Trong các nhân vật quyền cao chức trọng bên quân đội, hắn lựa chọn tin tưởng bậc cha chú này.
Nhưng hiện giờ, hắn mới chỉ không tiếp nhận lời mời chào mà ông ta đã vội vàng thuê sát thủ giết hắn.
Chỉ vì con trai của bạn không chịu để mình nâng đỡ thì đâu tới mức muốn giết người như thế, trừ khi vướng xung đột lớn về mặt lợi ích.
Nếu vì tranh mất vị trí chủ tịch của Lục Minh, vậy Lục Hữu Khải cũng tìm cách giết hắn như đời trước chứ không mời chào hắn như đời này.
Vậy tức là, Lục Hữu Khải chỉ cần vị trí chủ tịch là người của ông ta, mà không nhất thiết phải là con của ông ta.
Tuy chưa tìm được chứng cứ xác thực, Dung Thời gần như khẳng định, Lục Hữu Khải hay toàn bộ dòng họ Lục có liên quan tới thí nghiệm con người.
Giả vờ mời chào hắn để ngụy trang, một khi sự việc bại lộ sẽ đẩy hắn ra chịu tội thay, một hòn đá trúng mấy con chim.
Rời kho hàng, hai người lại lên tầng cao nhất nhưng chẳng thấy gì bất thường.
Lúc xuống dưới, Tống Du hỏi: "Trừ bỏ dòng họ Lâm thì anh còn nghĩ đến ai khác không?
Nếu dùng quyền hạn chủ tịch có thể mở phòng thí nghiệm, vậy Tưởng Tinh Trạch khó tránh khỏi hiềm nghi, đứng sau lưng hắn là Lâm Phong và dòng họ Lâm.
Dung Thời: "Họ Lục."
Tống Du: "Lục Hữu Khải ư?"
Dung Thời nhìn hành lang tối om phía trước, chợt khựng lại: "Có một người... hẳn là biết."
Sáng hôm sau, tiết học đầu tiên chưa bắt đầu, Hội sinh viên bỗng phát thông báo.
"Nồng độ chất dẫn dụ trong tòa nhà thực nghiệm C8 vượt quá mức tiêu chuẩn do có Omega bất ngờ động dục, hiện tại sẽ phong tỏa một ngày để tinh lọc, tất cả tiết học ở đó phải chuyển sang địa điểm khác."
"Độc hả? Lại có Omega động dục ở nơi đó!"
"Thánh địa động dục."
"Tao chỉ muốn biết lần này là ai không chịu tiêm thuốc ức chế đầy đủ?"
Đúng lúc mọi người xôn xao bàn tán thì văn phòng nhà trường cũng thông báo và công bố danh sách sinh viên đến tinh cầu Đế Đô tham dự League - giải đấu sinh tồn trên tinh cầu hoang kèm theo thời gian xuất phát.
Cuộc thi đấu lần này tổ chức tại khu nguy hiểm cấp ba, vùng đất có tính chất thách thức cao đối với tân sinh viên, bởi vậy nhà trường chỉ lựa chọn những sinh viên đạt thành tích đứng thứ năm trở lên trong đợt thi tháng vừa qua. Còn lại đều là sinh viên năm thứ hai và năm thứ ba, tổng cộng ba trăm người.
"Đệt! Tân sinh viên chỉ có năm người được đi ư?"
"Khu nguy hiểm cấp ba á? Nghe nói gián biến dị ở đấy dài hơn một mét!"
"Để anh chàng sâu lười đại biểu tân sinh viên tham gia liệu có ổn không nhỉ?"
"Ha ha ha... không phải hắn lại muốn nướng thịt đấy chứ?"
Trong phòng học, Tống Du nhìn thời gian, làu bàu.
Xuất phát vào thứ năm, mà cậu lại hẹn gặp Thỏ Thỏ vào thứ bảy!
Khóe mắt vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của cậu nãy giờ, Dung Thời cố ý hỏi: "Cậu không muốn đi à?"
Tống Du đen mặt: "Cuối tuần này tôi hẹn gặp cậu ấy."
Dung Thời: "Vậy phải làm sao bây giờ? Cậu ấy ghét người không giữ lời hứa lắm."
Biểu cảm của Tống Du cứng đờ.
Dung Thời: "Thực ra vẫn có cách để cậu ấy không tức giận."
Tống Du: "Cách gì?"
Dung Thời: "Muốn biết hử?"
Tống Du: "..." Mịa.
Sau khi học xong tiết đầu, Dung Thời quyết đoán trốn tiết thực hành kế tiếp, đến phòng y tế tìm Giang Hoài.
"Chú ấy xin nghỉ việc rồi sao?" Dung Thời nhíu mày.
Trong phòng, một Beta trung niên mặc áo blouse trắng đang dọn dẹp hòm thuốc: "Đúng vậy, hôm qua là buổi cuối cùng."
Tống Du và Dung Thời liếc nhau, rồi nhìn Beta: "Chú có số liên lạc của chú ấy không?"
Beta lắc đầu: "Hôm qua tôi mới đến nhận việc nên không có."
Rời phòng y tế, Dung Thời búng một cái rồi xoay cổ tay, thiết bị đầu cuối tự động mở ra, màn hình ảo bật lên, phía trên là ảnh và thông tin cá nhân của Giang Hoài.
Tống Du nheo mắt: "Anh lấy từ đâu vậy?"
Không thể tìm thấy thông tin cá nhân chi tiết thế này trên nền tảng thông tin công cộng được.
Dung Thời: "01 trộm."
Tống Du: "?"
01: "..." Nó không có mặt mũi à?
Thông tin cá nhân của Giang Hoài bình thường hệt như người qua đường.
Thời gian sau khi tốt nghiệp Trường Y khoa Trung ương, ông từng đảm nhiệm các vị trí công tác liên quan đến y học ở những bệnh viện và tổ chức khác nhau, rồi tới trường quân đội làm bác sĩ quân y vào một năm trước.
Ngoài tần suất thay đổi công việc cao thì chẳng thấy vấn đề gì.
-
Tốn mất một ngày để tu sửa hành lang và tầng hầm tòa nhà thực nghiệm C8, với mối quan hệ của Tống Du và quyền hạn chủ tịch của Dung Thời, toàn bộ quá trình thần không biết quỷ không hay.
Hai người tạm thời quyết định để nguyên phòng thí nghiệm, Dung Thời bảo 01 tăng cường sàng lọc những kẻ hay lui tới, đặc biệt là nhân viên xuất hiện ở khu vực phụ cận.
Trước khi xuất phát, Dung Thời tìm gặp Thiên Phàm, trịnh trọng nhờ ông trông nom Miên Miên.
"Yên tâm, ngày nào tôi cũng sẽ tới thăm bé con." Thiên Phàm cười mắng: "Cậu lo thi đấu đi, thứ khác khỏi nhọc lòng."
Dung Thời: "Cảm ơn thầy!"
Thiên Phàm vỗ vỗ vai hắn: "Tôi sẽ xem cậu thi đấu cùng với Miên Miên, cố gắng biểu hiện cho tốt."
Dung Thời: "..."
Ban đêm, Dung Thời sắp xếp đồ đạc rồi đăng nhập trò chơi sớm, trông chờ chú mèo con nào đó cụp tai tới xin lỗi hắn.
Chờ đến tám giờ vẫn chẳng thấy bé mèo Kinh Kong nào đó online, khiến hắn trở nên nôn nóng.
Chẳng nhẽ không giải thích lấy một lời?
Chẳng nhẽ không biết giải thích thế nào nên quyết định im lặng?
Cửa sổ nhắc nhở đột nhiên xuất hiện dưới màn hình, Dung Thời tiện tay click, là thông báo khiêu chiến xếp hạng cơ giáp.
Tất cả người chơi trực tuyến trên bảng xếp hạng cơ giáp đều có thể nhận được lời khiêu chiến từ ID khác.
Cứ đợi mãi thật sự tẻ nhạt, hắn bèn chấp nhận, ngay sau đó hình ảnh chuyển sang khu vực chờ thi đấu.
Mười lăm phút sau, hàng chuỗi dấu chấm than bỗng xuất hiện trên màn hình công cộng một cách hài hòa...
"Đờ mờ! Thỏ Thần cứ tưởng về hưu lại lại lại tới tàn sát bảng!!!"
"Đừng trách tôi không nhắc nhở, chẳng muốn bị ngược đãi thì hãy giả chết ngay và luôn đi!"
"Lỗi do tôi chưa kịp thoát, hiện đã nằm im thin thít."
"Chạy mau ối dồi ôi! Buổi tối Thỏ Thần cực kỳ nóng nảy, một nhát một mạng!"
"Thông tin mới nhất được gửi tới từ người phía trước! Xếp hạng số ba mươi hai đã đo ván, hiện đang ghép cặp với số hai mươi bảy."
"...Tôi là hai mươi bảy đây, đã..., người anh em phía sau cố lên."
Trừ bỏ phần lớn than vãn thì còn kha khá người chơi chộp đúng cơ hội kinh doanh, theo sát bước chân Thỏ Thần và kiếm được bộn tiền.
"Bám đuôi Thỏ Thần có thịt ăn, hít hà."
"Anh bạn tốt, tôi phải thẳng thắn công nhận đó là anh bạn tốt! Số dư đã tăng gấp mười lần trong nửa giờ!"
"A a a a... có ông anh nào chỉ đường giúp không? Thằng em này cũng muốn kiếm ít tiền tiêu vặt!"
"Muốn kiếm thì mau tới phòng VI23913, nhấn vào ảnh M1."
"Trời ơi muộn mất rồi a a a a! Vừa vào đã thấy thông báo trận chiến kết thúc!"
"Thỏ Thần, anh đánh chậm chút xíu! Tui theo không kịp!"
Mắt thấy sắp khiêu chiến hết cả bảng xếp hạng, Dung Thời nhìn đồng hồ, tám giờ bốn mươi lăm phút.
Cậu ấy không tới ư?
Hay là sang phòng đối diện xem cậu ấy đang làm gì.
Vừa nghĩ, chợt hai thông báo được cập nhật dưới góc phải.
【Đối tượng ngài đặc biệt chú ý Bé Mèo Thích Ăn Cá đã online.】
【ID Bé Mèo Thích Ăn Cá mời ngài tham dự quyết đấu cơ giáp 1vs1.】
Cảm xúc nôn nóng cả đêm lắng lại.
Mấy nhân vật máu mặt trong bảng xếp hạng cơ giáp đang mong ngóng chờ đợi thì chợt phát hiện chú thỏ vừa tàn sát bảng bất ngờ biến mất, cứ như chưa từng đến...
"Thỏ... Thỏ Thần đi rồi à?"
"...Lần nào cũng bất thình lình vậy?"
"Thỏ Thần cậu hãy quay về đi! Tôi còn chưa kiếm đủ cơ mà!"
"Mạnh dạn suy đoán Miêu Gia tới nên Thỏ Thần bị câu mất hồn, chẳng còn tâm tư kiếm tiền nữa."
"Thỏ Thần cậu hãy tỉnh táo lại! Ôm đùi vàng có gì tốt, cần phải tự lực cánh sinh chứ!"
"Miêu Gia, nếu cậu đã đến rồi thì hãy nói một lời, để cho mọi người hết hy vọng. Q^Q"
Mỗi lần chú thỏ biến mất, trên màn hình công cộng vẫn bàn tán thật lâu, kêu gọi Thỏ Thần Miêu Gia, nhưng chẳng bao giờ hai người xuất hiện trở lại. Họ đều coi đó là trò giải trí, không thật sự nghiêm túc.
Tất cả đang điên cuồng bình luận thì một bao lì xì đỏ vô cùng nổi bật đột ngột xuất hiện.
Chẳng đợi những người chơi không kịp tranh đoạt than vãn, màn hình lớn bỗng spam lì xì.
Ban đầu, lì xì còn bị đẩy trôi đi, dần dà chẳng ai bình luận nữa, tất cả tập trung tranh đoạt.
Chờ cơn bão đỏ dừng lại, có người cẩn thận đếm, thế mà lên tới chín trăm chín mươi chín bao lì xì đỏ!
"Bé Mèo Thích Ăn Cá: Đừng quấy rầy tui với Thỏ Thỏ, phắn hết đi."
Một dãy dài sau đó đều là: "Cảm ơn Miêu Gia, chúng tôi phắn đây."
Trong phòng huấn luyện, Dung Thời vừa bước ra khỏi buồng lái ảo thì trong lòng có thêm một chú mèo con.
Thân thể hắn cứng đờ, tay rũ bên hông giật giật, chuẩn bị ngừng tự hỏi, ôm lấy cậu trước rồi hãy nói, Bé Mèo trong lòng đã lùi ra.
"Thỏ Thỏ, tạm thời tui chưa thể gặp bạn."
Dung Thời yên lặng rụt tay về.