Sắc mặt Hạ Niệm cứng đờ, cậu ta lẳng lặng nhét khăn tay vào túi.
"Tôi cũng không phát hiện ra chi tiết ấy, hình như cậu hiểu rất rõ về thỏ?"
Tống Du cười giễu cợt: "Tôi cứ tưởng chỉ cần không mù thì sẽ nhận ra ngay chứ?"
Chẳng đợi mấy người Dung Thời bắt kịp, cậu tiếp tục đi về phía trước.
Vừa xoay lưng lại, lập tức ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch.
Hạ Niệm gạt những cành cây khô cao quá đầu người: "Tôi bị lạc khỏi đội ngũ, liệu có thể đi theo cậu một đoạn đường không?"
Tống Du nhìn về phía trước, hờ hững bảo: "Nhớ không lầm cậu là kẻ địch của tôi thì phải?"
Hai chữ "kẻ địch" khiến tâm tư Hạ Niệm dậy sóng, trong đầu nổ ầm một tiếng.
Tay dùng sức, cành khô bị bẻ gãy.
"Tôi đại diện cho trường quân đội, không cùng phe với cậu." Tống Du thong thả nói tiếp.
Hạ Niệm ném cành cây khô xuống, thở hổn hển, mồ hôi lạnh đổ ra đầy lòng bàn tay.
Cậu ta chưa từng nghĩ, Tống Du chỉ cần ung dung quẳng hai câu lại có thể khiến trái tim mình lạnh băng.
Tống Du quá cảnh giác, Hạ Niệm cảm thấy không ổn, đang tính rút lui thì thấy cậu quay đầu nhìn lại.
Hạ Niệm gần như bị nụ cười của cậu làm cho lóa mắt, trái tim đập loạn nhịp.
Người này đúng là độc dược của Omega, chỉ liếc nhìn đã nghiện.
"Nhưng thôi lần này phá lệ vậy, ai bảo tôi thích Thỏ Thỏ cơ chứ." Tầm mắt Tống Du lia ra phía sau Hạ Niệm: "Đặc biệt là thịt thỏ nướng."
Dung Thời vừa vặn chạy tới: "..."
"Anh." Tần Lạc nhanh chân hơn, ánh mắt dạo một vòng trên người Hạ Niệm: "Sao lại là cậu?"
Hạ Niệm chỉ khẽ gật đầu, không lên tiếng chào hỏi.
"Bày đặt ra vẻ ta đây." Tần Lạc thấp giọng lẩm bẩm: "Ai chẳng phải đại thiếu gia chứ?"
Tổ tiên họ Hạ có quan hệ thông gia với họ Tống, bởi vậy mới thăng lên thành đại quý tộc, nhưng chỉ là cái thùng rỗng, con cháu đời sau chả có lấy một kẻ ra hồn trong quân đội.
Trước kia cậu nghe ba mình nhắc mãi, tuy Hạ gia phát triển trong giới kinh doanh cũng không tệ lắm, thế nhưng chẳng thể chen chân vào tầng lớp thượng lưu, danh hào đại quý tộc bị tước mất khi nào còn phải xem tâm tình người cầm quyền.
Tống Du: "Lẩm bẩm gì thế, đối xử với Omega dịu dàng một chút, cẩn thận không kiếm được vợ đấy."
Tần Lạc: "..."
Dung Thời: "..."
Chẳng hiểu có ẩn ý gì.
【Ông chủ, lượng chất dẫn dụ cậu ta giải phóng quá thấp, ngài tới gần chút nữa để tôi thử lại xem.】
Dung Thời đi đến bên Hạ Niệm, đối phương ngẩng đầu nhìn lên.
Hạ Niệm đứng tới cằm Dung Thời, so với Omega thì khá cao nhưng so với hắn thì không đủ nhìn.
Để nán lại thêm chốc lát, Dung Thời miễn cưỡng bắt chuyện.
"Đội ngũ của cậu đâu?"
Hạ Niệm: "Vừa nãy khi tôi chiến đấu với rắn thì bị tách ra, tín hiệu ở đây rất kém nên không liên lạc được."
【Ông chủ, thêm chút nữa.】
Dung Thời lại tới gần nửa bước, bả vai hai người sắp chạm vào nhau.
"Trong trường hợp này, tôi kiến nghị cậu nên chờ ở đây."
Hạ Niệm chú ý khoảng cách, lùi ra sau một ít.
"Nhưng nơi này quá nguy hiểm, tôi lên phía trước chờ họ thì tốt hơn."
【Ông chủ, vẫn không thể kiểm tra Q^Q, e rằng tôi phải dán lên tuyến thể mới được.】
"Để Omega một mình lạc khỏi đội ngũ, bọn họ bất cẩn quá."
Dung Thời giơ tay định vỗ vai Hạ Niệm, nhưng nửa đường bị chặn lại.
"Chẳng biết đằng kia có trái cây ăn được hay không?" Tống Du bắt lấy cổ tay hắn kéo về phía trước.
Những người tới sau vừa nghe vậy thì lập tức tỉnh táo.
Mấy hôm trước, họ ngồi xe bán tải vừa ăn vừa hóng gió.
Hiện giờ xe bán tải không có, đồ ăn chẳng còn mấy, tháng ngày eo hẹp túng thiếu.
"Thấy Omega xinh đẹp một chút thì không đi nổi nữa à?" Tống Du khẽ nói.
Dung Thời nhìn sang, phút chốc không hiểu vì sao cậu nói vậy.
Nghe như đang ghen.
"Có sao?" Dung Thời hỏi.
Tống Du lạnh lùng hừ: "Đôi mắt anh sắp mọc trên người cậu ta rồi."
Mặc kệ có phải Thỏ Thỏ hay không, cậu không cho phép Dung Thời thích người khác.
Dung Thời: "Nói tới xinh đẹp thì cậu ta nào có xinh đẹp bằng cậu?"
Tống Du: "...Khen hay mắng tôi đấy?"
Dung Thời rụt tay lại, bụng không thoải mái chút nào.
Đời trước Tống Du từng đính hôn với Hạ Niệm.
Mà lúc ấy hắn không hề hay biết Tống Du chính là Bé Mèo, hiện giờ cậu ta đột nhiên xuất hiện, cũng chẳng rõ Tống Du nghĩ thế nào.
Nghĩ vậy, giọng Dung Thời cũng trở nên vi diệu: "Trái lại cậu đánh giá cậu ta rất cao."
Tống Du: "..." Vừa ăn cướp vừa la làng, anh được lắm.
Nơi này gần nguồn nước, có mấy cây giải độc.
Bọn Lưu Hoành Bạch Đình leo lên cây, vui vẻ chơi.
Tống Du nhận trái cây Tần Lạc thả xuống, dùng nước tinh lọc trong ấm rửa sạch rồi chuẩn bị ăn.
"Đừng ăn!" Hạ Niệm lạnh lùng khẽ quát: "Tất cả đồ vật trong khu nguy hiểm cấp ba đều có độc."
"Chết sao được." Lưu Hoành ngồi trên cành cây, quẳng cho cậu ta một quả: "Tiểu cô nương nếm thử xem?"
"Ngậm cái miệng thúi của mày vào, lại còn tiểu cô nương nữa." Hồ Phong làu bàu chửi, ngược lại làm chính bản thân bật cười.
Hắn cười khiến những người khác cũng cười theo.
Bị trở thành tư liệu chê cười sống, sắc mặt Hạ Niệm hơi trầm xuống.
"Bọn họ chỉ đùa thôi, không có ác ý." Tống Du tìm một tảng đá ngồi xuống, rút dao găm ra chà lau: "Ba cậu thích thỏ à?"
Mới từ bờ sông trở về, Dung Thời nghe thấy chữ thỏ thì ánh mắt mở to, hắn bèn giả bộ lơ đãng bước qua.
Sắc mặt Hạ Niệm tốt hơn một chút: "Ừm, coi như vậy đi."
Tống Du: "Coi như vậy là sao?"
Khóe mắt chú ý vẻ mặt của cậu, Hạ Niệm thấp giọng nói: "Kể ra cũng buồn cười, hình tượng ảo của tôi chính là thỏ, cho nên ba tôi liền..."
"Hình tượng ảo trong Star Wars của cậu là thỏ ư?" Chẳng chờ cậu ta nói xong, Tống Du thoáng nhìn qua để đánh giá Dung Thời, cậu giả bộ nói đùa: "Không phải là chú thỏ mặc quần yếm màu đen đấy chứ?"
Hạ Niệm kinh ngạc: "Sao cậu biết?"
Dung Thời đường hoàng nghe lén: "..."
Giả mạo hắn ư?
【Mẹ kiếp trơ trẽn quá đi? Đập cho hắn một trận nhá!】
"Cậu nhóc ngốc nghếch à, chẳng phải trên khăn tay của cậu thêu hình con thỏ mặc yếm đấy sao?" Tống Du thưởng thức dao găm trong tay, hỏi tiếp: "ID của cậu không phải là R1...?"
Dung Thời: "..." Cậu nhóc ngốc nghếch á? Nói thêm một lần nữa thử xem?
Không ngờ công việc tiến triển quá thuận lợi! Hạ Niệm ngẩn ngơ gật đầu: "Cậu vậy mà lại biết tôi..."
Thấy sắc mặt Dung Thời ngày càng khó coi, Tống Du mỉm cười một cách khó hiểu.
"Cậu nổi tiếng trên Star Wars thế cơ mà, không muốn biết cũng khó."
Hạ Niệm khẽ cười: "Trò giải trí sau giờ học mà thôi, chủ yếu là được gặp gỡ bạn tốt."
Ánh mắt Dung Thời và Tống Du đồng thời khẽ đổi, rồi khôi phục trong tích tắc.
"Cậu cũng chơi Star Wars à?" Hạ Niệm hỏi Tống Du: "Hình tượng ảo là gì?"
Dao găm chuyển động linh hoạt giữa những ngón tay của Tống Du, cứ như ngay sau đó sẽ hái đầu kẻ địch.
"Thật sự cậu không nhận ra tôi sao? Mệt tôi chỉ liếc mắt đã nhận ra cậu."
Hạ Niệm trong lòng khẩn trương, ngoài mặt giả vờ nghi hoặc: "Bạn của tôi trên Star Wars không nhiều lắm, thế nhưng..."
Tầm mắt Tống Du tùy ý liếc về phía Dung Thời: "Mấy hôm trước chúng ta còn trò chuyện trong trò chơi, cậu nói có việc bận nên muốn lùi buổi gặp mặt."
Tim Hạ Niệm đập như trống, suýt không duy trì được vẻ lạnh lùng kiêu ngạo giả vờ.
Sắp... sắp thành công rồi!
"Chẳng lẽ cậu... cậu là Bé..."
Không chờ Hạ Niệm nói xong, Tống Du gật đầu cái rụp.
"Ai mà ngờ chúng ta lại gặp mặt nhau trong hoàn cảnh thế này chứ." Cậu nhướn mày, tự giễu: "Sự bất ngờ ở đâu cũng có nhỉ, đúng không, anh hai?"
Dung Thời: "..."
Hàng thật lượn lờ trước mặt lâu như vậy mà cậu không biết, còn hàng giả thì chỉ liếc mắt đã nhận ra.
"Sao có thể..." Hạ Niệm không dám tin tưởng: "ID của cậu là Bé...?"
Tống Du dựng ngón tay đặt trên miệng ra hiệu im lặng, ý bảo có thiết bị giám sát: "Đúng vậy, chẳng lẽ cậu còn hẹn gặp ai nữa ư?"
Hạ Niệm lắc đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu: "Tôi chẳng bao giờ hẹn gặp bạn trên mạng, ngoại trừ cậu..."
【Mẹ kiếp quá trơ trẽn! Không những giả mạo ngài mà còn muốn cướp vợ của ngài nữa, hết nhịn nổi, đập cho hắn một trận nhá!】
Dung Thời: "..."
Hắn đánh giá Hạ Niệm qua khóe mắt.
Bình tĩnh nhận định, Hạ Niệm khá xinh đẹp, nhưng dù sao vẫn khác xa hình ảnh của hắn đúng không?
Trong lòng Tống Du, mình thuộc dạng này ư?
Hắn hừ lạnh, rời khỏi hiện trường nhận mặt nực cười.
Đang nói thì thấy Dung Thời đứng dậy, Tống Du bèn gọi: "Anh không ở lại chia sẻ niềm vui gặp mặt giữa chúng tôi sao?"
Dung Thời: "...Chơi đủ rồi thì xuất phát thôi."
Nhìn người bước đi xa, khóe môi Tống Du cong lên, miệng nở nụ cười.
"...Cuộc thi cơ giáp đó... Tiểu Du?" Hạ Niệm nói hồi lâu mới phát hiện Tống Du không nghe.
Cho tới khi không nhìn thấy ai nữa, Tống Du chuyển tầm mắt: "Gọi tôi là điện hạ, trước mặt người ngoài thì gọi họ tên đầy đủ."
Hạ Niệm: "...Được."
Tống Du đứng dậy, đi hai bước thì dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Niệm: "Đúng rồi, Dung Thời không phải là bạn nối khố của cậu ư? Sao thoạt nhìn hai người... chẳng thân thiết lắm?"
Dung Thời là bạn nối khố của R10?
Hạ Niệm chấn động, phút chốc luống cuống, tại sao cậu ta không nhận được tin tình báo này?
"Mà cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, với tính cách của anh ta thì làm gì có bạn bè cơ chứ."
Tống Du giắt dao găm vào túi bên đùi: "Nghỉ ngơi đủ rồi thì lên đường thôi."
"Ừ, ừm." Hạ Niệm đứng dậy bước theo.
Tuy nói Tống Du đã tin tưởng thân phận của mình, nhưng cứ cảm thấy bất ổn, phương diện nào cũng bất ổn.
Sắc trời dần tối, tới khi sắp băng qua khu rừng mưa nhiệt đới thì họ gặp một đàn nhện.
Nhện chân trắng, toàn thân mọc đầy lông đen, phần dưới bàn chân có một vòng màu trắng.
Nhện chân trắng bình thường chỉ lớn gấp đôi loài kiến, nhưng ở khu nguy hiểm cấp ba chúng phải dài tầm hai mét.
Lông có độc, sức tấn công vô cùng mạnh mẽ.
Tần Lạc lùi lại, lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: "Không được, riêng nhện thì tôi không đánh được!"
Lưu Hoành kéo lại: "Cậu có phải đàn ông không? Tới đây, cứ tiến lên là xong!"
Khi hai người giằng co nhau, một con nhện chân trắng bị chém đứt đôi.
Hạ Niệm xoay người đáp đất, thanh kiếm trên tay tiếp tục vung lên, hướng về phía con nhện khác.
Bạch Đình huýt sáo: "Ồ, kỹ năng rất lưu loát."
Trần Thần: "So với Omega thì thật xuất sắc."
Trên chương trình phát sóng trực tiếp, từ khi Hạ Niệm xuất hiện mọi người đã bắt đầu thảo luận về lai lịch của cậu ta, đến khi thấy Dung Thời và Tống Du chú ý thì một đợt bình luận chua lòm ngoi lên. Lúc cậu ta biểu diễn thực lực, hướng gió lại chuyển, khán giả thi nhau thổi phồng, thậm chí có người bắt đầu ghép đôi.
Thể lực Hạ Niệm không bền bỉ, thế nên tính toán bộc lộ tài năng để gia tăng ấn tượng của Tống Du dành cho mình.
Chỉ cần tin tưởng cậu ta chính là R10 thì chắc chắn Tống Du sẽ không thờ ơ đứng nhìn.
Nhưng tình huống hiện tại khiến Hạ Niệm chẳng tài nào hiểu nổi.
Tống Du chỉ đứng đó quan sát, không hề có ý tứ hỗ trợ.
Hạ Niệm vung kiếm chém xuống, con nhện bị đứt ba chân điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.
Cậu ta quay sang nhìn Tống Du: "Không giải quyết sớm e rằng chúng sẽ kéo ra nhiều hơn."
Tống Du: "Chừng này đối với cậu mà nói chắc không đủ nhét kẽ răng nhỉ? Tôi không tranh giành với cậu đâu, cố lên nha."
Chỉ có chừng này? Hạ Niệm liếc mắt thì thấy một mảnh đen nghìn nghịt!
Sức chiến đấu của R10 mạnh mẽ như vậy ư?
Đến khi chật vật giải quyết một lũ nhện chân trắng, Hạ Niệm chống tay vào thân cây, vị tanh hôi nồng nặc khắp người, sắp đứng không vững.
Tống Du bước qua: "Thỏ Thỏ, cậu sao rồi?"
Hạ Niệm muốn há mồm thở dốc, lại sợ lòi đuôi, đành phải nhịn.
"Không... không sao, hơi mệt chút thôi."
Nói xong, cậu ta nâng tay lên để được giúp đỡ, thế nhưng Tống Du lại thờ ơ.
"Ừ, vậy cậu nghỉ ngơi một lát rồi đuổi theo nhé, tôi không có thói quen ngửi mùi hôi, tìm được nguồn nước thì rửa sạch đi."
Hạ Niệm: "...Được."
Mối quan hệ giữa R10 và điện hạ là thế này sao?
Nói cậu ta nhập vai chưa tốt hay điện hạ không hài lòng với "R10"? Chả lẽ hi vọng vừa nhen nhúm đã tắt ngấm ư?
Buổi tối, họ tìm nơi thích hợp để hạ trại.
Những người khác dọn dẹp, còn Dung Thời ngồi bên dòng suối nhìn Tống Du rót nước.
"Biết không phải còn dẫn theo làm gì?"
Tống Du: "Đó là cậu ấy mà, sao lại không phải?"
Dung Thời: "Cậu ta chẳng biết tôi."
Tống Du: "Vậy chắc chắn anh gạt tôi, bởi Thỏ Thỏ đáng yêu vậy thì sao có thể nói dối cơ chứ?"
Dung Thời tức giận.
"Đừng có lừa gạt bản thân, cậu tin tưởng cậu ta thật đấy hả?"
Tống Du ấn nút tinh lọc, cười nhạo: "Cậu ấy không phải thì chẳng lẽ anh phải?"
Dung Thời đang định lên tiếng thì nghe Tống Du bổ sung: "Mặc kệ cậu ấy có phải hay không, dù sao cũng chẳng phải anh."
Dung Thời: "..."