Tống Du cười khẩy: "Một Alpha hoàn mỹ như tôi mà còn phải mất tiền để được hôn à?"
Phía xa vang lên tiếng gọi của Tần Lạc, cậu bèn đẩy hắn ra, chân dài sải bước, không thèm quay đầu nhìn lại.
"Anh, nháy mắt chả thấy bóng dáng anh đâu." Tần Lạc tìm tới: "Đi thôi, sắp bắt đầu rồi."
Tống Du hơi quay đầu, thoáng nhìn Dung Thời đang bước tới, lạnh lùng hừ: "Chả có gì thú vị hết, về thôi."
Tần Lạc chẳng hiểu ra sao: "Hả?"
Tống Du lười giải thích, xoay lưng đi, chưa đầy hai bước đã bị một nhóm Omega trẻ tuổi vây quanh.
"Chào buổi tối, anh đã có bạn nhảy chưa?"
"Mấy tháng không gặp, anh lại đẹp trai hơn rồi!"
"Sau bữa tiệc chúng ta cùng đi chơi nhé!"
"Được." Tống Du mỉm cười: "Đúng lúc tôi cũng muốn giải khuây."
【Ông chủ, mau dỗ kim chủ papa về đi, bé con không được ăn cơm lại đói đến choáng váng rồi, hu hu hu...】
Dung Thời: "..."
Tống Du cầm ly sâm panh, thản nhiên trò chuyện với mọi người, khóe mắt lưu ý Dung Thời tới gần.
Môi mới nhếch lên nửa chừng, chả biết một nữ Alpha từ đâu xuất hiện túm lấy Dung Thời.
"Đi thôi, bên trong bắt đầu rồi." Thiên Tầm rất tự nhiên kéo Dung Thời tới đại sảnh: "Bữa tiệc tối nay hơi bị nhiều sói, thế nên tôi đành làm bạn nhảy của cậu vậy."
Dung Thời mặt vô cảm, lên tiếng: "Tiểu thư Thiên, bà xã của tôi đang nhìn sang bên này, cậu ấy muốn giết người."
Thiên Tầm khó hiểu dõi theo tầm nhìn của hắn, lập tức chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tống Du.
Cô vội rụt tay lại: "Vậy để tôi làm bạn nhảy của cậu ấy đi."
Dung Thời: "Hiện giờ tôi thực sự lo lắng cho sự an toàn của cô, vì thầy Thiên, tôi kiến nghị cô nên đi tìm đối tượng ở nhóm Omega kia."
Thiên Tầm: "..."
Xung quanh quá ồn ào, Tống Du chẳng nghe rõ họ nói gì, chỉ để ý Dung Thời không gạt tay cô gái kia ra trước, trong lòng ngọn lửa giận từ từ bốc lên.
Rắc!
Chân ly đứt gãy.
Xung quanh đột ngột im lặng.
Tống Du tùy tiện vứt chiếc ly lên khay của một người hầu vừa vặn đi ngang qua, giọng lạnh lẽo.
"Biến."
Nhóm Omega hai mặt nhìn nhau, yên lặng nhường ra một con đường.
Hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao một giây trước cậu còn cười khanh khách, một giây sau đã nổi giận.
Chẳng lẽ mắc bệnh thần kinh đúng như lời đồn?
Dung Thời nhìn cậu bước tới gần, đang nghĩ xem nên dỗ dành Bé Mèo Tống xù lông như thế nào thì Hạ Niệm xuất hiện quấy rầy.
"Coi như chờ được cậu rồi." Hạ Niệm đi đến bên cạnh Tống Du, cười bảo: "Mấy người thiếu tướng Triệu đều tới rồi, chúng ta vào cùng nhau nhé!"
Tống Du lạnh lùng đồng ý, thản nhiên lướt ngang qua Dung Thời.
Hắn bắt lấy cổ tay cậu: "Tiểu Du..."
Tống Du hất tay hắn ra, chẳng cho hắn nói tiếp, cũng không thèm liếc nhìn hắn, sóng vai cùng Hạ Niệm bước vào đại sảnh.
Thiên Tầm xoa cằm cười: "Ái chà, hình như giận dỗi thật rồi."
Dung Thời: "..."
Thiên Tầm: "Bỗng dưng cảm thấy Tống Du thật đáng yêu, tôi có thể theo đuổi cậu ấy không?"
Mặt Dung Thời tối sầm: "Không cho."
Tần Lạc đọc tin tức #vợ cáu kỉnh, chồng đuổi theo dỗ dành#, #chưa kịp dỗ dành vợ, chồng đã ngoại tình với tiểu tam#, #vợ chuẩn bị xé xác tiểu tam thì tiểu tứ xuất hiện#, #chiến trường chia đôi, ai đi đường nấy#; sau đó cậu cảm thấy mỹ mãn rồi bước theo Tống Du vào đại sảnh.
Trước khi vào, cậu xoay người làm động tác cổ vũ với Dung Thời.
"Cố lên!"
Dung Thời: "..."
Mọi người trong sân lần lượt tiến vào đại sảnh, đám Dung Thời đi cuối cùng.
Trần Thần: "Nghe nói rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn tới dự, bữa tiệc tối nay không đơn giản."
Thiên Tầm lẳng lặng nhìn bốn phía xung quanh, hạ thấp giọng: "Các cậu không biết sao? Hai ngày trước Tần gia gây áp lực với nhà trường, khiển trách một loạt nhân viên vì chậm chễ trong công tác cứu hộ."
Trần Thần: "Tần gia nào? Thiếu tướng Tần Triệu á?"
Thiên Tầm quay đầu nhìn hắn, nở nụ cười châm chọc: "Ông ta làm gì có thế lực lớn như vậy."
Tầng lớp quản lý Học viện Hoàng gia chẳng phải người đơn giản, các thế lực bình thường không thể đối phó được.
Dung Thời nghĩ ngay tới Tần Lạc.
Ở tinh cầu Đế Đô, địa vị của Tần gia và Thiên gia đã từng song song, chẳng qua mối quan hệ nội bộ Tần gia rất phức tạp.
Hơn một trăm năm trước, hai anh em Tần gia trở mặt thành thù, tách họ rồi không qua lại thăm hỏi nhau, đến đây Tần gia chia đôi.
Tần Triệu thuộc dòng phụ đã tách họ, Tần Lạc thuộc dòng chính, con cháu đời sau không liên hệ nhau, chẳng khác nào người xa lạ.
Đều là họ Tần, tuy nhiên thế lực dòng tộc chính lớn hơn dòng tộc phụ rất nhiều.
Nhưng hiện giờ, Thiên gia đã rút lui, Tần gia về phe nhị vương tử, nơi chốn bị cản trở, nên không được như trước.
Dung Thời bỗng hồi tưởng lại, đời trước hắn từng nghe thầy Thiên kể giáo sư Tần cũng thuộc về dòng tộc phụ đã tách họ, chỉ có điều ông đã cắt đứt liên lạc với gia đình trong nhiều năm.
"Dạo này Tần gia thường xuyên hành động, cực kỳ trung thành và tận tâm, nôn nóng bảo vệ chủ." Nói tới đây, Thiên Tầm lắc đầu thở dài: "Chỉ tiếc đầu óc chủ toàn yêu với đương."
Tầm mắt Dung Thời lướt qua đại sảnh xa hoa, thì thấy Lục Hữu Khải và Tần Triệu đang hàn huyên ở một góc trên tầng hai.
"Đâu chỉ có thế, đúng không?"
Mỗi khi Bé Mèo Tống lùi một bước, Tần gia sẽ tiến thêm một bước, nhằm duy trì sự cân bằng mỏng manh.
Thiên Tầm cười khẽ: "Nghe nói ba thành viên của Lâm gia và Lưu gia vừa chen vào Quốc hội đã bị loại bỏ luôn vì không hoàn thành nhiệm vụ, thực sự buồn cho họ."
Nhắc tới Lưu gia, Lưu Hoành dỏng tai lên nghe, sau đó thở phào.
"May quá người bị loại bỏ không phải cha tao."
Đám Trần Thần: "..." Tốt xấu cũng là họ hàng nhà mày đi?
Thấy họ khó hiểu nhìn mình, Lưu Hoành giải thích: "Dòng họ Lưu đều ai lo phận nấy, không liên lụy tới thân thích, lỡ gây rắc rối thì phải tự chùi đýt."
Đám Trần Thần: "..."
Bước vào đại sảnh, họ ăn ý dừng đề tài, tìm chỗ đứng.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, phải nghe nhân vật lớn tụng kinh.
Ngoài Triệu Cơ, Tần Triệu và Lâm Nhạc tới trường bay đón sinh viên hôm trước, thì hôm nay có thêm Lục Hữu Khải và mấy đại tá sắp được thăng cấp tướng.
Là chủ nhà, Tần Triệu đọc diễn văn trước tiên.
Dung Thời vỗ tay chiếu lệ, đưa mắt tìm kiếm chú mèo con cáu kỉnh nào đấy trong đám đông.
Cậu ở bên cạnh ai cũng được, ngoại trừ Hạ Niệm, tai hoạ ngầm quá lớn.
Chả biết bao giờ Tần Triệu sẽ hành động, dù thế nào, mấy hôm nay không để mắt tới Bé Mèo Tống thì hắn không yên tâm.
【Ông chủ, có cần tôi tìm ra vài mánh khóe dỗ dành bà xã vui vẻ không?】
Dung Thời: "..."
【Thực ra tôi cảm thấy chỉ cần ngài nói ít đi thì sẽ không chọc ngài ấy tức giận.】
Dung Thời: "..."
Tầm mắt dừng trên người Tống Du đang nói cười với Hạ Niệm, hắn khẽ hỏi: "Phu nhân thiếu tướng Tần Triệu là vị nào?"
Tự dưng đưa ra câu hỏi kỳ quái, Thiên Tầm liếc nhìn hắn rồi quan sát những người xung quanh, sau đó hơi ghé sát vào đáp: "Người thứ ba tính từ bên trái hàng cuối cùng ở trên tầng hai."
Dung Thời nhìn theo.
【Lâm Cảnh, 45 tuổi, Omega, sinh ra trong dòng tộc phụ họ Lâm, hiện giờ là thành viên của Hội bảo vệ quyền lợi Omega.】Hội bảo vệ quyền lợi Omega? Mấy chữ này khiến Dung Thời nghĩ ngay tới tờ giấy ở phòng thí nghiệm trong tổ kiến có ghi mấy chữ "Chất dẫn dụ bình đẳng".
Tựa như nam và nữ vĩnh viễn không đạt được sự bình đẳng tuyệt đối, chất dẫn dụ của Omega và Alpha cũng vậy, do gien quyết định.
【Khoảng cách xa quá, có cần tôi thu thập chất dẫn dụ của ông ta không?】
Dung Thời gật đầu, đặt tay phải ra sau lưng. Tinh thể màu lam trên khóa trang trí chảy thành sợi tơ mỏng, nương theo bàn tay và ống quần hắn trượt xuống nền, di chuyển sang phía bên kia đại sảnh.
Một AI cảnh vệ đang lắc lư bay thì đột ngột bị sợi tơ màu lam quấn lấy kéo vào căn phòng nhỏ.
01 giơ nó lên trước mặt, rà quét, há miệng nhét vào và xơi tái nó sau vài tiếng răng rắc.
Năm giây sau, AI cảnh vệ 01 cầm súng laser, giả bộ chết lặng bay lên tầng hai, nội tâm làu bàu.
"Cạp phải đất, chả thêm được chút xíu năng lượng nào."
Có lẽ tầm mắt quá mức nóng bỏng, rốt cuộc Tống Du cũng phát hiện ra, cậu liếc nhìn Dung Thời.
Dung Thời cầm ly sâm panh bên cạnh, đầu ngón trỏ nhẹ nhàng gõ nhịp lên thân ly.
【Đừng tức giận.】
Đây là bộ mật mã mà hắn và Bé Mèo tạo ra lúc nhàm chán, chỉ có hai người hiểu.
Gửi ám hiệu xong, hắn thấy chiếc ly trong tay Tống Du hờ hững xoay trái phải mấy vòng.
【Anh bảo không tức giận là không tức giận chắc?】
Dung Thời cố ép khóe miệng chực chờ cong lên, tiếp tục gửi ám hiệu.
【Mời cậu ăn lẩu nhé?】
Sắc mặt Tống Du cứng đờ.
【Dạo này đừng có nhắc tới lẩu với tôi!】
Dung Thời:【Vậy cho cậu đánh một trận?】
Tống Du:【Đánh anh, tay tôi đau.】
"Mệt hả?" Thấy Tống Du ngẩn người, Hạ Niệm khó hiểu: "Cậu không nghỉ ngơi tốt sao?"
Tống Du chuyển chiếc ly trong tay, lạnh nhạt đáp: "Ừ, tối hôm qua không có gối ôm Thỏ Thỏ nên ngủ không ngon."
Hạ Niệm khẽ cười: "Cậu dùng thỏ làm gối ôm á?"
Giọng Tống Du lười biếng: "Ơ kìa, chẳng phải cậu tặng nó cho tôi sao?"
Đồng tử Hạ Niệm co rút, nháy mắt mồ hôi lạnh vã ra.
Không ngờ mình tự nhảy xuống hố chỉ vì một câu nói tùy tiện.
"Gạt cậu đấy." Tống Du lạnh lùng liếc Dung Thời: "Tôi chỉ muốn cậu tặng cho tôi một con mà thôi."
Bất chợt thả lỏng trong trạng thái căng thẳng quá mức khiến Hạ Niệm hoảng hốt.
Giọng cậu ta lo lắng: "Cậu thích kích cỡ..."
Chưa nói xong, bên tai bỗng vang lên tiếng cười êm ái, Hạ Niệm ngẩng đầu nhìn thì cả người ngây ngẩn, trái tim đập thình thịch.
Tống Du chẳng bao giờ tỏ ra thân thiện với ai, lúc cười toàn mang vẻ chế giễu, lúc không cười trông càng khủng bố.
Hạ Niệm không ngờ lúc cậu nở nụ cười thuần khiết lại loá mắt như vậy.
Đừng nói cậu ta, ngay cả tầm nhìn của Dung Thời cũng lung lay.
Trước khi bài diễn văn kết thúc, 01 hoàn thành nhiệm vụ, lặng lẽ trở về khóa trang trí.
【Phát hiện lớn! Đối chiếu bước đầu, Tần Triệu và Lâm Cảnh có tỷ lệ xứng đôi 100%!】
Suy đoán trước đó được chứng thực.
Cho tới bây giờ, toàn bộ Omega Lâm gia đều có vấn đề.
Dung Thời khởi động chế độ thông thường, dùng ý thức ra lệnh cho 01, lần lượt kiểm tra toàn bộ Omega đang có mặt, tìm ra người cũng là thành viên của Hội bảo vệ quyền lợi Omega, hoặc người có quan hệ mật thiết với Lâm Cảnh.
"Nếu đêm nay là tiệc chúc mừng, vậy mở màn khiêu vũ hẳn phải là thành viên của đội ngũ đứng đầu." Tần Triệu cúi xuống nhìn Dung Thời: "Các bạn hãy chọn một đại diện đi."
Các đội viên đều nhìn Dung Thời.
Sự kiện nổi bật dĩ nhiên chủ tịch phải ra mặt rồi, có sẵn thương hiệu!
Dung Thời đang định giao nhiệm vụ cho 01: "..."
Tần Triệu: "Được, vậy để Dung Thời đi, mời cậu chọn bạn nhảy."
Tất cả mọi người đều nhìn sang, đặc biệt là nhóm Omega trẻ tuổi, ánh mắt phá lệ nóng bỏng.
"Tống Du ở đây, có lẽ anh ấy sẽ chọn Tống Du chăng?"
"Chưa hẳn, ai chẳng biết họ giả vờ kết hôn chứ? Đóng kịch mà thôi."
"Trong tình huống này chắc chắn anh ấy sẽ chọn Omega làm bạn nhảy, thật không dám tưởng tượng tới hình ảnh hai Alpha khiêu vũ."
"Chọn tui chọn tui đi mà! Tui thích khoản này lắm đó!"
Sau League, không thiếu đại quý tộc cảm thấy hứng thú với Dung Thời.
Cuộc hôn nhân giữa hắn và Tống Du hệt một trò đùa, người có tâm muốn biến nó thành sự thật, còn người đứng xem thì hiểu rõ đó chỉ là một thỏa thuận.
Một kẻ bình dân như Dung Thời mà bám được vào nhị vương tử, có thể đoán được lời biết bao tài nguyên. Còn Tống Du mượn đó làm cớ thoát khỏi cục diện bị động, lên kế hoạch cho bước tiếp theo.
Bất cứ ai cũng có thể nghĩ nó là thật, và bất cứ ai cũng có thể nghĩ nó là giả.
Nó có thể giả, nhưng nhất thiết phải là thật.
Nếu Dung Thời đủ thông minh, bàn đạp nhị vương tử này sẽ giúp hắn một bước lên mây.
Một người trẻ tuổi vừa có thực lực vừa có đầu óc, lại là tân sinh viên trường quân sự, hoàn toàn có thể dự kiến được thành tựu trong tương lai, hạt giống tốt như vậy ai mà không muốn chứ?
Dung Thời đặt ly rượu xuống, bước tới giữa đại sảnh.
Nhóm Omega ngoài mặt bình tĩnh, đáy lòng đã hét toáng lên.
Alpha hàng đầu ai mà không yêu đây?
"Tôi có thể mời em khiêu vũ không?" Dung Thời vươn tay.
Nhóm Omega: "..." Móa!
Những người khác: "..." Vậy mà mời Tống Du? Muốn ăn đòn sao?
Các đội viên: "..." Tràn đầy khát vọng sinh tồn.
Tống Du liếc nhìn bàn tay mảnh khảnh, nhướn mày: "Anh biết khiêu vũ hả?"
Dung Thời: "Không biết."
Dung Thời: "Em dạy tôi."
Tống Du đặt ly rượu xuống rồi đặt bàn tay mình lên tay hắn, giọng lười biếng: "Được thôi, ai bảo anh là vợ của tôi cơ chứ."
Dung Thời nắm chặt, dẫn cậu ra giữa đại sảnh.
Trong tiếng vĩ cầm du dương, Dung Thời tay ôm eo Tống Du, chân bước theo nhịp điệu của cậu.
"Anh lại giẫm vào chân tôi." Tống Du mỉm cười, lẩm bẩm.
Dung Thời không hề chột dạ: "Lần đầu tôi nhảy mà."
Tống Du: "Tôi cứ tưởng anh khiêm tốn."
Dung Thời: "Đây là điểm mù trong kiến thức của tôi."
Sau khi bị giẫm ba bốn lần, Tống Du nhìn gương mặt học tập một cách nghiêm túc của Dung Thời, cậu bật cười.
"Hóa ra cũng có thứ anh không biết nhỉ?"
Dung Thời lắc đầu: "Tôi không nhảy với bất kỳ ai khác, thế nên có học cũng vô dụng."
Nụ cười của Tống Du cứng lại, trong nháy mắt cậu hiểu được ý tứ của hắn.
Nếu người duy nhất kia không xuất hiện trong cuộc sống, thì rất nhiều thứ có học cũng chả dùng.
Tầm mắt Dung Thời đảo quanh, hắn hơi nghiêng người ghé sát vào tai Tống Du.
"Phối hợp với tôi."
Ánh mắt Tống Du mở to, cậu nương theo điệu nhảy, lẳng lặng dẫn hắn lướt qua mọi người.
【Đang thu thập chất dẫn dụ - đã thu thập xong hướng 8h - đã thu thập xong hướng 10h -】
Những người tính toán chế giễu họ: "..."
Vì sao hai Alpha khiêu vũ lại đẹp mắt vậy?
Nhóm Omega: "..."
... Áu áu áu áu áu, tui đâm đầu vào chăn bông tự tử đây!