Đám người Lưu Hoành vội vã chạy tới trong tiếng thét chói tai, nhưng vẫn chậm một bước.
"Anh!"
Lưu Hoành dùng hết sức mới ngăn được Tần Lạc.
"Cậu nhảy xuống có tác dụng sao?"
"Anh thì biết cái gì?" Tần Lạc vùng vẫy tránh thoát.
Điện hạ tuyệt đối không thể gặp chuyện!
Trần Thần lấy thiết bị đầu cuối cá nhân, gửi tín hiệu cầu cứu khẩn cấp tới Sở chỉ huy.
Hồ Phong phóng tín hiệu cầu cứu lần nữa.
Bình luận trên màn hình phát sóng trực tiếp cũng trở nên hỗn loạn...
"Má ơi! Cả hai đều rơi xuống rồi!"
"Đội cứu viện vẫn chưa xuất hiện!"
"Cầu trời cho cặp chồng chồng được bình an!"
"Họ mạnh mẽ thế mà, không dễ chết đâu, chắc chắn không!"
"Mẹ kiếp, sau này còn ai dám thi nữa?"
"Mọi người cùng gửi tín hiệu cầu cứu về trường học đi, tôi không tin họ vẫn khoanh tay đứng nhìn!"
Tinh cầu Học Phủ, Thiên Phàm đón Miên Miên và Coca về nhà, định để hai đứa bé ngủ say rồi mới xem truyền hình trực tiếp thì trông thấy Tống Du bị người đẩy xuống, nắm tay ông siết chặt.
"Khốn kiếp, chỉ biết giở trò lén lút!"
Tần Lâm rời phòng thí nghiệm thì nghe thấy âm thanh hùng hổ truyền ra từ phòng khách.
Ông bạn già nhà mình đang giẫm một chân lên sô pha, dựng lông mày nhìn chằm chằm màn hình ảo kêu lên: "Đánh trả lại cho tôi!... Đúng! Không hổ danh là học trò của mình!... Quá đẹp!... Cẩn thận râu kiến chúa!... Xuất sắc!... Cứu vợ thì không thèm giả vờ giả vịt nữa à?..."
Tần Lâm: "..."
Phong phạm giáo viên đâu?
"Cẩn thận!"
Tần Lâm thấy sắc mặt ông không đúng bèn chuyển tầm mắt sang màn hình ảo, cặp lông mày nhăn lại.
"Gần đó không có đội cứu viện sao?"
"Thằng nhóc Tống Kha kia giở trò." Thiên Phàm trầm mặc rồi nhanh chóng mở thiết bị đầu cuối, gọi đi.
Bên kia vừa nhận ông đã vội vã lên tiếng: "Cha, League có vấn đề, e rằng hai thằng nhóc con sẽ gặp nguy hiểm!"
Thiên Lí nhìn chương trình phát sóng trực tiếp qua màn hình.
"Cha biết rồi."
Ngắt liên lạc, Thiên Phàm nhìn Dung Thời chủ động thu sợi dây trên súng phóng, tim đập thình thịch.
"Hai đứa nó sẽ không sao."
Thiên Phàm ngẩn ngơ hồi lâu.
"Học trò của tôi... không thể nào gặp chuyện."
Tần Lâm vỗ vỗ bờ vai ông, âm thầm liếc nhìn màn hình phát sóng, trầm tư.
-
Trong tổ kiến, 01 dán trên trần làm đèn, chiếu sáng toàn bộ không gian.
Dung Thời cõng Tống Du đứng ở cửa hang, tầm mắt đảo qua đống thiết bị thí nghiệm bên trong.
Đây là một phòng thí nghiệm sinh hóa, hay chính xác hơn, là một phòng thí nghiệm bỏ hoang.
Mặt bàn phủ lớp bụi dày, dụng cụ vương vãi khắp nơi, còn đang giữ nguyên hiện trạng của đợt thí nghiệm cuối cùng.
Một dãy tủ kê sát tường, cánh cửa rỉ sắt khép hờ, bên trong ngổn ngang bình thuốc, nhiều ngăn kéo mở ra, vài tờ giấy ố vàng rơi trên nền đất.
Tống Du: "Vào thử xem."
Xây phòng thí nghiệm ở nơi này, chắc chắn không muốn cho ai biết.
Dung Thời bước vào, thả người xuống theo yêu cầu mãnh liệt của Tống Du.
Không gian bên trong chẳng rộng rãi nhưng đặt rất nhiều tủ hồ sơ và tủ thuốc.
Dung Thời nhặt tờ giấy dưới mặt đất lên, nét chữ bên trên nguệch ngoạc mờ nhạt, ghi chú lại thí nghiệm, kiểu bản nháp tiện tay viết.
Xem xong toàn bộ, chỉ có vài số rõ ràng, ngoài ra còn mấy chữ.
"Chất dẫn dụ bình đẳng?" Dung Thời lẩm bẩm.
"Dung Thời, lại đây xem này."
Giọng Tống Du phía sau vang lên, hắn bèn đặt giấy vào ngăn kéo rồi bước tới.
"Anh xem có phải hình vẽ này rất giống trên thân cây kia không?" Tống Du đưa tờ giấy trong tay tới trước mặt hắn.
Tờ giấy ố vàng này cũng đầy chữ và ký hiệu giống mấy tờ giấy kia, mờ nhạt. Nhưng góc trái bên dưới có một hình tròn nền trắng tuyết, chữ viết rõ ràng, nhất là hình vẽ con thỏ đơn giản ở dưới cùng.
Âm thầm đánh giá phản ứng của Dung Thời, Tống Du thấp giọng: "Cha anh có liên quan tới phòng thí nghiệm này à?"
Dung Thời lắc đầu: "Không biết, chưa thấy ông ấy nhắc tới bao giờ."
Bởi liên quan tới cha, Dung Thời xem xét giấy tờ và dược phẩm ít ỏi còn sót lại trong phòng thí nghiệm một cách cẩn thận, rồi quẳng hết cho 01.
01 đầu kia làm bóng đèn, đầu này há miệng thu nạp dược phẩm.
"Công cụ phụ trợ tiện lợi thật đấy."
Bầu không khí quá áp lực, Tống Du nửa đùa nói.
Dung Thời: "Mỗi tội tham ăn, dễ bị bắt cóc."
【Q^Q】
Rời khỏi đó, Dung Thời mang Tống Du xem xét hết các hang lân cận.
Sau phòng thí nghiệm là kho thiết bị, hai bên trái phải kê bàn phẫu thuật, thoạt nhìn giống phòng mổ.
【Kiểu dáng bàn phẫu thuật này được thiết kế cách đây hai mươi năm.】
"Nói cách khác rất có thể phòng thí nghiệm đã tồn tại từ hai mươi năm trước à?" Tống Du dựa vào lưng hắn, phân tích: "Chưa nhắc tới thứ khác, làm thế nào mà họ tránh được lũ kiến nhỉ?"
Xây phòng thí nghiệm trong tổ kiến khác nào đặt giường trong nhà kẻ thù, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Dung Thời: "Từ lúc chúng ta rơi xuống cho đến bây giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng con kiến nào."
Tống Du: "Kiến chúa vừa chết, nên kiến chúa khác gọi cả đàn về bảo vệ lũ con chăng?"
Dung Thời lắc đầu, nghĩ tới bản đồ được rà quét.
"Hẳn là ở đây có nhiều hơn một tổ kiến."
Sau khi trưởng thành những con kiến cái sẽ bay đi, thành lập đàn cho riêng mình.
Chúng sẽ ngày một phát triển hoặc từ từ diệt vong.
Kết cấu tổ kiến trong bản đồ rà quét chằng chịt và khổng lồ như vậy, khả năng do hai tổ kiến chồng lên nhau tạo thành.
Đàn kiến trong tổ có thể đã diệt vong, cho nên mới bỏ hoang.
"Vậy... họ xây dựng khi tổ kiến này đã bỏ hoang ư?" Tống Du tuy thắc mắc nhưng lại dùng thái độ khẳng định.
Không thể không nói phương thức này mang tính an toàn gần như tuyệt đối, chỉ cần bọc một lớp vật liệu đặc biệt là có thể tránh khỏi sự rà quét của các thiết bị điện tử, dễ dàng ẩn nấp ngay dưới mí mắt.
Trong đầu Dung Thời đều là hình vẽ của cha hắn.
Phòng thí nghiệm này có liên quan tới thí nghiệm con người hay không? Cha để lại ký hiệu cho ai, rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì?
Bảo 01 đánh dấu khu vực phòng thí nghiệm xong, Dung Thời cõng người lên phía trên.
Con đường lúc trước đã bị sập, đành phải chọn lối đi khác.
Hai người đang mải nghĩ, chân rẽ sang đường hầm có độ cao bất đồng, trán bị đụng vào trần.
Tống Du che trán, đập vai Dung Thời: "Anh không nhìn đường hả?"
Dung Thời: "...Không sao chứ?"
"May mà nơi này không bị theo dõi."
Tống Du phủi đất dính trên trán, thấy Dung Thời cũng mặt xám mày tro, bèn dùng ống tay áo lau cho hắn rồi nở nụ cười trêu chọc: "Chứ để Omega trong trường trông thấy chủ tịch đi đường cũng bị đụng đầu, thì chẳng biết hình tượng có sụp đổ không nhỉ?"
Dung Thời quay đầu sang cho cậu lau, đáy lòng thực hưởng thụ: "Cậu để ý đến suy nghĩ của họ sao?"
Tống Du: "Tôi chỉ để ý đến suy nghĩ của cậu ấy."
Dung Thời hơi khom lưng chui vào đường hầm, giọng nhẹ nhàng: "Cậu ấy không chán ghét người thỉnh thoảng chân tay vụng về."
Mười phút sau...
【Chuẩn bị rẽ phải, chú ý độ cao, đừng để đụng vào đầu kim chủ papa lần nữa nhá!】
Dung Thời: "...Ừ."
Bóng đèn 01 đi trước mở đường, Dung Thời theo phía sau, Tống Du ngả vào vai hắn cười ngặt ngẽo.
Sắp lên mặt đất, Dung Thời mới bảo 01 giải bỏ lệnh cấm trên thiết bị đầu cuối của hai người.
Độ an toàn của thiết bị đầu cuối rất cao, nhưng có chức năng định vị.
Hệ thống cứu hộ sẽ thông qua đó tìm được vị trí của bất kỳ ID nào.
Để phòng ngừa, lúc rơi xuống, khi thiết bị giám sát trên mặt đất không ghi hình được, Dung Thời lập tức khởi động chế độ phòng hộ của 01, ngắt chức năng định vị trên thiết bị đầu cuối.
Vừa kết nối internet, thiết bị đầu cuối của hai người không ngừng vang lên.
Tới gần mặt đất, Dung Thời để 01 biến thành một lát cắt mỏng ẩn trong áo khoác của mình.
Tầm nhìn bỗng phủ đầy bóng tối, Tống Du trở tay rút đèn pin từ ba lô ra chiếu sáng.
"Dung Thời."
"Hả?"
Tống Du nhìn mặt đất sáng lên phía trước, giọng rất khẽ: "Vì sao lại cứu tôi? Nếu tôi chết cậu ấy sẽ là của anh, dù sao thì... ai cũng muốn tôi chết."
Ánh sáng của đèn pin không đủ để quan sát gương mặt Dung Thời, Tống Du chỉ thấy đường nét mơ hồ.
Đi vài bước, cậu nghe hắn nói: "Đừng để ý đến suy nghĩ của bọn họ, tôi hy vọng cậu sống sót."
Tay Tống Du đặt trên vai Dung Thời bất giác siết chặt, trước mắt hiện lên hình vẽ đơn giản kia.
Ở phòng thí nghiệm, nhìn Dung Thời và hình vẽ, cậu chợt nhớ ra vì sao mình lại cảm thấy quen mắt.
Khi cậu biết Thỏ Thỏ được hai năm, Thỏ Thỏ từng phác họa cho cậu xem, chỉ có điều con thỏ ấy không mọc hai chòm râu mà mặc đồ lao động.
Thỏ Thỏ nói cho cậu biết hình tượng ảo của cậu ấy được phỏng theo bản phác họa này.
Tuy chi tiết khác biệt, nhưng gương mặt bất quy tắc và đôi tai không đối xứng lại giống hệt nhau.
Lúc ấy cậu thầm bĩu môi, không biết tay nào vẽ mà xấu xí vậy.
Nếu thỏ mọc chòm râu do Dung Quang vẽ, vậy chẳng phải thỏ mặc đồ lao động cũng do ông ấy vẽ sao?
Dung Thời bảo đây là hình vẽ đại diện cho bốn người trong gia đình, mà Thỏ Thỏ đâu phải một thành viên trong gia đình họ.
Tuy nói thật khó tưởng tượng, nhưng trong đầu Tống Du bỗng nảy sinh một ý nghĩ điên rồ.
Sao lại vậy được, rõ ràng Thỏ Thỏ đáng yêu như thế...
Chắc chắn không có khả năng!
Tống Du rơi vào nỗi nghi ngờ sâu sắc, cậu lẳng lặng thăm dò: "Vì sao? Với anh tôi có chỗ nào đặc biệt?"
Hỏi xong thì hối hận, cảm thấy ý nghĩ của mình thật ngu ngốc.
Dung Thời: "Đương nhiên đặc biệt."
Bốn chữ bình thường lại khiến trái tim Tống Du rung động, một dòng điện khuếch tán làm từng đầu ngón tay tê dại.
Cậu chẳng biết mình đang mong đợi hay trốn tránh điều gì.
Dung Thời nhìn con đường phía trước, lạnh nhạt: "Cậu nợ tôi vài tấm chi phiếu trống còn gì, nhỡ cậu ngỏm trước khi tôi kịp rút tiền thì chẳng phải tôi sẽ lỗ nặng à?"
Tống Du: "..."
Cậu không biết bản thân thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm, lồng ngực trống rỗng.
"Chỉ có vậy thôi à?"
Dung Thời bình tĩnh bổ sung: "Hiện tại chúng ta đang trong trạng thái kết hôn, mà cậu đột ngột qua đời trước khi ly hôn, vậy tôi sẽ trở thành kẻ góa vợ, giá trị con người giảm sút, quá tổn thất."
Tống Du: "..." Móa!
Nói đi nói lại cũng chỉ có thế?
Cậu lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận đến mức không thốt nên lời.
Một lát sau, không khỏi cười khẩy: "Yên tâm, loại người như anh chẳng giảm giá thì cũng không tìm nổi vợ đâu, phiền não làm quái gì."
Dung Thời: "..."
Một luồng ánh sáng nhạt xuất hiện phía xa, càng ngày họ càng gần mặt đất.
Ra khỏi nơi này sẽ tiếp tục bị giám sát.
Tống Du nôn nóng, nghĩ không thể nào, rồi lại nhịn chẳng được mà thăm dò.
"Chỉ bốn người nhà anh có hình vẽ con thỏ kia à?"