"Trung úy Trịnh, chính họ đã đánh lão Ngô ra nông nỗi này!" Một người chỉ vào Dung Thời và Tống Du, tố cáo.
Trịnh Long đưa mắt nhìn lính của mình đang được nâng dậy, rồi liếc sang Dung Thời với ánh mắt sắc bén: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Du tuỳ tiện quẳng chiếc khăn bẩn cho robot thu dọn, nắm tay Dung Thời bước tới: "Anh hỏi bọn họ một chút chẳng phải sẽ biết sao?"
Trịnh Long nhíu mày: "Thái độ gì đây?"
Người xúm lại xem càng lúc càng nhiều.
Để coi hai lính mới này ứng biến thế nào.
Dung Thời trở tay nắm chặt tay Tống Du, sắc mặt thản nhiên: "Bọn họ đòi chơi với bạn đời của tôi, đôi bên tình nguyện, nên chẳng tồn tại vấn đề gì."
"Thế này mà là đôi bên tình nguyện à?" Trịnh Long chỉ vào Alpha họ Ngô kia: "Đâm thủng cả bàn tay?"
Dung Thời lạnh nhạt bảo: "Bạn đời của tôi tính tình hơi nóng nảy, bình thường không chịu nổi khiêu khích, tôi lại quên không cảnh báo với anh ta, riêng chỗ này thì đúng là vấn đề nằm ở tôi."
Người xung quanh: "..." Hơi nóng nảy thôi á?
Đó là ngang ngược, tương đương với nóng nảy liệu có ổn hay không?
Trịnh Long dùng đầu lưỡi đẩy đẩy má, vẻ mặt càng thiếu kiên nhẫn, đang định ra lệnh xử lý hai người, thì chợt thấy Tống Du bật cười.
"Không thể nào? Chẳng lẽ người trong quân đoàn đều chẳng ra làm sao cả?" Cậu giễu cợt: "Kêu gào đòi chơi là bọn họ, chơi không nổi cũng là bọn họ, dám làm không dám chịu."
Vấn đề này không lớn, nhưng cũng chẳng nhỏ.
Quân đoàn mỗi ngày vẫn thường xuyên xảy ra ẩu đả, chỉ khác là hôm nay đối tượng hơi đặc biệt.
Trịnh Long nhìn họ thật sâu rồi lạnh lùng bảo: "Hy vọng không có lần sau!"
Tống Du khẽ hừ một tiếng, căn bản chả thèm quan tâm, kéo Dung Thời đi mất.
Chờ họ rời khỏi đó, mọi người bắt đầu bàn tán.
Vậy mà chẳng coi trung úy ra gì!
"Sao trung úy không xử phạt họ nhỉ? Con ông cháu cha à?"
"Sinh viên năm nhất đã nhận nhiệm vụ ngon như vậy, sao gia thế không lớn được?"
"Mạnh thật! Lão Ngô căn bản không có đường đánh trả!"
"Tôi thấy không thua kém trung úy Trịnh chút nào."
"Bây giờ trình độ của tân sinh viên cao thật! May mà tôi tốt nghiệp sớm, bằng không ngay cả một suất vào quân đội cũng chẳng có."
"Trâu bò thật! Tôi cũng muốn luận bàn với họ."
"Xem ra chúng ta không trải qua ngày lành tháng tốt được rồi." Trên đường trở về khoang nghỉ ngơi, Tống Du cười khanh khách: "Thoạt nhìn cấp trên này có vẻ thích gây sự."
Tuy nói vậy, giọng điệu của cậu lại rất thoải mái, tựa như đang nói về người khác.
Dung Thời: "Hắn ta thích gây sự, chả nhẽ lại đụng được vào em?"
Tống Du: "..."
Nửa đêm, Dung Thời nằm trên chiếc giường nhỏ rộng tầm một mét, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắp xếp lại sự việc.
"Thỏ Thỏ..."
Loáng thoáng nghe thấy Tống Du nói mớ, Dung Thời lấy lại tinh thần.
Cách mặt bàn nhỏ, cậu nằm trên chiếc giường bên kia, ngủ mơ, tay sờ soạng tìm thứ gì đó.
Nằm mơ à? Sao lại không gọi tên hắn?
Suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu, Dung Thời hơi sửng sốt.
Hắn ghen với chính bản thân mình làm gì?
"Tho..."
Tống Du bỗng nghẹn lại, cơ thể khẽ động đậy, cứ như bị thứ gì đó doạ trong giấc mộng.
Dung Thời giật mình, ngồi dậy, định rời giường xem thế nào.
Cậu bỗng mở bừng mắt, quay sang nhìn hắn.
Dung Thời khẽ hỏi: "Gặp ác mộng à?"
Cậu chẳng ừ hử gì, mau chóng rời giường, hai bước tới bên hắn, chân dài quỳ trên giường, đẩy hắn xuống rồi đè lên.
Dung Thời bị ép nằm trở lại, phút chốc chẳng hiểu ra làm sao.
Hắn sờ sờ đầu mèo trên ngực mình: "Tiểu Du?"
Một hồi lâu chả thấy cậu nhúc nhích.
Hắn cúi đầu nhìn, tai lại nghe thấy tiếng khò khò.
Dung Thời: "..." Nhanh như thế đã ngủ tiếp rồi?
Trong bóng tối, nghe tiếng hít thở, Dung Thời ôm bà xã nóng hầm hập, mơ màng thiếp đi.
Trước khi ngủ, trong đầu hắn hiện lên suy nghĩ cuối cùng.
...Bé Mèo Tống hoàn toàn coi hắn là gối ôm.
Một giấc tới hừng đông, Tống Du ngủ thật sảng khoái.
Mơ hồ cảm thấy gối ôm trong lòng động đậy, đầu óc lúc chưa tỉnh ngủ phút chốc còn đang trì trệ.
Sợ gối ôm chạy mất, cậu vắt chân sang, kẹp thật chặt.
Dung Thời: "..."
Hắn xem thời gian, đã tới lúc không thể không rời giường.
"Tiểu Du?" Dung Thời nhẹ nhàng lay cậu: "Vợ ơi? Dậy thôi."
Ổ chăn quá thoải mái, xúc cảm ôm gối quá tuyệt quá thơm, Tống Du lưu luyến chẳng muốn tỉnh lại.
Nghe thấy tiếng Dung Thời dịu dàng, cậu không nhịn được cong khoé môi.
"Phải hôn hôn thì mới dậy được."
Dung Thời: "..."
Bản lĩnh làm nũng của Tống gia là di truyền sao?
Nhưng mà, giọng bà xã lúc tỉnh ngủ nghe thật êm tai.
Nửa tiếng nữa đến giờ tập kết, chẳng có thời gian cho họ vẽ vời.
Hai người mau chóng rửa mặt ăn sáng rồi chạy tới điểm tập kết, trước giờ hẹn đúng 10 phút.
"Ngày đầu tiên đã đến muộn!" Trịnh Long trừng mắt nhìn họ, giọng điệu nghiêm khắc: "Trong quân đoàn thì nhất định phải tuân thủ kỷ luật của quân đoàn!"
Tống Du: "Anh đang xem khung giờ của nước nào? Theo khung giờ của Đế Quốc thì còn 9 phút nữa mới tới."
Trịnh Long hừ lạnh: "Lời thủ trưởng nói là trên hết! Hy vọng các cậu nhớ rõ."
Tống Du cười nhạo, thầm nhủ ngu ngốc.
Không biết kẻ nào bố trí hắn ta ở đây để ngáng chân mình?
Thủ đoạn thấp hèn như vậy?
Nhiệm vụ đầu tiên của đội tiên phong thăm dò là kiểm tra thiết bị khí quyển nhân tạo tại khu vực M80 trên tinh cầu V99.
Khó đối phó nhất trong khu vực này là bầy ong mật biến dị.
Một khi bị chúng đốt, thì hầu như chẳng còn khả năng sống sót.
Họ tới khoang chứa và leo lên phi thuyền quân sự loại nhỏ, trong quá trình hạ cánh, Trịnh Long triệu tập mọi người thảo luận kế hoạch tác chiến.
"Đội cơ giáp sẽ giúp chúng ta quét sạch và dẫn dắt dã thú biến dị rời đi, nhưng không có biện pháp tiêu diệt toàn bộ, hãy nhớ đừng tùy tiện cởi bỏ đồ tác chiến, cũng đừng tới gần khu vực bầy ong tập trung đông đúc."
Vừa nói hắn ta vừa cố ý đưa tầm mắt xuống chỗ Dung Thời và Tống Du đang ngồi ở hàng cuối cùng.
"Các cậu theo sát đội ngũ, nhớ đừng có tách ra làm tăng thêm khối lượng công việc cho chúng tôi!"
Khoảng hơn trăm người trong phòng họp.
Rất nhiều người bật cười khi nghe hắn ta nói vậy.
Thấy thế, Trịnh Long nghiêm mặt, tâm trạng lại vui vẻ.
"Tiếp theo là phân công nhóm..."
Khi biết tân sinh viên chiếm hai vị trí trong nhóm, tất cả đùn đẩy nhau...
"Tại sao lại cho tân sinh viên vào đội thăm dò của chúng tôi mà không cho vào các nhóm khác?"
"Đúng vậy, nhiệm vụ của chúng tôi rất nặng nề, tại sao lại bắt dẫn trẻ con theo?"
"Rất phiền phức vì cứ hay tự cho mình là đúng."
"Tôi không dẫn theo đâu, rắc rối chết đi được."
Công khai làm khó, còn bị hắt hủi, Dung Thời ngồi hàng dưới cùng, lười biếng chả tỏ thái độ gì.
Bị nhắm vào như thế, nếu là trước kia, Tống Du đã sớm đáp trả, tuy nhiên thấy Dung Thời bình tĩnh, cậu cũng ngồi như tượng Phật.
Trái lại cậu muốn nhìn xem, mấy kẻ này định giở trò gì.
Phi thuyền hạ cánh, mọi người đều khoác thêm bộ đồ tác chiến làm bằng chất liệu đặc biệt bên ngoài quân phục thông thường, và đeo thiết bị cách ly phóng xạ. Trong lúc chuẩn bị, tất cả đều bỏ qua Dung Thời và Tống Du, chẳng ai hướng dẫn, cũng chẳng ai chỉ cho họ cách mặc.
Trịnh Long liếc nhìn họ, nhớ tới lời dặn dò của thiếu gia Triệu Loan, khóe môi hắn ta nhếch lên.
Đã tới địa bàn của hắn ta, muốn thế nào chẳng phải đều do hắn ta quyết hay sao?
Lần này, nhất định phải lột một tầng da rồi mới thả hai đứa nó về.
Dây dợ trên bộ đồ tác chiến kết cấu phức tạp, cần hai người phối hợp mới mặc được, Tống Du cầm bộ đồ lên, tả tơi hệt miếng vải rách, căn bản không nhận ra chỗ nào là cổ, chỗ nào là tay.
Cậu nghiêm túc quan sát xem người khác mặc thế nào, bỗng tay trống rỗng, bộ đồ bị Dung Thời lấy đi.
Hắn thuần thục mặc vào giúp cậu, mở nút thiết bị cách ly phóng xạ, điều chỉnh hệ số thích hợp rồi đeo lên cổ áo cậu.
Tống Du dang cánh tay, để hắn giúp.
"Thứ này anh cũng biết."
Dung Thời: "Chẳng phải em nói cái gì anh cũng biết sao?"
Tống Du cười xấu xa: "Vợ cái gì cũng tốt, mà không biết sinh con, thật là buồn."
Dung Thời: "..."
Tống Du học theo cách của Dung Thời, mặc đồ tác chiến giúp hắn.
Đồ tác chiến không nặng nề, mặc vào chẳng cản trở hành động, còn tự động điều chỉnh nhiệt độ.
Lúc họ bước ra khỏi khu chuẩn bị, đội ngũ đã rời đi hết.
"Bỏ chúng ta lại mặc kệ sống chết à?" Tống Du cười nhạo, nhìn cảnh vật bên ngoài qua cánh cửa phi thuyền.
Khu vực M80 phần lớn là núi, phi thuyền hạ cánh xuống một hang động lớn, đưa tầm mắt ra xa chỉ thấy cây cối rậm rạp, kích thước khổng lồ, thân cây thấp nhất cũng phải cao tới 50 mét, gốc cây ba người ôm không xuể.
【Phòng thí nghiệm sinh vật cũng ở M80, đang tra tư liệu về vị trí...】
Giọng 01 vang lên trong đầu, Dung Thời và Tống Du cùng bước ra ngoài.
"Bọn họ không có mặt càng tốt." Dung Thời lạnh nhạt: "Bọn họ tìm thiết bị, chúng ta tìm phòng thí nghiệm."
【Không tra được vị trí cụ thể, chỉ có thể tìm đại khái...】
"Thế được rồi." Dung Thời rút đao quân dụng trên đùi rồi nắm trong tay: "Bật chế độ radar."
【Vâng!】
"Xây dựng phòng thí nghiệm ở địa phương này à?" Tống Du tùy ý đánh giá: "Thoạt nhìn đã biết mục đích không đàng hoàng."
Hai người dạo trong khu rừng mưa nhiệt đới theo vị trí được 01 khoanh tròn.
Chẳng bao lâu, Dung Thời hơi nghiêng đầu, tai khẽ nhúc nhích.
Cùng lúc, bước chân Tống Du khựng lại.
01 và em trai đồng thời phát ra cảnh báo.
【Phía sau 100 mét, hướng 7h, trên cây có kẻ khả nghi!】
【Phía sau 160 mét, hướng 5h, trên cây có kẻ khả nghi!】
Tống Du và Dung Thời liếc nhìn nhau, trong khoảnh khắc hiểu được ý tứ đối phương.
Trên thân cây cách đó không xa, hai sát thủ mặc bộ đồ đen ẩn mình sau thân cây, mắt đeo kính truy tung chuyên dụng, nòng súng khoá chặt Dung Thời và Tống Du.
Chỉ cần canh đúng thời điểm, để dã thú cắn nuốt thi thể, như vậy vừa không bị phát hiện hành tung, vừa có thể tạo hiện trường giả.
"Mẹ kiếp anh muốn cãi nhau với tôi có phải không?"
Hai người đang đi song song bỗng to tiếng.
Tống Du gạt phắt tay Dung Thời, giọng phẫn nộ: "Đã bảo nửa tháng trước anh ở trên, nửa tháng sau tôi ở trên, anh muốn quỵt nợ đấy à?"
Dung Thời tối sầm mặt, giọng lạnh như băng: "Nhưng tháng này có 31 ngày!"
Tống Du: "Vậy anh nửa ngày, tôi nửa ngày!"
Dung Thời: "Ban ngày cho em, buổi tối để anh."
Tống Du: "Mẹ kiếp anh..."
Hai người một lời không hợp liền xắn tay áo đánh nhau.
Sát thủ áo đen nhăn chặt đôi lông mày, xem đến ngẩn người.
Bởi vì nằm trên hay nằm dưới mà thượng cẳng tay hạ cẳng chân ư?
Vấn đề có chút kích thích, hắn vô thức bị kéo trật khỏi đường ray, tư duy tự động tách ra làm việc riêng.
Hai người phía dưới đấm đá thật hăng, sát thủ áo đen vừa nhắm chuẩn, họ đã chuyển vị trí.
Hắn nhìn chằm chằm ống ngắm, nhịn không được ngẫm nghĩ, hai người này rốt cuộc ai ở trên ai ở dưới?
Nghĩ xong, hắn lại buộc mình tập trung vào việc ám sát.
Tống Du mạnh mẽ vậy, chắc hẳn nằm trên? Dung Thời giá trị vũ lực cao, có lẽ không chịu nằm dưới.
Cho nên rốt cuộc ai ở trên ai ở dưới?
Mẹ kiếp tò mò quá!
Nghe hai người phía dưới lớn tiếng ồn ào, hơn nữa ngắm mãi vẫn không chuẩn, sát thủ áo đen dần nôn nóng.
Bỗng nhiên một vật xuất hiện trong tầm ngắm, kích thước còn tăng lên chóng mặt.
Hình như là nhánh cỏ đuôi chó màu xanh lam?
Khoảnh khắc nhìn rõ, bản năng sát thủ khiến hắn bóp cò.
Chíu.
Nhánh cỏ đuôi chó phóng thẳng vào nòng súng, viên đạn bắn ra bị chặn đứng, nòng súng vỡ tung.
"Á...!" Sát thủ áo đen cảm thấy bàn tay đau nhói, khẩu súng từ trên cây rơi xuống.
Sát thủ áo đen còn lại nghe thấy tiếng động, bèn liếc nhìn, mất chưa tới nửa giây, hắn chuyển tầm mắt về, trong ống ngắm đã xuất hiện một chiếc gậy trêu mèo màu xanh lam.
"Á...!"
Sát thủ áo đen đánh rơi súng vội tìm chỗ núp, trống ngực đập liên hồi, thầm nghĩ may mà có đồng đội, hẳn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng vừa nghĩ thế thì trông thấy một người rớt xuống từ thân cây đối diện.
"Ha ha ha ha..." Tống Du đặt tay lên vai Dung Thời, cười chẳng thèm kiêng nể gì: "Dại dột như vậy cũng đòi đi ám sát."
Dung Thời mặt gỗ: "Đùa thế vui lắm hả?"
Tống Du: "Vui chứ."
Dung Thời: "..."
Chỉ có em mới thích trêu chọc kẻ giết người.
Chẳng qua là đối tượng phối hợp, hắn cũng chả có tư cách gì để nói.
Nghe họ đối thoại, sát thủ núp sau thân cây choáng váng.
Con mẹ nó mắc mưu rồi!
Toàn thân hắn vã mồ hôi lạnh, tầm mắt láo liên, ý đồ tìm đường tẩu thoát.
Nhưng mới được nửa bước, cành cây ngay trước mũi chân bỗng xuất hiện lỗ đạn cháy sém.
"Tôi cho phép các người đi chưa?"
Giọng điệu lười biếng của Tống Du từ phía sau vang lên.
Sát thủ áo đen ánh mắt thay đổi, mau chóng rụt chân về rồi chuyển hướng.
Lại có tiếng đạn ma sát với không khí, sát thủ áo đen sụp đổ.
Ý cười trên môi Tống Du trở nên lạnh lẽo, cậu giơ súng nhắm chuẩn vào mũi chân hắn: "Tự nhảy xuống, hoặc nằm xuống, hãy chọn đi."
Gậy trêu mèo nhanh chóng bay về tay Dung Thời, biến thành khẩu súng tương tự.
Dung Thời trượt ống súng, chẳng nói chẳng rằng, nhắm ngay sát thủ áo đen còn lại đang vịn vào thân cây định chạy trốn, nã một phát.
【Ông chủ, hướng 3h...】
Bỗng nghe 01 cảnh báo, Dung Thời cũng cảm nhận được chuyển động nhỏ, nhanh chóng chĩa nòng súng về phía đó.
Nhưng chưa kịp bóp cò, bên tai chợt vang lên tiếng xé gió.
Theo tiếng thét thảm thiết, một sát thủ áo đen nữa từ trên thân cây rớt xuống.
【Kim chủ papa bắn trúng nòng súng, đạn nén khí chạy dọc theo nòng súng rồi xuyên thủng đầu sát thủ, ôi chao~ đáng sợ quá~】
Dung Thời chớp mắt, quay đầu nhìn Tống Du.
"Nghĩ kỹ chưa?" Cậu lại quay nòng súng về phía sát thủ trước mặt, giọng từ tốn: "Nghe nói bị bắn vỡ đầu thì chẳng cảm thấy đau đớn chút nào."
Tống Du cầm súng quả là hình ảnh vừa cô độc vừa huỷ hoại.
Thế nhưng Dung Thời lại ngắm nhìn đến không rời được tầm mắt.
Suốt thời gian qua, có lẽ hắn đã hiểu nhầm về sở thích của mình.
So với chú mèo con ngoan ngoãn bám dính, thì Tống Du trước mắt này có sức hấp dẫn chết người hơn.