đã lén chuồn ra ngoài còn ăn một trận đòn mới trở về? Xem ra là tôi trị liệu nhanh quá cho nên cậu mới có bản lĩnh xuống giường."
Ngô Hàm núp ở đầu giường, yếu ớt nói: "Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho chú."
Dung Thời nhìn bác sĩ trẻ tuổi.
Miệng ngậm điếu thuốc lá điện tử chưa đốt, khoác áo blouse trắng không chỉnh tề, đặc biệt là gương mặt, giống nghệ sĩ hơn bác sĩ.
"Sao thế, tôi nói sai à?" Giang Hoài thấy hắn nhìn, bèn hỏi ngược lại.
"Không sai." Thoáng thấy cảm xúc Ngô Hàm không ổn, Dung Thời khẽ nói: "Tôi có đôi câu muốn hỏi cậu ấy, bác sĩ cứ làm việc của mình đi ạ."
Giang Hoài cầm hồ sơ bệnh án bước ra cửa, bỗng quay đầu lại nhìn Ngô Hàm: "May mắn khớp xương không bị tổn thương, nhưng nếu còn cử động thì cậu khỏi viết lách và chế tạo được gì với đôi tay ấy."
Nhẹ nhàng bỏ lại một câu khiến sắc mặt Ngô Hàm tái nhợt.
Cánh cửa trước mắt đóng lại, cậu ta suy sụp, khóc không thành tiếng.
Còn có mặt người ngoài, cậu ta cuống quít lau nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều.
"Xin lỗi, một lát sẽ ổn thôi."
Dung Thời kéo ghế ngồi cạnh giường: "Cậu chẳng làm gì có lỗi với tôi cả, không cần cứ xin lỗi tôi mãi như vậy."
Càng muốn kìm nén càng không xong, Ngô Hàm cảm thấy bất lực, cậu ta khóc nức nở.
"Tôi... tôi không muốn sống nữa, hu hu hu..."
Mười tám tuổi đầu còn khóc lóc trước mặt người khác, đối phương lại là chủ tịch mà cậu ta ngưỡng mộ, thế nên thẳng thừng đào hố tự chôn mình.
Dung Thời: "..."
Hai mươi phút sau, cuối cùng tuyến lệ của Ngô Hàm cũng ngừng tuôn trào, cậu ta vừa hít vào vừa khụt khịt.
"Bình tĩnh lại chưa?" Dung Thời hỏi.
Ngô Hàm khóc lóc đòi chết, với hắn quá bình thường.
Học trò ngốc trong kiếp trước, tốc độ xuất hiện ý tưởng mới nhanh hơn cả tốc độ hoàn thành, thường thì ý tưởng trước chưa xong ý tưởng sau đã xuất hiện, dẫn tới việc làm mãi vẫn không hoàn thành.
Mỗi lần đẩy nhanh tốc độ suốt đêm mà bất chợt ý tưởng mới xuất hiện, cậu sẽ chạy đến trước mặt hắn khóc lóc, miệng ồn ào "Em không làm được! Em thật sự không làm được!", "Còn làm chiến giáp nữa thì em đúng là kẻ ngu ngốc!".
Khóc xong thì ngoan ngoãn trở về làm tiếp.
Ngô Hàm: "Bình tĩnh rồi."
Bình tĩnh xong lại càng muốn chết.
Dung Thời: "Vẫn không có gì để nói à?"
Đôi mắt Ngô Hàm sưng đỏ, nghĩ đến Chu Ân, hốc mắt lại ươn ướt.
"Tôi biết anh ấy thời học trung học, anh ấy vừa hiền lành lại nhiệt tình, với tôi mà nói anh ấy chính là người thầy và người bạn tốt nhất."
Dung Thời nhẹ giọng hỏi: "Vậy vì sao anh ta muốn làm cậu bị thương?"
"Tôi cũng không biết." Ngô Hàm lau mắt, lắc đầu, ấp úng: "Trước kia anh ấy không như thế."
Cha mẹ cả hai đều là thợ cơ giáp, hai người từ nhỏ mưa dầm thấm đất, đặc biệt cảm thấy hứng thú với máy móc.
Thợ cơ giáp có vòng kết nối riêng, họ biết nhau và bởi sở thích tương đồng mà nhanh chóng trở thành bạn bè.
"Hai năm trước chúng tôi cộng tác tham gia giải đấu toàn năng, tôi bị người vu oan, chỉ có anh ấy ra mặt nói giúp tôi."
Kể tới đây, cảm xúc của Ngô Hàm lắng xuống: "Tuy rằng chuyện đó đã điều tra xong, nhưng trạng thái tâm lý của tôi rất kém, sợ ảnh hưởng tới anh ấy nên tôi đã xin rút lui nửa chừng."
Dung Thời: "Giải đấu toàn năng?"
Nghe hơi quen tai.
Ngô Hàm gật đầu: "Đó là cuộc thi đấu có giá trị nhất với thanh thiếu niên ở hệ Ngân Hà quê hương chúng tôi."
Dung Thời cẩn thận hồi tưởng, rốt cuộc nhớ đã từng nghe ở đâu.
Trước kia mỗi khi xuất chinh chẳng có nhiều hoạt động giải trí, Lưu Hoành miệng rộng bô bô, suốt cả ngày cứ nghe hắn lải nhải "Nhớ năm đó", còn lôi kéo được không ít khán giả trung thành.
Dung Thời nghe hắn đề cập tới một hai lần.
Giải đấu này được chia thành nhiều lĩnh vực với nhiều hạng mục như thư pháp, cờ vây, các loại nhạc cụ văn nghệ, chiến đấu, trượt băng, chơi bóng đủ kiểu, còn thi máy móc và thi năng lực.
Nghe nói chỉ cần có kỹ năng thì sẽ tìm được hạng mục tham gia tương ứng.
Ngô Hàm: "Tôi chọn thi trường quân đội cũng vì anh ấy học ở đây."
Dung Thời: "Vào Hội sinh viên cũng là?"
"Không phải đâu." Ngô Hàm nhìn hắn bằng đôi mắt sưng đỏ mà sáng ngời: "Tôi cảm thấy anh rất ung dung thư thái, nên muốn học theo."
Dung Thời: "..."
Đừng học, sẽ bị ông trời đuổi giết đấy.
Hỏi đủ, Dung Thời bèn để cậu ta nghỉ ngơi.
Đứng dậy, thấy cậu ta vẫn rầu rĩ, hắn bèn động viên: "Hãy kiên trì trên con đường cậu đã chọn, đừng từ bỏ mơ ước của mình chỉ vì vài lời nói không hay của người khác."
Nghĩ đến thành tựu của Ngô Hàm trong kiếp trước, Dung Thời lại bổ sung: "Tôi cảm thấy cậu rất có năng lực."
Cánh cửa đóng lại lần nữa, Ngô Hàm đang trố mắt bỗng hoàn hồn, đột nhiên phát hiện đầu ngón tay mình không còn run nữa.
Từ phòng y tế ra, Dung Thời gọi cho Lưu Hoành, đúng lúc đối phương định đi ăn tối, hai người bèn hẹn gặp mặt ở nhà ăn vào thứ sáu.
"Giải đấu toàn năng à?" Lưu Hoành nhai một miếng cơm thịt kho lớn: "Tôi biết, thằng Phong còn đoạt giải đấy!"
Bạch Đình bên cạnh tiếp lời: "Đúng thế, lúc ấy nó oai hệt cóc cộ, đi đường cứ như đang bay."
"Cút cút! Đừng nhân cơ hội nói xấu tao." Hồ Phong lườm nguýt, rồi nhìn Dung Thời: "Bạn của cậu muốn tham gia à?"
Dung Thời: "Đúng vậy, nên tôi muốn tìm hiểu tình hình."
Bởi vì chuyện trước đó, mức độ ưu ái của Hồ Phong dành cho Dung Thời tăng vọt, vừa thấy đối phương nhờ thì lập tức nói hết.
Lưu Hoành ăn tới miệng bóng loáng, nhắc nhở: "Đủ mười tám tuổi chưa? Nếu đủ chỉ có thể tham gia nhóm thanh niên thôi, còn chưa đủ thì bảo cậu ấy mau tham gia đi, nếu đoạt giải sẽ được cộng điểm khi thi vào trường quân đội đấy."
Dung Thời: "Các anh đều tham dự à?"
Lưu Hoành: "Làm sao có thể, giải đấu nhàm chán như vậy, chỉ có thằng Phong mới hứng thú thôi."
Hồ Phong nghiến răng: "Ý mày sao, muốn đánh nhau phải không?"
Hai người đấu võ mồm một lúc, bỗng phát hiện Dung Thời im lặng từ nãy tới giờ, bèn dừng lại.
"Tôi no rồi, có việc đi trước đã." Dung Thời bưng khay của mình đứng dậy.
Lưu Hoành vội gọi hắn: "Ăn vậy sao đã no rồi? Ăn xong có muốn chơi không?"
Biết gần đây Hội sinh viên nhiều việc, hắn không thể mất mặt hẹn Dung Thời đánh nhau được, nhưng giờ thì hết nhịn nổi.
Dung Thời quay đầu liếc hắn: "Bài thi anh làm đạt tiêu chuẩn chưa?"
Lưu Hoành: "..."
Đệch! Cái hay không nói toàn nói cái dở.
Ra khỏi nhà ăn, Dung Thời đi đến một nơi vắng vẻ, nhỏ giọng: "Lấy hồ sơ hồi học trung học của Cố Ngôn ra đây."
【Đã điều tra, hắn cũng tham gia giải đấu thể thao toàn năng và giành được vị trí thứ ba trong hạng mục chiến đấu.】
Sắc mặt Dung Thời trầm xuống, hắn bước nhanh về ký túc xá.
Gõ ba lần lên cánh cửa ký túc đối diện, hắn kiên nhẫn đợi năm phút mới có người ra mở cửa.
Tống Du tựa cửa, lười biếng cười: "Chủ tịch Dung thế mà chủ động gõ cửa phòng tôi, thật hiếm nha."
Hiện tại là giờ cơm tối, lối nhỏ tấp nập người đến kẻ đi.
"Tìm vợ thì có vấn đề gì?" Dung Thời đẩy cậu vào, trở tay đóng cửa.
Sinh viên ngang qua: "..."
Cho chúng tôi xem chút xíu không được à? Keo kiệt.
"Đống hồ sơ bệnh án đâu rồi?" Dung Thời chẳng đôi co, đi thẳng vào chủ đề.
Tống Du nhạy bén bắt giữ qua biểu cảm của hắn: "Anh có manh mối mới à?"
Hai người vào phòng khách, Tống Du mở thiết bị đầu cuối, lấy toàn bộ hồ sơ đã được quét thành tập tin.
Tổng cộng có ba nghìn năm trăm sáu mươi mốt người, lớn nhất bốn lăm tuổi, nhỏ nhất mười bảy tuổi.
Phòng khách không lớn được lấp đầy bởi hơn ba nghìn cửa sổ ảo.
Dung Thời nhấp nhẹ, làm một cửa sổ nhỏ bay đến trước mặt, khẽ hỏi: "Có cách nào tìm được hồ sơ công khai của người này không?"
Hồ sơ công khai không phải ai cũng biết, chỉ có chính quyền, trường học và công ty tuyển dụng mới có.
Tống Du nhìn hắn thật sâu, mở trang web cơ sở dữ liệu công khai của Đế Quốc, sau khi ra quét mống mắt thì được phép đăng nhập tìm dữ liệu.
Dung Thời: "Bắt đầu đi."
Tống Du không hiểu: "Bắt đầu cái gì?"
Dung Thời nghiêm túc: "Sàng lọc danh sách tất cả những người tham gia giải đấu thể thao toàn năng."
Tống Du cau mày, nhưng không hỏi gì thêm.
Việc quan trọng, họ đành đóng kín cửa tự mình sàng lọc.
Chờ điều tra xong ba nghìn năm trăm sáu mươi mốt người, trời sắp rạng sáng.
Tống Du dựa vào sô pha, mệt mỏi ấn huyệt thái dương: "Thật quá mức tưởng tượng."
Điều tra thuốc kích thích vi phạm lệnh cấm mà tra ra thứ khó lường như vậy.
Kết quả sàng lọc cho ra một nghìn tám trăm linh chín người tham gia thi đấu, đều từ mười bảy đến hai lăm tuổi.
Dung Thời tập hợp danh sách, đáy lòng chẳng bình tĩnh hơn Tống Du được bao nhiêu.
Ít nhất danh sách này có thể chứng minh rằng mục tiêu của họ không phải ngẫu nhiên mà mang mưu đồ rất lớn.
Hiện giờ hắn muốn xác định thêm một sự việc nữa...
Rốt cuộc Omega động dục ngày đó có tồn tại hay không.
Hắn đứng dậy, sao chép bản tổng hợp đưa cho Tống Du: "Bảo họ đối chiếu thuốc nước để chọn lọc ra một vài quy luật."
Định rời đi, tay đột nhiên bị Tống Du kéo lại.
Tống Du nhìn thẳng vào hắn: "Anh thuộc tổ chức nào?"
Dung Thời tránh ra: "Không thể trả lời."
Tống Du cười khẽ: "Đã lên cùng thuyền rồi, thẳng thắn thành khẩn một chút chẳng tốt hơn sao?"
Dung Thời thản nhiên nói: "Nếu cậu chịu từ bỏ cậu ấy thì tôi sẽ xem xét."
Nụ cười trên mặt Tống Du cứng đờ.
Nói tới chuyện gì cũng có thể vòng về chủ đề này vậy!
"Vì sao tôi phải từ bỏ trước anh?"
Dung Thời tự tin gật đầu: "Thật ra cậu từ bỏ hay không chả ảnh hưởng gì tới chúng tôi cả, dù sao cậu cũng chỉ là một người ngoài mà thôi."
Tống Du tức đến bật cười: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Dưới tình huống phát hiện tình địch mà không thể thổ lộ, thậm chí không thể gặp mặt, thì bất kỳ ai cũng nôn nóng bứt rứt thôi.
Mấu chốt lại còn kết hôn với cả tình địch, quá cẩu thả.
Chẳng còn cách nào khác, cậu đành phát tiết bất mãn bằng cách châm chọc hắn mỗi ngày.
Trong không khí giương cung bạt kiếm, bụng Tống Du bỗng réo lên.
Tống Du: "..."
Đang định cười nhạo, bụng Dung Thời cũng hưởng ứng.
Dung Thời: "..."
"Ăn no lại tiếp tục." Tống Du vào bếp, đâm chọt: "Người tới là khách, tôi chẳng giống như ai đó, khách muốn ăn phải tự làm đâu."
Dung Thời: "..."
Mười phút sau, Dung Thời chia phần mì gói đã nấu vào hai bát.
"Vừa rồi chủ nhà nào nói sẽ nấu bữa tối đãi khách nhỉ?"
Tống Du hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý, bê bát mì của mình ra ngoài: "Chủ nhà họ Tần vắng mặt, hai vị khách đành tự thân vận động."
Dung Thời: "..."
Lớn chừng này tuổi, Tống Du chưa ăn mì gói bao giờ, đáng tiếc nhà ăn ký túc đóng cửa, đồ ăn vặt dự trữ không còn, chỉ có thực phẩm rác rưởi Tần Lạc mua bừa thôi.
Thấy Dung Thời ăn ngon lành, cậu bèn kẹp một đũa, ghét bỏ: "Thứ này để cho người ăn à?"
Dung Thời: "Thế thì cậu đừng ăn."
Ngửi rất thơm, bụng lại quá đói, còn réo lên nữa thì thật xấu hổ.
Tống Du gắng ăn một miếng.
Móa! Thơm quá đi.
Lần đầu tiên cậu ăn mì, ngay cả nước cũng húp sạch bách.
Thấy vương tử điện hạ sung sướng ăn mì gói, Dung Thời hơi buồn cười: "Ngon lắm hả?"
Tống Du buông đũa, mười phần thỏa mãn, hiếm khi khen tình địch một câu: "Tạm vừa miệng."
Thiết bị đầu cuối bỗng vang lên, cậu mở ra, là Tần Lạc.
"Anh à, buổi tối em không về nhé." Tần Lạc thấy Dung Thời cũng ở đó, trước mặt họ còn đặt chén bát: "A, hai người lén em ăn vụng nha!"
Dung Thời: "..."
Tống Du: "Tôi ăn đường hoàng, cần gì phải lén lút?"
Tần Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng đó chính là gói mì phiên bản giới hạn của em đấy."
Tống Du: "Có chuyện gì?"
Tần Lạc nén cảm xúc, tủi thân nói: "Thuốc kích thích lại chảy vào một chỗ, ở một phòng khám nhỏ bên khu đông, đang cử người theo dõi."
Tống Du và Dung Thời liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu rõ ý tứ đối phương.
Tống Du nhìn màn hình: "Bảo họ đừng làm gì cả, tôi sẽ đích thân điều tra."
"Lại đích thân điều tra á? Quá nguy hiểm!" Rõ ràng Tần Lạc không đồng ý.
Tống Du lại chẳng có ý định nghe ý kiến của cậu ta nên ngắt liên lạc.
Nếu chỉ là thuốc kích thích thì không cần phải đích thân điều tra, nhưng nhỡ có liên quan tới thí nghiệm cơ thể thì phải thật cẩn thận.
Dung Thời đứng dậy, giọng nhẹ nhàng: "Tìm thời gian rồi hẹn hò đi."
Tống Du cười nhạt: "Sao, anh muốn thực hiện lời hứa à?"
Dung Thời chẳng thèm nhìn cậu, cũng không quay đầu lại mà mở cửa ra.
Lúc đóng cửa, mắt thoáng liếc qua ban công thì thấy con gì đó đặt trên ghế, đang quay lưng về phía hắn, thứ lộ ra bên ngoài hình như là cái tai thỏ?
Vì sao lại quen thuộc đến thế?
Trái tim Dung Thời đột nhiên rung động, không hiểu vì sao nhịp tim rộn ràng tăng tốc.
Hắn nheo mắt nhìn kỹ thì lại bị Tống Du bước tới che khuất.
Tống Du: "Sao thế, lưu luyến muốn ở lại ngủ với tôi à?"