Dung Thời làm bài ngôn ngữ và lý luận quân sự trước, sau đó mở đề khoa học toàn diện, đọc câu hỏi lớn cuối cùng – từ khía cạnh đơn giản của hạt cơ bản, hãy chứng minh thời gian có phương hướng và khả năng đảo ngược.
Dung Thời hầu như nghĩ ngay tới chuyện bản thân trùng sinh.
Trước kia hắn không tin thời gian có thể đảo ngược, nhưng hiện giờ không thể không tin.
Đúng như giáo sư Tần nói, khoa học chính là một quá trình không ngừng bị lật đổ.
Chậm rãi viết xong, nhấn nút nộp bài, mới hết có 40 phút.
Hắn xoá sạch bản nháp, bắt đầu thiết kế ngoại hình cho chiến giáp em trai.
Chiến giáp 01 là tác phẩm đầu tay của học trò ngốc năm 18 tuổi, tổng thể thiết kế và ý tưởng là một tác phẩm vượt thời đại, thế nhưng các chi tiết đơn giản vẫn mang vẻ ngây ngô.
Trước khi xuất chinh, hắn hứa sẽ hỗ trợ thí nghiệm cho học trò về số liệu thực chiến, nhưng cuối cùng lại không thể mang về.
【Định mệnh! Em trai đẹp quá đi mất!】
Dung Thời: "..."
【Tôi cũng muốn trở nên đẹp trai huhuhu Q^Q】
【Nếu tôi ngoan ngoãn hơn thì có thể được thăng cấp ngoại hình hay không?】
【Ông chủ~】
【Nếu em trai chê tôi xấu, không chịu nhận tôi thì phải làm sao bây giờ?】
【Thật là khổ sở quá đi~】
Dung Thời: "..."
Hắn vừa vẽ vừa nghe 01 quấy rầy trong não tầm một tiếng đồng hồ, cuối cùng không thể chịu nổi bèn bật chế độ yên lặng.
Thầy giám thị ngồi trên bục giảng, tầm mắt lướt ngang phòng thi.
Hơn nửa sinh viên đã ngồi bất động tới nửa giờ, một số ít còn yên lặng từ lúc bắt đầu làm bài.
Ông ngoài mặt nghiêm túc, bụng lại điên cuồng lắc đầu.
Ban mũi nhọn mà còn như vậy, xem ra lúc công bố kết quả thi tháng lại có một bộ phận lớn sinh viên gào thét khóc lóc.
Ông vô thức liếc nhìn Dung Thời và Tống Du.
Hai thằng nhãi con cả ngày không làm việc đàng hoàng mà vẫn giữ vững vị trí số một, cái khác chưa nói, chỉ riêng thành tích thật sự chẳng có lời nào diễn tả.
Không biết lần này ra sao.
Ông liếc nhìn Tống Du trước, vị thiếu gia tôn quý gục xuống bàn, chẳng rõ đã ngủ bao lâu.
Ông lại liếc nhìn Dung Thời, nhân vật nổi tiếng không ngủ, tuy nhiên chiếu theo quỹ đạo di động của chiếc bút, kiểu gì cũng giống như đang vẽ tranh, còn vẽ cực kỳ nghiêm túc.
Thầy giám thị: "..."
Tốt thôi, hai hy vọng duy nhất đã tắt, lần này toàn quân bị diệt.
Tiếng chuông nộp bài thi reo vang, tất cả thí sinh giật bắn, cứ như đột ngột tỉnh giấc từ trong mộng.
Nộp bài xong, chưa đầy một phút, điểm số hiển thị trên màn hình ảo.
Dung Thời bảo 01 lưu trữ bản vẽ, liếc nhìn ba điểm số 61, bước đến chỗ Tống Du ngồi, tay xoa xoa đầu cậu: "Thi xong rồi."
Tống Du chậm rãi túm lấy hắn, gian nan mở mắt: "Ngủ tê rần tay rồi."
Dung Thời: "..."
Sinh viên khác mặt xám mày tro đóng thiết bị đầu cuối, vừa ngẩng lên thì thấy hai nhân vật lớn nào đó đã tay trong tay, chân dài sải bước, thong thả rời khỏi phòng thi.
Đả kích chí mạng nhân đôi.
Hai người vừa ra tới hành lang thì xung quanh bùng nổ tiếng quỷ khóc sói gào.
Tống Du tỉnh cả người.
"Thầy ra đề điên rồi phải không? Quá mệt mỏi, hủy diệt hết đi."
"Thế mà kêu độ khó hạ thấp hơn rất nhiều? Là thế này á? Toàn bộ câu hỏi lớn về vật lý tao đều không biết!"
"Đấy là câu hỏi lớn, còn tao ngay cả câu hỏi nhỏ cũng chẳng biết!!"
"Trời địu! Hay là tao bị thiểu năng trí tuệ nhỉ?"
"Nghe chúng mày nói vậy thì tao yên tâm rồi, dù gì lớn hay nhỏ tao cũng chả biết."
"Thầy làm đề, mau rút dao ra...!!"
Dung Thời: "..."
Tống Du: "..."
Thấy cậu cũng mang vẻ mặt gặp quỷ, lập tức Dung Thời biết không phải mỗi mình hắn mắc mưu.
"Em làm bao nhiêu điểm?" Dung Thời hạ thấp giọng hỏi.
Tống Du: "Thấy bảo đơn giản nên tôi làm thêm một điểm, đỡ bị thầy Thiên nhắc, anh thì sao?"
Dung Thời: "..."
Hắn chưa kịp trả lời, bảng xếp hạng thi tháng được công bố.
Dung Thời và Tống Du được ba điểm 61 xếp thứ nhất, Tần Lạc ba điểm 59 xếp thứ ba, Lục Minh đứng thứ tư với số điểm lần lượt là 49, 42, 50, Triệu Loan xếp thứ năm. Sau đó thành tích bị đứt đoạn, tổng điểm chỉ đến 110.
Tần Lạc lật xem, cười lớn.
"Độ khó nâng thì điểm lại tăng, vị trí thứ ba vạn năm của tôi thật ổn định."
Cách đó không xa Lục Minh tối sầm mặt mũi.
Tầm mắt hắn dán chặt vào thành tích của Dung Thời, dứt mãi không ra.
Tại sao?
Cũng không lên lớp một tháng vì League, hắn liều mạng bù đắp tiến độ mỗi ngày, thế mà điểm số vẫn tụt xuống!
Còn Dung Thời không hề bị ảnh hưởng?
"Đệt! Chủ tịch đột phá 60 vọt lên 61!"
"Kiến thức trong kỳ thi lần này thực sự nằm ngoài đề cương một cách nghiêm trọng, sao chủ tịch ngược lại làm bài càng tốt?"
"Hai nhân vật lớn tổng cộng sáu điểm 61, lười biếng mà chỉnh tề, xin quỳ lạy."
"Khó thế mà được 61, vậy 60 trước đó có bao nhiêu qua loa, chiếu lệ?"
Sắc mặt Lục Minh ngày càng thối, hắn tức hộc máu chạy ra khỏi cửa.
Trước một loạt ánh mắt chăm chú, ngưỡng mộ, sắc mặt Dung Thời chẳng khá hơn là bao.
Xét tình huống này, hắn và Bé Mèo lại bị Thiên Phàm mời đi uống trà.
Phòng giáo vụ...
Thiên Phàm và giáo viên trường thảo luận xong kế hoạch công tác tháng, thấy thời gian vừa vặn, không vội về văn phòng mà ở lại chờ xem bảng xếp hạng thành tích thi tháng.
Trịnh Hải - thầy chủ nhiệm khoa năm thứ 2 ngồi cạnh ông, cười ra tiếng: "Thầy đoán xem lần này Dung Thời được bao nhiêu điểm?"
Thiên Phàm nhấp một ngụm trà cẩu kỷ, lắc đầu: "Khó nói."
"Chắc chắn không phải 60!" Thầy chủ nhiệm khoa năm thứ 3 – Triệu Khải Tề bưng bình giữ nhiệt lại, tự tin bảo: "Căn cứ độ khó của kỳ thi lần này, được 40 trở lên đã thực sự ưu tú."
Theo lệ thường của trường quân đội, độ khó trong các kỳ thi sẽ được nâng dần lên, từ đó từng bước tuyển chọn những sinh viên có năng lực vượt trội. Nhưng ngẫu nhiên vẫn hạ thấp độ khó, để xem phần lớn sinh viên có nắm vững kiến thức cơ bản hay không.
Lần nào Triệu Khải Tề cũng được phân công nhiệm vụ này, các giáo viên khác đều tuân theo quy tắc ngầm rằng cứ đến lượt ông ra đề thì độ khó sẽ giảm.
Ai ngờ ông đột nhiên đánh úp, khiến mọi người không kịp trở tay.
Trịnh Hải: "Đánh cuộc đi? Tôi cá vẫn là 60."
"Không có khả năng." Triệu Khải Tề đưa đề bài cho họ xem: "Khó thế này mà vẫn được 60, tôi liền chạy 100 vòng và gọi cậu ấy là papa."
Trịnh Hải: "Nói trước bước không qua, từ khi Dung Thời nhập học, tôi toàn cược đâu thua đó."
Nghĩ tới lịch sử đen tối hai lần gọi papa, gương mặt già không nhịn được đỏ lên.
"60 hay không không biết, thế nhưng..." Thiên Phàm vẻ mặt thâm trầm: "...hẳn là giữ vị trí đầu chẳng thành vấn đề."
Triệu Khải Tề, Trịnh Hải: "Điều đó còn chờ thầy phải nói sao?"
Thiên Phàm: "..."
"Niêm yết!"
Trong phòng, không biết ai kêu lên, Thiên Phàm lập tức đổi giao diện, nhấp nhẹ ngón trỏ.
Đầu tiên nhìn thấy tên hai nhãi con ngoan ngoãn song song đứng đầu, ông cười tít mắt.
Nhưng khi nhìn thấy thành tích của họ, nụ cười lại đông cứng.
"Dung Thời!"
Bình giữ nhiệt bị Thiên Phàm đập xuống làm mặt bàn lõm vào, ông tức giận đến mức run rẩy đôi tay.
"Chết tiệt!"
"Mịa!"
"Giời đất ơi."
Bảng xếp hạng thành tích thi tháng khiến tất cả giáo viên muốn chửi thề.
"Chẳng lẽ tảo hôn có ích cho học tập? Hai thằng nhóc sắp cất cánh bay lên rồi này?"
"Độ khó càng cao thì kết quả càng tốt."
"Tất cả đều 61? Không phải là khống chế điểm đấy chứ? Trời ạ..."
"Tôi nghi lắm! Chỉ sợ đây vẫn chưa phải trình độ thật sự của chúng nó!"
Triệu Khải Tề tưởng mình nhìn lầm, hẳn là 31 chứ không phải 61?
Ông tháo kính xuống dụi dụi mắt, rồi đeo lên, mẹ nó vẫn 61!
"Không thể nào!" Ông chẳng tin ma quỷ, lập tức rút bài thi của Dung Thời từ sau hệ thống khảo thí ra kiểm tra.
Tất cả giáo viên xúm vào xem.
"Khống chế điểm quá rõ ràng."
"Thoạt nhìn là chọn câu hỏi ngẫu nhiên để làm."
"Câu hỏi đơn giản thì sai, còn câu hỏi khó lại đúng."
"Nếu là khống chế điểm, vậy sẽ căn cứ vào mức điểm rồi chọn câu hỏi đúng không?"
Triệu Khải Tề nghiến răng nghiến lợi, rút bài vật lý ra rồi kéo xuống, các câu hỏi lớn đều để trống, chỉ duy nhất một câu hỏi được trả lời và đạt điểm tối đa.
Vừa vặn là câu hỏi được ông cải biên căn cứ vào đề của Viện nghiên cứu vật lý, hoàn toàn vượt qua phạm trù chương trình học.
"Gặp may mắn chăng?"
"Không phải đâu, thầy xem mỗi bước đều chính xác, còn đầy đủ hơn cả đáp án."
"Phía dưới hình như có một hàng chữ nhỏ?"
Nghe thấy thầy nào đó nói, Triệu Khải Tề bèn phóng đại bài thi, híp đôi mắt lão nhìn thật kỹ.
Sau khi đọc, ông tức giận suýt ngất xỉu.
【Câu hỏi này rất đẳng cấp.】
"Đây là khiêu khích có phải không?" Triệu Khải Tề chỉ vào hàng chữ rồi nhìn Thiên Phàm: "Mỉa mai tôi ra đề chưa đủ khó? Những câu hỏi khác của tôi không đáng để trả lời?"
Thiên Phàm: "...Thầy hãy bình tĩnh."
"Cậu ấy được 60 điểm đã đành, chứ thế này chẳng phải là chê trình độ ra đề của tôi hay sao?" Triệu Khải Tề càng xem càng tức, hốc mắt đỏ lên, bật khóc: "Quá khinh người hu hu hu...!"
Thiên Phàm rút khăn giấy đưa cho ông, khịt khịt mũi: "Đừng khóc, thầy khóc làm tôi cũng muốn khóc theo."
Học sinh ưu tú quá ngông cuồng, căn bản không quản nổi.
Thấy họ đứng cạnh nhau gạt lệ, mấy thầy giáo trẻ hai mặt nhìn nhau, chẳng dám nói câu nào.
Tân chủ tịch này thú vị quá, một lần khiến cặp cây cao bóng cả khóc nhè!
"Thầy nói đi, cậu ấy có thành kiến với tôi phải không?" Triệu Khải Tề khóc đến lệch cả mắt kính: "Làm thêm một điểm là chế nhạo tôi sao?"
Thiên Phàm thở dài: "Đại khái do tôi sai, tôi làm cho hai đứa nó mất đi phán đoán về độ khó."
Triệu Khải Tề: "?"
Thành tích vừa công bố, diễn đàn bùng nổ.
Sau bữa cơm trưa, khi toàn bộ tân sinh viên sẵn sàng cho cuộc chiến khảo hạch vào buổi chiều, nhà trường công bố tổng điểm kỳ thi tháng lên diễn đàn.
Tuy nói thành tích của ai cũng ảm đạm, nhưng sau khi phân tích dữ liệu, hệ số tổng điểm lại tăng 10% so với các cuộc thi cùng thời kỳ.
Nói cách khác với bài thi có độ khó tương tự, họ có thể đạt được số điểm hơn 10% so với sinh viên những khoá trước.
Diễn đàn bùng nổ rồi đóng băng chừng một phút.
"Trách không được tao lại mệt mỏi vậy, hoá ra là học hành chăm chỉ quá [Đầu Chó]"
"Anh chàng sâu lười lấy sức của một người kéo cả giới tân sinh viên điên cuồng học tập."
"Đừng quên còn có nữ thần nữa, hẳn là cặp chồng chồng sinh viên ưu tú."
"Đuổi theo anh chàng sâu lười tao sẽ trở thành sinh viên xuất sắc."
"Ý tứ là tao được 22 điểm cũng không tệ lắm hả?"
"Điểm của tao bằng một phần ba chủ tịch Dung, thế nên tao là một phần ba sinh viên ưu tú. [Đầu Chó]"
Một giờ chiều, cuộc chiến khảo hạch chính thức bắt đầu.
Hầu như cùng lúc, ở tinh cầu Đế Đô, Tần Triệu nghe phụ tá báo cáo, bàng hoàng.
"Cậu lặp lại lần nữa?" Tần Triệu không dám tin: "Điều ai đến bộ hậu cần?"
Phụ tá mấp máy môi, đọc một lượt từ đầu văn kiện có in dấu đỏ.
"Thủ trưởng, ngoại trừ ngài, thì còn 82 anh em trong quân đoàn cũng bị điều chuyển đến bộ hậu cần."
Tần Triệu giật văn kiện, hoảng hốt đọc lướt xuống.
Không có bất cứ dấu hiệu gì, ông ta - một thiếu tướng thế mà bị điều đi quản vệ sinh?
Ông ta lật vài trang kế tiếp, tìm được danh sách nhân sự bị điều chuyển.
Trong đó 80% đều là người được ông ta nâng đỡ!
Sao lại thế này? Rốt cuộc xảy ra vấn đề chỗ nào!
Ông ta ngồi phịch xuống, trong lòng mơ hồ có suy đoán, lại không dám nghĩ.
Chờ phụ tá rời đi, ông ta lập tức liên lạc ra bên ngoài.
Video kết nối, ông ta gấp gáp không chờ nổi: "Rốt cuộc sao lại thế này, tôi..."
"Tôi đang định hỏi cậu đây!" Màn hình ảo đối diện là người mặc quân phục thượng tướng, nhưng giấu mặt: "Ai bảo cậu tùy tiện ra tay với cậu ta? Làm tôi không đề phòng gì cả, bị Tần gia bố trí!"
"Tần gia?" Tần Triệu da đầu tê dại, ánh mắt mơ hồ, nỗ lực hồi tưởng bản thân đã làm gì đắc tội Tần gia.
Chẳng phải ám sát không thành công ư?
Thế mà Tần gia đã điều tra ra ông ta nhanh như vậy?
Tống Du trút giận cho Dung Thời?
Tần Triệu cảm thấy cực kỳ vớ vẩn với suy đoán này.
Tống Du có thể làm tới mức đó vì Dung Thời sao?
Sao cậu ta có thể ra tay trong tình huống hiện tại?
Một khi Tần gia bị phản kích và bại trận, vậy trong tay Tống Du không có nổi một quân cờ.
"Ngài hãy giúp tôi!" Tần Triệu bước đến gần màn hình ảo, vẻ mặt hoảng loạn: "Đi quản vệ sinh thì tôi sẽ trở thành kẻ vô dụng mất! Chuyến này tôi mà bị..."
"Cậu không đi cũng trở thành kẻ vô dụng!" Trên màn hình ảo, người mặc quân phục thượng tướng quát khẽ: "Tôi sẽ giúp cậu lần này, không có lần sau!"
Tần Triệu khẽ thở ra, mặt lộ vẻ vui mừng: "Vậy những người anh em của tôi..."
"Bảo vệ một mình cậu đã phá lệ, còn muốn tôi bảo vệ lính tráng tôm tép của cậu?"
Tần Triệu nghẹn họng, vẻ mặt xấu hổ không thể tả, ông ta chưa kịp cảm ơn, đã nghe người kia hung tợn bảo: "Vợ cậu sớm hay muộn cũng gây nên hoạ lớn, nếu còn nghe lời hắn nữa, thì tôi sẽ cân nhắc có nên tiếp tục hợp tác nữa hay không!"
Giọng nói vừa dứt, màn hình tắt ngấm.
Tần Triệu chống đôi tay trên mặt bàn, trán đẫm mồ hôi.
Không, ông ta không phản kháng được.
Cãi lại, sẽ sống không bằng chết!
Đến giờ tan tầm, chưa thấy huỷ bỏ thông báo, người của Cục An ninh đã tới.
Phụ tá đi đến bên cạnh Tần Triệu, vẻ mặt khó xử, hạ thấp giọng: "Tôi đã ngăn cản nhưng không được."
"Chào thiếu tướng Tần." Cán bộ điều hành Cục An ninh đối ngoại đưa ra một phần văn kiện: "Chúng tôi nhận được tin tức từ cấp trên, ông bị nghi ngờ gây nguy hại tới an toàn quốc gia, xin hãy theo chúng tôi trở về phối hợp điều tra."
Phụ tá trợn to mắt: "Các người nói gì? Thủ trưởng chúng tôi sao có thể gây nguy hại tới an toàn quốc gia chứ?"
"Có hay không không phải cứ ông nói thì được tính." Cán bộ điều hành phất tay sai hai người bắt Tần Triệu.
Cục An ninh cao hơn Bộ Quốc phòng, không nằm trong hệ thống quân sự mà trực thuộc quyền quản lý của Thiên Lí.
Tần Triệu bị còng tay một cách thô lỗ, sắc mặt tái nhợt.
Thiên gia vẫn ra tay, thậm chí còn khinh thường lén lút mà thẳng thừng công khai.
Tín hiệu này khiến ông ta có linh cảm mãnh liệt.
Đại khái ông ta không thể quay trở về được nữa.
Cuộc chiến quá dễ dàng, Dung Thời chả tốn bao công sức đã giành chiến thắng.
Tổng điểm thi tháng lại dẫn đầu, nội tâm hắn không hề gợn sóng.
Ngày xuất chinh sắp tới, cần phải tranh thủ thời gian làm xong chiến giáp.
Cuối tuần, hắn đem hai bé con tới nhờ Thiên Phàm chăm sóc, lợi dụng quyền hạn chủ tịch mở phòng thí nghiệm chế tạo cơ giáp trong trường.
Nơi này công cụ trang thiết bị đầy đủ, thỏa mãn yêu cầu làm chip.
"01, đóng tất cả thiết bị giám sát." Dung Thời ngồi trước bàn điều khiển, lấy toàn bộ linh kiện ra.
【Đã đóng.】
Chip chiến giáp chia làm hai bộ phận, chip chủ cấy vào não bộ, chip phụ thuộc khảm vào kim loại nano.
Chip chủ sẽ ra lệnh, chip phụ thuộc chấp hành.
Cả hai khối chip cộng lại chưa bằng cái móng tay, nhưng quá trình làm cực kỳ phức tạp.
Một khi đã bận rộn thì không còn quan niệm về thời gian, tới khi thiết bị đầu cuối vang lên hắn mới định thần, nhìn thời gian đã hai giờ sáng.
Hắn bỏ lỡ hai bữa cơm.
【Sao còn chưa về?】
Dung Thời đọc tin nhắn, hồi âm lại.
【Tối nay không tìm em, nhớ ngủ sớm một chút.】
Tống Du ngồi trên giường, ôm thỏ bông đọc sách, nhìn tin nhắn nhảy ra trên cửa sổ ảo, cậu vô cùng bất mãn.
Hiếm khi cuối tuần không có hai bé con quấy rầy, lại chả thấy mặt mũi người đâu.
Thật sự không ngủ được, cậu bèn lấy tập tin Cố Tích gửi trong thiết bị đầu cuối ra.
Cố thị nắm giữ trong tay kỹ thuật vũ khí tiên tiến nhất, nhưng Tống Du lục lọi toàn bộ tư liệu, vẫn chưa lật tới trang giới thiệu về vũ khí biến hình.
Trước đó hai ngày cậu đã hỏi thử, nhưng thứ Cố Tích giải thích chỉ là thay đổi đơn giản về hình thức, không thể co duỗi tự do như 01.
Kỹ thuật đó ngay cả Cố Tích cũng không hề biết, vậy Thỏ Thỏ có được 01 từ đâu?
Trực tiếp hỏi, Thỏ Thỏ sẽ nói cho cậu biết sao?
Hai ngày liên tiếp cuối tuần, Dung Thời làm tổ trong phòng thí nghiệm để chế tạo chip, ngay cả 01 cũng nhìn không nổi.
【Ông chủ, cả ngày nay ngài chưa ăn gì, thời gian ngủ trong hai hôm chưa đến ba tiếng đồng hồ, mắt đã mọc quầng thâm.】
Dung Thời không dừng động tác, thuận miệng đáp: "Tao ổn, không sao đâu."
【...】
Ngày thứ ba, kim loại nano được gửi đến, tránh xảy ra chuyện, Dung Thời bảo 01 đi lấy.
01 biến thành đóa hoa hình nồi, xoay tròn giữa không trung, dần dần tàng hình.
"Bảo đảm tiếp nhận và mang thân thể em trai trở về an toàn!"
Dung Thời: "..."
-
Đến thứ tư, đã năm ngày không trò chuyện, chứng khuyết thiếu Thỏ Thỏ của Tống Du phát tác, tính tình càng thêm nóng nảy.
Ăn cơm xong về, đi ngang qua một vườn hoa nhỏ thì đột nhiên lọt vào tập kích.
Tần Lạc xoay người bắt lấy cổ tay sát thủ: "Thời buổi này lắm kẻ thích chết thật..."
Lời tàn nhẫn còn chưa dứt, tay đã trống trơn.
Tống Du lạnh lùng túm cổ tên sát thủ ấn vào tường rồi vặn mạnh.
Sát thủ chưa kịp kêu lên đã tắt thở.
Tống Du lau khô tay, chịu đựng cơn bực bội, bước về phía trước: "Tên ngốc Tống Kha kia lại ngứa da."
Tần Lạc: "..."
Đại vương tử chính là bao cát của anh.
Ngày thứ năm, Tống Du hẹn Dung Thời ăn cơm chiều, rốt cuộc không bị từ chối.
"Mấy hôm nay anh bận rộn gì vậy?" Tống Du dán vào lưng hắn, nhìn hắn bỏ gia vị: "Nếu không phải anh không thể, tôi đã nghi ngờ anh có con mèo khác ở bên ngoài."
Dung Thời: "..."
Hắn cất lọ gia vị, đậy vung, quay đầu nhìn cậu: "Anh không thể?"
Cậu chống cằm lên bờ vai hắn cười, nhếch mày: "Chẳng lẽ không phải?"
Hắn hơi nghiêng đầu, cắn khẽ lên bờ môi cậu, chẳng nói năng gì, lấy trái cây ra xắt miếng.
Tống Du: "..."
Có ý gì? Lười cãi cọ à?
Cơm chiều xong, Tống Du ngắt liên lạc với Tần Trạc rồi ra khỏi phòng ngủ.
Phòng khách im ắng, Tống Du đang định đến phòng tập gym tìm người, tầm mắt thoáng lướt qua góc sô pha, cậu quay đầu nhìn, Dung Thời đã tựa vào đó ngủ thiếp đi.
Mấy nay làm gì mà mệt mỏi như vậy?
Tống Du bước đến sau sô pha, tầm mắt đảo qua gương mặt đang say ngủ.
Nhiều ngày rồi không được hít Thỏ Thỏ, bây giờ tới gần thì chỉ muốn ôm thật chặt, không cho đi đâu hết.
Tống Du cố nén xúc động, lẳng lặng ngắm nhìn trong chốc lát, cúi người, kìm chế hôn nhẹ lên môi Dung Thời.
Hôn trộm gì đó, thật là thơm.
Sợ đánh thức Thỏ Thỏ, cậu không dám cử động mạnh, chỉ chạm vào rồi tách ra.
Rón rén bước qua chỉnh hệ thống điều hoà trong phòng, thuận tiện vào phòng ngủ cầm tấm chăn mỏng ra, đắp lên cho hắn.
Tầm mắt đảo qua cặp môi mỏng nhạt của Dung Thời, hầu kết Tống Du giật giật.
Lại hôn một cái rồi không quấy rầy Thỏ Thỏ nghỉ ngơi nữa.
Cậu cẩn thận ghé lại gần, hôn trộm lần nữa.
Đầu óc chỉ còn lại mấy chữ - thật sung sướng.
Bờ môi khẽ cọ sát trong vài giây mới luyến tiếc buông ra, nhìn thời gian còn sớm, cậu bèn đứng dậy vào phòng ngủ làm việc, chờ Thỏ Thỏ tỉnh lại là có thể thả lỏng để chơi rồi.
Kế hoạch thật hoàn mỹ, nhưng chân vừa bước đến cửa phòng ngủ, lại bất động.
Hay là hôn một cái nữa? Nốt lần này thôi.
Cậu lẳng lặng quay lại với tốc độ gấp đôi lúc trước, hai tay đè bên người Dung Thời, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ý cười.
Thỏ Thỏ nằm yên mặc người hôn thật đáng yêu.
"Ngoan thế không biết." Tống Du khẽ cười, chậm rãi áp sát.
Còn chưa chạm vào miệng Dung Thời, trước mắt đột nhiên nhoáng lên, khi cậu phản ứng lại thì bản thân đã bị đè xuống sô pha.
"Moá! Anh giả vờ..."
Chưa nói xong, đã bị chặn lại.
Dung Thời ấn chú mèo con nghịch ngợm xuống rồi hôn đáp trả, thuận tay vỗ nhẹ lên mông mèo.
"Chẳng ai nói với em hôn trộm sẽ phải trả lại à?"
Tống Du thở gấp: "Tỉnh từ lúc nào?"
Dung Thời nhướn mày: "Nhắm mắt đâu phải là ngủ."
Tống Du: "..."
"Có thứ này tặng cho em."
Hắn kéo cậu lên, từ túi áo lấy ra một vòng tay thiết bị đầu cuối có khóa trang trí màu xanh lam.
Tống Du ngẩn ra: "Đây là..."