Dường như trong đầu có tiếng nói vang lên - không sao đâu, anh ấy đang ở đây, không cần khẩn trương, không việc gì phải sợ.
Tống Du tung đòn một cách tàn nhẫn, dưới tác dụng của chất dẫn dụ, cậu không hề nương tay.
Dung Thời vừa né vừa lùi về phía sau, đồng thời dẫn đường cho cậu tiến ra khu vực rộng rãi, tránh va đập.
Trên sân thượng, Tần Lạc ngửi thấy chất dẫn dụ của Omega nồng nặc trong không khí. Cậu nhìn Hạ Niệm nằm im trong góc, lại nhìn hai vệ sĩ ngầm chật vật một thân mồ hôi, thầm chửi thề.
Nín thở ngồi xổm trước mặt Hạ Niệm, kéo cổ áo cậu ta ra xem xét rồi thở phào một hơi.
May mắn, trên tuyến thể không có dấu vết bị cắn.
"Tần thiếu gia." Beta da đen hỏi: "Bây giờ bắt người này đi hay thế nào?"
Dung Thời chỉ dặn đừng để chết, chứ chưa nói có bắt đi hay không.
Nhất thời Tần Lạc cũng chẳng biết hai ông anh tính toán gì, thế nhưng nếu bắt đi e rằng sẽ liên lụy tới Thẩm gia.
"Các anh cứ kiếm một gian phòng rồi trông chừng cậu ta đã, chờ cảm xúc anh tôi ổn định lại nói sau." Tần Lạc xoè tay: "Thuốc đâu!"
Beta tóc húi cua vội lấy thuốc ở chiếc túi sau thắt lưng ra.
Đại sảnh bữa tiệc truyền tới động tĩnh không nhỏ, hai người chẳng dám chậm trễ, mang theo Hạ Niệm lẳng lặng biến mất trong màn đêm.
Tần Lạc chạy như điên tới phòng Dung Thời chỉ, qua cánh cửa cậu nghe thấy tiếng đấm đá.
"Moá! Đánh nhau thật rồi."
Sự thực chứng minh cho dù mối quan hệ giữa hai Alpha có tốt đến đâu chăng nữa, một khi lý trí bay mất thì vẫn đấm đá như thường.
Tần Lạc cảnh giác ngó hai bên trái phải hành lang rồi mới dùng sức đập cửa: "Chị dâu, thuốc...!"
Lời chưa dứt, cửa đột ngột mở ra.
Cậu không chuẩn bị, suýt ngã sấp mặt.
Chất dẫn dụ của Alpha ập tới khiến Tần Lạc sinh ra ý thức đối địch theo bản năng, cậu lắc lắc đầu cho tỉnh táo, xoay người định đóng cửa.
Vừa quay đầu, chẳng biết từ khi nào trên cửa xuất hiện một đồ vật giống hệt chiếc vợt tennis màu xanh lam, đập thẳng vào mông cậu.
"Phắc!"
Tần Lạc ngã quỵ xuống, đồng thời tiếng sập cửa vang lên ngay bên tai.
"Đem lại đây." Dung Thời tránh cẳng chân Tống Du quét ngang, chống vào sô pha lật mình sang bên, vươn tay với Tần Lạc.
Tần Lạc chẳng có thời gian suy nghĩ về tình huống vừa rồi, cậu mau chóng bò dậy chạy về phía Dung Thời.
"Đánh tay thôi, đừng đánh cổ!"
Dung Thời chưa nhận được, ống thuốc đã bị Tống Du đuổi kịp đá bay lên, Tần Lạc ăn đau, mặt dính thêm một quyền.
"Chết tiệt!"
Thấy Tống Du định đánh tiếp, cậu che mặt trốn ra sau sô pha, cẩn thận di chuyển khỏi khu vực chiến đấu: "Xin lỗi đã quấy rầy! Em đi! Em tự mình đi!"
Bình thường điện hạ rất mẫn cảm với chất dẫn dụ, bất kể Alpha hay Omega đều khiến cậu bực bội, huống chi bây giờ.
Ai qua thì kẻ đó toi mạng.
Bao cát biến mất, sự chú ý của Tống Du chuyển sang ống thuốc ức chế bị đá bay giữa không trung, chân dài quét tới.
Dung Thời giẫm vào tay vịn sô pha nhảy lên, đoạt lấy trước khi nó bị đá bay lần nữa.
Tần Lạc không dám đụng tới cánh cửa quỷ quái kia, bèn chui vào một phòng ngủ, mở hé cửa ra quan sát cuộc chiến.
"Ui da... thật tàn nhẫn!" Bên má bị đánh sưng lên hệt cái bánh bao.
Tần Lạc từng quan sát kỹ năng chiến đấu của Dung Thời trong League, nói không ngoa, so với bạn bè cùng lứa thì chỉ có điện hạ xứng tầm.
Nhưng hiện giờ xem ra, điện hạ cũng chẳng phải đối thủ của hắn.
Mỗi khi mất lý trí, điện hạ ra đòn nặng tới mức nào cậu đã tự mình lĩnh giáo.
Mà trong tình huống này, Dung Thời đối phó thành thạo, thậm chí còn dẫn dắt cho điện hạ hành động theo ý tưởng của hắn.
Mẹ kiếp đây là người sao?
Dung Thời dẫn dắt để Tống Du tiêu hao thể lực, cho cậu trút bực dọc khi bị chất dẫn dụ kích thích.
Lúc cảm giác sức mạnh của Tống Du yếu bớt, hắn chớp cơ hội bắt chéo tay cậu ra sau lưng, khống chế đối phương trước người.
Dung Thời cắn nắp ống thuốc, mũi kim dừng sát cánh tay Tống Du một chút rồi mới nhẹ nhàng chui vào.
Tiêm xong, hắn ném ống thuốc xuống, xoay người đang giãy giụa lại, ôm vào lòng.
"Không sao."
Chẳng biết do tác dụng của thuốc ức chế hay ngửi thấy mùi cơ thể quen thuộc, Tống Du dần bình tĩnh lại trong vòng tay hắn.
"Dung Thời?" Giọng cậu khàn khàn, đôi mắt mơ hồ.
"Ừ." Dung Thời luồn tay qua mái tóc mềm mại của cậu.
Tống Du ôm thắt lưng hắn, thở hổn hển, toàn thân mệt rã rời.
"Không làm anh bị thương chứ?"
Dung Thời: "Không."
Nghĩ đến lúc bị chất dẫn dụ tấn công, ánh mắt Tống Du rét lạnh: "Chính là nó? H506 muốn lấy mạng tôi."
Mấy tháng qua, Dung Thời đã nhắc nhở không chỉ một lần, trong mối quan hệ AO có độ xứng đôi 100%, rất có thể Omega mới là kẻ chi phối, đặc biệt là Omega đã được cải tạo để nhắm vào ai đó.
Trước đấy trong phòng thí nghiệm, cậu từng bị kích thích bởi lọ thuốc nước có ký hiệu H506. Dung Thời từng ám chỉ rằng, Omega tương ứng với lọ thuốc nước này có thể xứng đôi 100% với cậu, và muốn lấy mạng cậu.
Từ lúc Hạ Niệm xuất hiện, Tống Du đã nhận ra, cố ý ngụy trang, vô tình tiếp cận, còn mang chất dẫn dụ thu hút cậu.
Trước khi rời khỏi tinh cầu Đế Đô, cậu cần phải xác nhận xem đây có đúng là Omega siêu cấp được cải tạo để nhắm vào mình hay không.
Đâu thể giữ lại một mối hoạ ngầm lớn như vậy.
Giọng Dung Thời không rõ cảm xúc: "Ừ, trước đó chưa rõ, bây giờ đã có thể khẳng định."
Tống Du: "Cậu ta đâu? Bị tôi giết rồi à?"
Nhắc đến Hạ Niệm, sắc mặt Dung Thời tối tăm.
"Chưa."
"Vậy thì tốt." Tống Du cười lạnh: "Không lại dễ dàng cho cậu ta quá."
Dung Thời để cậu nghỉ ngơi trong phòng khách, ngồi xổm trước mặt lau mồ hôi cho cậu rồi khẽ nói: "Tôi đi giải quyết hậu quả, sẽ quay lại sớm."
Tống Du chưa hoàn toàn ổn định, Dung Thời không muốn rời đi, nhưng việc đã xảy ra, hắn phải tận dụng mọi khả năng làm kết quả tiến triển theo hướng có lợi cho mình.
Thấy Tống Du ngoan ngoãn gật đầu, Dung Thời chẳng dám chần chờ, đứng dậy rời khỏi đó.
Còn nán lại, hắn không đi nổi.
-
Khi chất dẫn dụ của Alpha yếu bớt, Tống Kha lo lắng chạy ra ngoài.
Nhất định không thể để Tống Du đạt được mục đích!
Chạy vòng quanh tòa nhà tìm kiếm chất dẫn dụ nhưng chẳng phát hiện được gì, hắn dần trở nên nóng nảy.
"Mẹ kiếp! Rốt cuộc chạy đâu mất rồi?"
Trong đại sảnh có thể ngửi thấy chất dẫn dụ nồng đậm, vậy tức là họ đang ở gần đây, trong thời gian ngắn chưa thể đi xa được.
Tống Kha mở thiết bị đầu cuối, vừa kết nối thì lập tức quát vào mặt đối phương: "Mẹ kiếp chết sạch rồi à? Mau ra hết đây tìm người cho tôi!"
Vừa ngắt liên lạc, hắn liếc thấy Dung Thời đi tới từ hành lang đối diện.
Hắn hấp tấp bước tới ngăn cản Dung Thời.
"Tống Du đâu?" Tống Kha ánh mắt tàn nhẫn, thái độ cứng rắn.
Lơ đãng nhìn thoáng qua đũng quần đã dựng lều của hắn, Dung Thời lạnh nhạt: "Tôi cũng đang tìm em ấy."
Sắc mặt Tống Kha tối sầm: "Mày không biết nó ở đâu á?"
Dung Thời chẳng chịu dừng bước, cũng không trả lời vấn đề của hắn.
Không trả lời được chắc chắn có vấn đề! Tống Kha lập tức bám theo.
Dung Thời nghe 01 báo cáo, vòng qua ba vườn hoa nhỏ rồi dừng chân trước một gian phòng ở của người hầu.
Tống Kha quan sát bốn phía xung quanh, nghi ngờ nhìn Dung Thời: "Bọn nó ở chỗ này?"
Dung Thời im lặng, giơ tay định mở cửa.
Tống Kha nhanh như chớp, đẩy Dung Thời ra rồi bước vào.
Nếu để Dung Thời đi trước, chắc chắn hắn sẽ bị nhốt bên ngoài.
Trận gió thổi qua, rầm một tiếng, cửa phòng đóng sập sau lưng.
Tống Kha giật mình, xoay người định mở cửa thì bất ngờ hương vị ngọt ngào tràn ngập bầu không khí thu hút hắn.
Đúng! Chính là chất dẫn dụ này!
Mở cửa hay vào bên trong xem xét, hắn chọn vế sau.
Gian phòng đơn sơ, chỉ có một phòng khách hẹp và một phòng ngủ thông qua cánh cửa nhỏ.
Tống Kha liếc mắt thì thấy Hạ Niệm nằm trên giường.
Bên ngoài gian phòng, Dung Thời xoa xoa thái dương đau nhức, trở về đại sảnh, vẻ mặt hờ hững: "Trước sáng ngày mai, khóa chết cho tao."
【Vâng!】
Hai bóng đen trên gác xép tầng lầu nhảy xuống, tiếp cận Dung Thời khi hắn bước qua khoảng tối.
"Dung thiếu gia, cậu chủ của chúng tôi..." Beta tóc húi cua quan tâm hỏi.
Dung Thời: "Em ấy không sao, các anh cứ trông chừng ở đây đi."
Beta da đen nhíu mày: "Nhưng người của đại thiếu gia sẽ nhanh chóng tìm tới, không thể kéo dài thời gian."
Dung Thời thong thả bước về phía trước: "Yên tâm, họ không tìm được."
Chất dẫn dụ của Omega và Alpha tựa cuồng phong lướt qua, làm đại sảnh hỗn loạn.
May mà Thẩm gia nhiều bác sĩ, phân công con cháu hỗ trợ phân phát thuốc và kiểm tra, không ai có dấu hiệu bùng nổ chất dẫn dụ.
Sau khi khôi phục lý trí, mặt mũi đám quý tộc đều khó coi.
Tuy nói chất dẫn dụ khác phái thu hút nhau là bản năng, nhưng bị quyến rũ tới mức phản ứng ngay tại chỗ, cực kỳ mất thể diện.
Bao nhiêu người thẹn quá hoá giận...
"Rốt cuộc kẻ nào quậy phá tiệc sinh nhật của lão Thẩm? Nhất định phải tìm ra!"
"Chỉ có dã thú mới tùy tiện động dục, thể loại này mà là quý tộc à? Không thể tin nổi."
"Đây là vả vào mặt Thẩm gia!"
"Tất cả nhìn xem những ai vắng mặt."
"Không thấy cháu ông Hạ đâu!"
"Tống Du và Dung Thời cũng rời đi một lúc rồi!"
Đã nhắc tới Tống Du, thì sẽ có kẻ mang ý đồ xấu cố tình dẫn dắt.
Trong hoàn cảnh này thứ họ cần chả phải sự thật, mà là một bậc thang để trích bản thân mình ra ngoài.
Chỉ chốc lát, mọi người đều nghĩ rằng, chính Tống Du - đứa cháu Thẩm gia đã làm loạn với Omega trong tiệc sinh nhật ông ngoại mình.
Ông Thẩm vốn vội đến sứt đầu mẻ trán, vừa sắp xếp cho bác sĩ chăm sóc khách khứa, vừa coi giám sát để tìm ra kẻ gây chuyện, nhưng xui xẻo điều tra mãi không ra.
Đang rối rắm thì thấy bọn họ hắt bát nước bẩn lên cháu ngoại mình, cơn tức giận nhẫn nhịn cả đêm liền bùng nổ.
Tầm mắt ông đảo qua Triệu Sở và mấy lão già cố tình châm ngòi thổi gió.
"Nếu suy đoán mà biết được sự thật thì cần thiết bị giám sát làm gì?"
Triệu Sở cười giễu cợt: "Tất cả mọi người đều ở đây mà mỗi nó vắng mặt, không phải nó thì còn ai nữa?"
Cả đám lập tức hùa theo...
"Đúng vậy, không phải cậu ta thì chả lẽ là người hầu? Người hầu có cấp bậc chất dẫn dụ mạnh thế sao?"
"Rõ ràng còn không chịu thừa nhận."
"Thật bại hoại, trong hoàn cảnh thế này mà... cậu ta còn kết hôn rồi chứ!"
"Giả vờ làm bạn bè rồi lén lút vụng trộm, cũng chẳng mới mẻ gì."
Ông Hạ hùng hổ bước đến trước mặt ông Thẩm, lạnh lùng bảo: "Tốt nhất là ông hãy cầu nguyện cho cháu trai tôi không sao, bằng không tôi sẽ cho Thẩm gia các người đẹp mặt!"
Bất kể Alpha là ai, về cơ bản có thể khẳng định Omega kia chính là Hạ Niệm.
Từ lúc sự việc xảy ra, ông Hạ tức đến méo mặt.
Cháu trai của mình động dục trong bữa tiệc nhà người khác, chất dẫn dụ còn bay đi khắp nơi, xấu hổ không để đâu cho hết!
Nếu truyền ra ngoài, chắc chắn Hạ gia sẽ bị người chế giễu một thời gian!
Trước mặt bao nhiêu khách khứa, cho dù ông ta nói năng chẳng nể nang gì, ông Thẩm vẫn nhẫn nại khuyên nhủ.
"Ông Hạ, tôi đã phái người đi tìm rồi, nhất định sẽ điều tra rõ ràng, ông hãy bình tĩnh."
"Sao tôi bình tĩnh nổi!" Ông Hạ khó thở: "Nếu cháu ông là Omega, cháu tôi là Alpha, thì tôi cũng bình tĩnh được!"
"Ý ông là gì?" Ông Thẩm cũng nổi giận: "Cháu ông động dục thì liên quan quái gì tới cháu tôi?"
Ông Hạ chỉ thẳng vào mặt ông rồi chửi ầm lên: "Ai chả biết đầu óc cháu ông có bệnh, chuyện gì cũng làm được!"
Ông Thẩm: "Ông...!"
"Em ấy có bệnh hay không chả phải cứ ông nói thì được tính."
Một giọng nói lạnh lùng bỗng truyền đến từ phía sau, mọi người bèn quay đầu nhìn, hoá ra là Dung Thời.
Rất nhiều người lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Uống bao nhiêu rượu, cho dù tửu lượng tốt cũng phải nghỉ ngơi, lúc thấy Dung Thời rời đi, họ đều biết hắn không trụ nổi.
Vậy mà hắn có thể trở lại, còn chả bị làm sao cả!
Dung Thời bước đến bên cạnh ông Thẩm, mắt nhìn ông Hạ.
"Chẳng cần biết có phải cháu ông động dục hay không, hãy cứ coi như là cậu ta đi. Vậy thì việc đầu tiên ông làm là đi tìm cháu mình để xem cậu ta có an toàn hay không, chứ đâu phải đứng đây đổ lỗi cho người khác, ông muốn ăn vạ đấy à?"
Bị chỉ trích thẳng thừng, sắc mặt ông Hạ đỏ bừng.
Dung Thời lại nhìn Triệu Sở: "Alpha vắng mặt không chỉ có Tiểu Du, mà còn Tống Kha nữa. Nếu ông không chứng minh được chất dẫn dụ đó là của Tiểu Du, vậy tôi có lý do để hoài nghi ông cố ý tung tin đồn thất thiệt."
Sắc mặt Triệu Sở biến đổi.
Cố ý tung tin đồn về hoàng tộc, nếu như bị người có ý đồ bới móc, vậy không phải chuyện chơi!
Đám đông trầm mặc một giây, bỗng nhỏ giọng xì xào.
Họ quan sát xung quanh, âm thầm kinh ngạc.
Đúng là Tống Kha vắng mặt thật! Hắn rời đi từ lúc nào?
Ông Thẩm thấy mấy người chỉ trích mình đều im lặng, phút chốc tâm tình phức tạp.
Trong hoàn cảnh này, lời Dung Thời nói còn có trọng lượng hơn so với ông.
Thẩm gia chỉ là một dòng họ quý tộc sa sút, còn Dung Thời có Thiên gia chống lưng, tuổi trẻ có năng lực, tương lai khả năng vô hạn.
Đám quý tộc bình thường mắt cao hơn đầu, gặp hắn cũng phải kiêng dè ba phần.
Hơn nữa, họ còn nhìn Dung Thời với con mắt bái phục sau khi hắn uống bao nhiêu rượu.
Nói hơi thái quá, nhưng sự thật chính là vậy.
Tầm mắt Triệu Sở nhanh chóng đảo qua đám đông, lông mày nhăn lại: "Vậy cậu nói xem Tống Du đi đâu rồi! Xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao cậu ta không xuất hiện?"
"Vợ chồng như một, tôi và em ấy còn phải phân biệt sao?" Nói tới đây, Dung Thời quay sang nhìn ông Thẩm: "Cấp trên có việc đột xuất giao cho Tiểu Du, thật sự em ấy không thể phân thân được, cho nên bảo cháu tới xin lỗi ông một tiếng."
Ông Thẩm dừng lại, phối hợp: "Người trẻ tuổi nên tập trung vào học hành và sự nghiệp, cả ngày vây quanh lão già như tôi coi sao được? Bảo nó cứ làm việc của mình đi, không cần lo lắng."
Triệu Sở ép hỏi: "Chuyện gì mà quan trọng vậy? Hay chỉ lấy cớ?"
Dung Thời thong dong: "Chuyện cơ mật, tôi cũng không rõ, nếu ông tò mò thì có thể trực tiếp hỏi cấp trên xem sao."
Triệu Sở Sắc mặt cứng đờ, trầm mặc.
Dung Thời này, chỉ đôi ba câu đã khiến người ta giậm chân không thốt nên lời.
Ông Thẩm được an ủi, hài lòng với đứa cháu dâu thêm vài phần.
Tuy không nuôi dưỡng, nhưng mà hả giận!
Đứa cháu dâu thật biết cách trút giận!
Bữa tiệc sinh nhật xảy ra chuyện, chẳng ai còn tâm trạng vui chơi nữa.
Cho dù chuyện tối nay xảy ra với ai thì đều không tốt cho thanh danh nếu truyền ra bên ngoài, nhìn thái độ bình tĩnh của Dung Thời, ông Thẩm mơ hồ cảm thấy có liên quan tới cháu ngoại mình.
Đang định bố trí xe tiễn khách khứa rời đi, hắn lại ngăn cản.
Dung Thời nhìn sang: "Muộn thế này rồi, nhất định ông rất mệt, chi bằng mọi chuyện kế tiếp hãy giao cho cháu?"
Ánh mắt Ông Thẩm đối diện với hắn, cuối cùng chấp nhận.
"Được."
-
Trong phòng nghỉ, Tống Du chờ cảm xúc nóng nảy lắng lại.
Nhưng càng chờ lại càng nóng nảy.
Tần Lạc trốn sau cánh cửa không dám chạy ra vì sợ bị ăn đòn, cậu ngồi xuống đất nhìn điện hạ nhà mình qua khe hẹp.
Thấy thỉnh thoảng điện hạ lại xoa nắn thái dương, vẻ mặt mất kiên nhẫn, cậu bèn nhỏ giọng hỏi: "Anh, thuốc chưa có tác dụng à?"
"Cút!"
Tiếng quát lớn cùng với tiếng bình hoa rơi vỡ vang lên, dọa Tần Lạc nhảy dựng.
Tần Lạc: "..."
Được, cậu đã biết đáp án.
Chưa tới nửa giờ, cơ thể vã mồ hôi vài đợt, rốt cuộc Tống Du mới nhận thấy không đúng.
Thuốc ức chế không biểu hiện ra ngay, thế nhưng đã lâu vậy rồi, triệu chứng cứ tăng lên chứ không giảm.
Mấy hôm trước cậu cũng dùng thuốc ức chế bởi đến kỳ mẫn cảm, chẳng lẽ thời gian ngắn nên tác dụng yếu đi?
Cảm xúc nóng nảy khiến hơi thở của Tống Du lại trở nên dồn dập, cậu không nhịn được đứng dậy đi qua đi lại, chống tay lên sô pha điều chỉnh hô hấp, cố gắng bình tĩnh.
Không được!
Không bình tĩnh được!
"Khi nào Dung Thời mới về?"
Tống Du bực bội bảo: "Cậu bảo anh ấy mau về đây."
Tần Lạc thấy tình hình không ổn, cũng rối tinh rối mù.
"Chắc... chắc sắp về rồi."
Miệng nói vậy, nhưng trong lòng cậu nghĩ, về thì có ích gì?
Dung Thời không phải Omega, nếu chất dẫn dụ của hắn kích thích điện hạ thì chẳng phải hai người lại choảng nhau một trận à?
Trong phòng điện hạ có sẵn thuốc ức chế tăng cường, lấy thì lấy được, nhưng nhiều tác dụng phụ, còn có khả năng làm thuốc ức chế bình thường mất hiệu lực.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng trong đầu cậu hiện lên một ý tưởng.
Cực chẳng đã đành tìm Omega nào đó để điện hạ cắn một phát vậy.
Tống Du cảm nhận được hiệu quả thuốc ức chế biến mất.
"Liên lạc với Dung Thời, gọi anh ấy về mau." Cậu thở hổn hển, lặp lại: "Tôi muốn anh ấy trở về!"
Tần Lạc nhíu mày, gạt thiết bị đầu cuối, tìm thông tin của Dung Thời.
Nhưng chỉ chốc lát, Tống Du không nhịn nổi, bước thẳng đến phòng ngủ.
Tần Lạc sợ tới mức cằm run lên, vội vã khép cánh cửa lại một chút: "Anh, anh đừng tới đây, em lập tức gọi Dung papa về!"
Giọng Tống Du khàn khàn, tóc mái ướt nhẹp bởi mồ hôi, ngay cả hàng lông mi cũng ẩm ướt.
Miệng lặp đi lặp lại...
"Dung Thời..."
"Tôi muốn Dung Thời..."