Xem xét tình trạng sinh trưởng của vỏ cây, không phải khắc trong một hai năm trở lại.
Nói cách khác, người cha đã chết trận của hắn từng đến đây ba bốn năm trước, và khắc lên thân cây hình vẽ chỉ người nhà mới biết.
"Sao vậy?"
Tầm mắt Tống Du đảo qua nắm tay siết chặt của Dung Thời, thấy sắc mặt hắn không ổn, bèn hỏi.
Dung Thời: "01..."
"Chủ tịch! Phong cảnh gì mà hấp dẫn thế? Đến lúc phải đi rồi!"
Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của Trần Thần.
Dung Thời chợt bừng tỉnh.
Hiện giờ hắn đang thi đấu, mọi cử động đều bị giám thị, ngồi trước máy theo dõi chẳng biết có bao nhiêu kẻ thù.
"Lập tức về đây." Hắn lên tiếng rồi quay sang bảo Tống Du: "Biết tính tuổi của cây cối trong khu nguy hiểm cấp ba không?"
Tống Du liếc nhìn hắn rồi chụp hình lại: "Để tôi nghiên cứu thử xem."
Năm người kia hái được hai chùm lớn, sau khi chuyển vào thùng xe tải, không gian càng chật chội.
Tần Lạc: "Hay là... mang theo một chùm thôi?"
Vốn dĩ trước đó có thể nằm thẳng, hiện giờ phải co chân.
Mấy người khác cũng phát phiền, cứ như thể mình quá tham lam.
Lưu Hoành: "Chúng ta có những bảy người cơ mà, chịu khó ăn sẽ hết nhanh thôi!"
Cuối cùng Lưu Hoành đưa ra quyết định.
Trên thùng xe đang lo lắng làm thế nào giảm bớt trái cây, trong xe đến lượt Dung Thời trầm mặc.
Bình thường hắn cũng rất kiệm lời, Tống Du biết phần đa do hắn lười mở miệng.
Nhưng hiện giờ toàn thân hắn tỏa ra hơi thở khổng lồ xa cách ngàn dặm, lần đầu tiên Tống Du cảm nhận ở hắn áp suất thấp như vậy.
Trên đường trở về lấy xe còn đóng kịch, khi xe bắt đầu khởi động thì lười chẳng thèm đóng kịch nữa.
Tống Du mở ảnh chụp, hình vẽ đơn giản trên thân cây hơi biến dạng, ở mép có hai nét xiên, giống như chòm râu.
"Anh biết ký hiệu này à?" Tống Du ậm ờ hỏi.
Một lúc lâu sau mới nghe Dung Thời đáp.
"Ừ." Hắn nhìn về phía trước: "Nói nhỏ thôi."
01 đã kiểm tra, trong xe không có thiết bị nghe lén, tuy nhiên để phòng ngừa, Dung Thời vẫn bảo nó giảm chất lượng thu âm của các thiết bị giám sát trong môi trường xung quanh.
【Không hét to là ok!】
Giọng Dung Thời trầm thấp: "Đây là hình cha tôi vẽ."
Lông mày Tống Du khẽ giật, trước mắt bỗng hiện lên gì đó, nhưng nhanh tới mức không kịp bắt giữ.
Tư liệu về Dung Quang - cha Dung Thời, Tần Lạc từng lấy cho cậu xem.
Thời sinh viên Dung Quang cũng là chủ tịch trường quân đội, tính thời gian, rất có thể ông ấy cũng là học trò của Thiên Phàm, bởi thành tích xuất sắc nên được thăng chức trung úy ngay sau khi tốt nghiệp.
Năm năm trước, trong một lần chấp hành nhiệm vụ điều tra bí mật, ông ấy đã bị bom của kẻ thù giết chết do hành tung bại lộ.
Điều đặc biệt là, quân nhân qua đời ngoài ý muốn do chấp hành nhiệm vụ sẽ được Đế Quốc trợ cấp cho gia đình một khoản tiền hậu hĩnh, thế nhưng hồ sơ cho thấy gia đình Dung Thời chẳng nhận được bất kỳ khoản tiền nào.
Vậy thì chỉ có một khả năng - Dung Quang là lính đào ngũ.
Ông ấy không chấp hành mệnh lệnh của cấp trên trong khi làm nhiệm vụ, thậm chí còn có khả năng phản bội.
Nhưng nếu Dung Quang chết vào năm năm trước, thì vì sao trên thân cây lại xuất hiện hình vẽ của ông ấy vào bốn năm trước?
"Nhỡ kẻ nào đó bắt chước thì sao?" Tống Du hỏi.
Dung Thời: "Không loại trừ khả năng này."
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong thâm tâm hắn rất rõ, đó là cha hắn vẽ.
Cha vẽ chân dung thỏ cho cả bốn người trong nhà, Miên Miên có một đóa hoa nhỏ bên tai trái, ba thì thắt thêm nơ, còn cha là hai chòm râu.
Cha sẽ không bao giờ nói cho người khác biết, mà nếu nói, vậy đối phương bắt chước nhằm mục đích gì?
Để đánh lừa hắn ư?
Nếu vậy cũng phải phối hợp với hành động dẫn dắt cho hắn trông thấy, mà trên thực tế, đời trước hắn chưa từng đặt chân tới tinh cầu này.
Dung Thời: "01, mày có thể can thiệp vào thiết bị giám sát không?"
Vừa hỏi xong, tay nắm cần số bỗng nóng lên.
Tống Du đặt tay mình lên tay hắn, bình tĩnh bảo: "Cho tôi nghe một chút cũng chả mất miếng thịt nào."
Dung Thời: "..."
【Hơi khó, can thiệp không thành vấn đề, nhưng nhất định sẽ bị phát hiện tung tích.】
Bị phát hiện không phải chuyện Dung Thời lo lắng nhất.
Cho dù đối phương phát hiện cũng chẳng truy tìm được tung tích của 01, nhưng chắc chắn sẽ khiến kẻ thù cảnh giác.
Dung Thời: "Vậy trong khoảng thời gian từ khi giải đấu kết thúc cho tới khi khởi hành thì sao?"
【Có thể thử.】
Dung Thời: "Tìm hình vẽ con thỏ trong tất cả các hình ảnh đã được chụp bởi thiết bị giám sát và đánh dấu tọa độ của chúng."
Tống Du nghe họ đối thoại, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Trợ thủ AI cá nhân có thể làm được điều đó ư?
Sự khác biệt giữa hệ thống AI quân đội và AI cá nhân tựa như trời với đất.
Chưa nói tới những thứ khác, chỉ tính riêng về năng lực phòng thủ, AI cá nhân tuyệt đối không có khả năng bẻ khóa hệ thống phòng thủ của AI quân đội.
Nhưng hiện tại Dung Thời lại bảo 01 bẻ khóa AI Mortis của Học viện Hoàng gia, liệu có bị Mortis phát hiện không nhỉ?
Nằm mơ giữa ban ngày sao?
【Khối lượng công việc quá lớn, năng lượng còn lại của tôi chẳng nhiều lắm, nhỡ không đủ mà đột ngột chết giữa đường...】
Dung Thời: "..."
Tống Du: "..."
【Tôi chẳng cần nhiều, chỉ một chân là đủ.】
Dung Thời: "..."
Đá năng lượng Bé Mèo là của hắn, một cọng lông cũng đừng hòng đụng tới.
"Chân gì cơ?" Tống Du mờ mịt: "Nó muốn loại năng lượng gì, không phải điện à?"
【A a a a tôi không cần điện! Tôi muốn đá năng lượng! Một loại màu lam, thứ đá phát ra ánh sáng chói lọi ấy! Hít hà.】
Đối diện với ánh mắt tò mò của Tống Du, Dung Thời bèn giải thích: "Đó là một loại đá mang nguồn năng lượng..."
Nói được một nửa thì nghe Tống Du lẩm bẩm chửi.
"Người bạn cậu ấy nói quả nhiên là anh."
Dung Thời: "...Ừ."
Tống Du khó tin nhìn hắn: "Nhờ một Omega giúp anh làm hết việc nọ tới việc kia, anh không biết xấu hổ à?"
Dung Thời: "...Sao phải xấu hổ, chúng tôi rất thân thiết mà."
Một câu chặn đứng cơn phẫn nộ của Tống Du.
Được lắm, họ là bạn nối khố, còn cậu chỉ là người ngoài.
【Bởi vì mua đá năng lượng cho tôi mà ba tháng ông chủ ăn chẳng đủ no, tôi rất ngoan ngoãn, papa có thể cho tôi một trăm triệu đơn vị năng lượng không?】
Tống Du cười khẩy: "Hắn nghèo thế á?"
Dung Thời tiếp nhận đôi mắt hình viên đạn: "..."
Tống Du: "Vậy mày làm trợ thủ cho tao đi, muốn bao nhiêu đá năng lượng cũng được."
【 Oa a... muốn một biệt thự đá năng lượng thì sao?】
Dung Thời: "..."
Tống Du mỉm cười: "Được, mày muốn thì toàn bộ tiểu khu cũng có."
【Áu áu áu!】
Xem cậu làm trò đào góc tường ngay trước mặt, Dung Thời cảm thấy hắn còn im lặng nữa thì 01 sẽ bị bắt cóc.
"Người một nhà sao phải phân biệt thế?"
Tống Du quay đầu nhìn hắn: "Ai một nhà với anh?"
Dung Thời: "Chúng ta chưa ly hôn mà."
Tống Du: "Sớm hay muộn cũng ly hôn."
Dung Thời: "Cậu muốn tái hôn với cậu ấy phải không? Tôi là bạn nối khố của cậu ấy, cậu là vợ cậu ấy, tôi là chồng cũ của cậu, thế chẳng phải chúng ta là người một nhà còn gì?"
Tống Du: "..."
Mẹ kiếp thật vô nghĩa.
Theo lộ trình được lên kế hoạch và phác họa trên bản đồ, sau khi rời khỏi khu rừng nhiệt đới, họ tiếp tục băng qua đồng bằng và tiến vào vùng núi.
Ba giờ chiều, họ dừng xe nghỉ ngơi dưới chân núi.
Hồ Phong mở bản đồ ảo ra xem xét.
"Muốn tới đích cần vượt qua ngọn núi này, bằng không đi con đường vòng ngắn nhất cũng phải mất tới bốn năm ngày."
Tuyến đường gần mục tiêu nhất có vài đoạn không thể chạy bằng xe, thế nên trước đó họ đã phải đi vòng cả một quãng đường dài.
"Đừng đi đường vòng nữa, cứ xuất phát từ đây thôi."
Dung Thời ngồi trên mui xe bán tải, vặn chặt nắp chai trong tay.
Mục đích tới tinh cầu Đế Đô vốn không phải vì giải đấu, kéo dài thời gian chẳng có nghĩa lý gì, hiện giờ hắn muốn điều tra về hình vẽ cha để lại.
Đến sớm một chút để hoàn thành nhiệm vụ, mau chóng kết thúc giải đấu.
Đi vào ban đêm rất nguy hiểm, họ bèn hạ trại ngay tại chỗ, chuẩn bị sáng sớm hôm sau xuất phát.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, hơn bảy giờ tối, một ít đội ngũ lục tục kéo đến chân núi.
Trải qua một ngày, trên người họ ít nhiều đều mang thương tích.
Thấy lều trại và ánh lửa, họ bèn nhìn sang.
Bảy người trong đội Dung Thời vây quanh đống lửa, chẳng biết đang nướng gì, mùi thơm tỏa ra, bụng họ lập tức réo òng ọc từng đợt.
Lục Minh và Triệu Loan đi theo đội ngũ do sinh viên năm thứ ba dẫn đầu, toàn những tay giỏi đánh đấm, tuy nhiên bị thương là điều không thể tránh khỏi. Qua một ngày đường, thể lực của họ sắp cạn kiệt.
Cứ tưởng đội ngũ của mình đi nhanh nhất, ai ngờ tới nơi lại thấy nhóm Dung Thời đang nhàn nhã nướng đồ ăn.
Ăn còn được, toàn thân chỉnh tề, gương mặt sạch sẽ, chẳng hề có dáng vẻ đã trải qua một ngày chiến đấu vất vả.
"Họ có xe kìa."
Chẳng biết ai thốt lên một câu, mọi người đồng loạt nhìn theo hướng tay hắn chỉ.
"Thảo nào lại lấy dầu diesel, hóa ra họ có xe? Và còn biết lái nữa?"
"Cứ tưởng phần thưởng của họ tệ nhất, ai dè tốt nhất!"
"Chúng ta cầm súng laser hí hửng nửa ngày, kết quả mệt chết đi sống lại, không bằng hai thùng dầu diesel của họ."
"Đúng vậy, đánh dã thú chẳng tính điểm, có đánh nhiều nữa cũng vô ích."
"Họ đang ăn gì không biết, thoạt nhìn rất ngon miệng."
"Nướng bánh chăng? Hình như là lương khô với thịt thái lát, thơm quá đi!"
Lưu Hoành trông thấy anh họ Lưu Nam đi theo sau Tống Kha, bèn mang bánh kẹp thịt do chủ tịch tự chế sang chào hỏi.
"Chà, mấy người chậm quá đấy, chúng tôi đã chờ ở đây cả một ngày rồi."
Tầm mắt của Lưu Nam không thể nào rời khỏi bánh kẹp thịt.
"Cái gì đây?"
"Chủ tịch làm, bảo là phúc lợi trong đội ngũ."
Lưu Hoành cắn một miếng to, thấy những người khác vội vàng dựng lều, bèn đặt tay lên vai anh họ rồi kéo hắn qua một bên, thì thầm: "Tôi thấy trong đội của anh có người không thông minh lắm đâu, anh đừng vội vàng nịnh bợ."
Tuy không chỉ mặt đặt tên, nhưng Lưu Nam biết người được nhắc tới là Tống Kha.
Lưu Nam hất cằm về phía Tống Du: "Nó bảo cậu nói vậy à?"
Lưu Hoành bỏ tay xuống: "Anh biết tôi ghét nhất kiểu này mà, tôi chỉ nhắc nhở hữu nghị thôi, nghe hay không tùy anh."
Nói xong, hắn cũng chẳng nán lại, mau chóng trở về nhân lúc bánh kẹp thịt vẫn còn, không chừng sẽ giành thêm được cái nữa.
Bình luận chiếm đầy màn hình phát sóng.
"Sau thịt nướng, một món ăn mới đã được ra lò - bánh kẹp thịt thương hiệu chủ tịch."
"Cậu một cái tôi một cái, ai ăn qua cũng khen ngon."
"Phúc lợi của đội chủ tịch quá tốt, khóe miệng trào nước mắt hâm mộ."
"Thời gian đến chẳng chênh lệch quá nhiều, nhưng thể lực tiêu hao giữa các đội lại chênh lệch không nhỏ. Ngày mai lên núi, đội của Dung Thời chiếm ưu thế rất lớn."
"Họ chỉ tiêu hao chút thể lực khi leo cây hái quả, còn lại chỉ có ăn ăn ăn!"
"Phiêu lưu để vỗ béo à?"
Tới nửa đêm, tiếng bước chân và âm thanh trò chuyện ngớt dần, các đội đều bố trí người thay phiên nhau gác đêm.
Dung Thời thay phiên cho Tần Lạc, hắn ngồi trước đống lửa, nghĩ tới ký hiệu hình con thỏ.
Nếu đúng là cha khắc, vậy ông ấy muốn biểu đạt điều gì? Hiện giờ ông ấy đang ở đâu?
Cơn gió thổi qua, mơ hồ nghe thấy tiếng Tống Du, suy nghĩ của Dung Thời bị cắt ngang.
Xốc căn lều của cậu lên, bên trong chẳng có ai.
Dung Thời nhìn mấy đội ngũ xung quanh, đội nào cũng có người gác đêm, hắn bèn đứng dậy đi về hướng phát ra âm thanh.
Bước đến khu rừng nhỏ dưới chân núi, tiếng ồn ào ngày một lớn.
"Tống Kha, đừng tưởng tôi không dám giết anh!"
"Tới đây, tao sợ thằng con hoang mày à?"
Dung Thời cau mày, sải bước qua, ngăn cản trước khi Tống Du kịp hành động, nửa ôm nửa kéo tách cậu ra.
Tống Du đôi mắt đỏ hoe, giãy giụa vài lần không thoát, cậu lạnh lùng bảo: "Ngay cả anh cũng muốn ngăn cản tôi à?"
Dung Thời ôm bờ vai cậu, nắm lấy đôi tay đang siết chặt: "Sao lại lạnh như vậy? Chỗ này đúng vị trí đầu gió, đừng để cảm lạnh."
Động tác của Tống Du cứng đờ, cậu đẩy hắn ra, nổi giận đùng đùng bỏ đi mất.
Người đi rồi, Dung Thời nhìn Tống Kha mặt đang dán băng.
"Xin đừng cố tình chọc giận cậu ấy."
Tống Kha cười khẩy: "Tự dưng nó nổi giận mà mày lại trách tao hả?"
Dung Thời: "Chẳng có ai tự dưng nổi giận với người khác bao giờ."
Tống Kha: "Mày không biết nhỉ? Nó ấy hả, nó bị di truyền bệnh thần kinh từ ba nó đấy, bất kỳ lúc nào cũng có thể phát điên, mày nên cẩn thận thì hơn."
Di truyền bệnh thần kinh?
Dung Thời nhíu mày: "Cảm ơn anh đã quan tâm, chúc vết thương của anh mau chóng bình phục."
Vô duyên vô cớ đi chúc phúc, lọt vào tai Tống Kha lại mang ý tứ châm chọc lạ thường.
Trở về, thấy Tống Du ngồi bên đống lửa ngẩn người, Dung Thời bèn vào lều lấy tấm chăn mỏng khoác lên vai cậu, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Dung Thời khẽ nói: "Quá xúc động, cứ thấy anh ta là cậu lại..."
Tống Du tay đan chéo nhau, đặt trên đầu gối: "Tôi biết, nhưng chẳng nhịn được."
Nghĩ đến lời Tống Kha nói, Dung Thời định hỏi nhưng sợ quá đột ngột.
Chuyện riêng trong nhà, cho dù quen nhau trên mạng tám năm cũng chẳng mấy khi nhắc đến thì nói gì tới hiện thực, họ chỉ biết nhau chưa quá ba tháng.
Thi thoảng đống lửa phát ra âm thanh tí tách.
Tống Du cười nhạt: "Có phải anh ta nói ba tôi có bệnh không?"
Dung Thời cảm nhận được tâm tình của Tống Du bất ổn, nhưng chẳng biết nên an ủi thế nào, ngẫm nghĩ, đành trả lời đúng sự thật.
"Nói cậu di truyền."
Dứt lời, bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Lúc Dung Thời nghĩ, có phải hắn thành thật quá không, làm thế nào để thay đổi bầu không khí, thì Tống Du lên tiếng.
Âm thanh hơi khẩn trương, trầm thấp: "Ba đối với tôi rất dịu dàng, cho dù tôi có gây phiền phức cũng chẳng bao giờ đánh mắng tôi."
Thế mà cậu ấy không phủ nhận, Dung Thời vô cùng kinh ngạc.
Ba của Tống Kha và Tống Du không phải một người, hơn nữa ba của Tống Du mắc bệnh kín.
Thời điểm gặp nhau trên mạng, Tống Du rất hay nhắc tới ba mình, từ nội dung nghe được, Dung Thời không cảm thấy ông ấy bị thần kinh.
"Cho nên... tôi sẽ đối xử với ông ấy thật tốt, không bao giờ làm ông ấy tổn thương, tôi đảm bảo."
Thấy Tống Du siết nắm tay đến mức khớp xương trắng bệch, ngực Dung Thời bỗng nhói đau, dây thần kinh toàn thân nhức buốt.
Cậu ấy sợ sau khi mình biết sẽ có ý kiến ư?