Tống Du hơi nheo mắt, phút chốc chẳng hiểu nổi: "Có vấn đề à? Anh biết đây là thuốc gì sao?"
Cha công tác trong quân đội, thân phận bí ẩn, sức chiến đấu bí ẩn, không đứng về phe phái nào, chẳng ham thích vinh hoa, còn đang bí mật điều tra gì đó.
Trong mắt Tống Du, nếu Dung Thời không phải gã sâu lười chân chính, vậy chắc chắn mang thân phận đặc biệt.
Thuốc Thỏ Thỏ đưa, có lẽ hắn biết chăng.
Sau khi Tống Du hỏi, Dung Thời im lặng thật lâu, lâu đến mức cậu tưởng hắn không đáp lại.
"Cậu thích người khác đi." Dung Thời trầm giọng: "Không thể thích cậu ấy được đâu."
Tống Du: "?"
"Vì sao?" Cậu bối rối.
Dung Thời đặt cốc xuống, lạnh lùng: "Vì tôi không cho phép."
Tống Du tức giận bật cười: "Anh dựa vào đâu mà không cho phép?"
Dung Thời: "Đổi sang người khác đi, tôi sẽ giúp cậu, hãy từ bỏ ý định với cậu ấy ngay, tôi nói thật đấy."
Đề tài đột nhiên chuyển trọng tâm, Tống Du nghĩ sao cũng thấy kỳ quái.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Dung Thời, cậu bỗng nhận ra điều gì đó, ngó tới ngó lui bản báo cáo và Dung Thời, lông mày dần nhíu lại.
"Có phải anh chính là tên khốn nhờ cậu ấy điều tra thứ này không?" Tuy Tống Du hỏi nhưng lại dùng thái độ khẳng định.
Thấy Dung Thời không phủ nhận, cậu lầm bầm chửi: "Mẹ kiếp chả nhẽ Omega anh thích cũng là...?"
Thấy Dung Thời vẫn không phủ nhận, Tống Du nện một quyền lên bàn.
Tia lửa bắn tung tóe trong không khí, hai người tựa hai quả bom, sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào.
Dung Thời: "Tôi không cho phép cậu thích cậu ấy."
Tống Du: "Tôi không cho phép anh thích cậu ấy!"
Trầm mặc vài giây, hai người hung hăng đồng thanh.
Không ngờ điều tra thuốc lại lòi ra một tình địch, Tống Du kiên quyết: "Cậu ấy là của tôi!"
Dung Thời khẳng định chắc chắn: "Thời điểm tôi biết cậu ấy thì cậu còn đang ôm bình sữa kia kìa."
Không ngờ lại là bạn nối khố!
Tống Du nghiến răng, vào lúc này, nếu tự rối loạn đầu trận tuyến sẽ thất bại!
Cậu cười nhạo: "Cậu ấy từng dịu dàng xoa đầu tôi, thế anh đã được xoa đầu lần nào chưa?"
Ánh mắt Dung Thời tối tăm, lồng ngực khó chịu.
Bao nhiêu năm như vậy, lần đầu tiên hắn nhận ra, rất có khả năng Bé Mèo sẽ bị cướp đi mất.
"Cậu ấy đã nắm tay tôi."
"Đệt!" Tống Du tức giận hít sâu hai hơi: "Cậu ấy sẽ chờ tôi tới nửa đêm để chơi game cùng với nhau."
Dung Thời: "Cậu ấy hát cho tôi nghe."
Tống Du: "Cậu ấy chỉ chơi với tôi."
Dung Thời: "Cậu ấy chỉ hát cho tôi nghe."
Tống Du: "Cậu ấy chỉ coi anh là bạn thôi."
Dung Thời: "Còn cậu ấy chỉ coi cậu như em trai thôi."
Hai người càng nói càng trơn tru, sau đó không nhịn được thầm hoài nghi...
Thỏ Thỏ/ Bé Mèo thích hắn/cậu thật ư?
"Anh, hai người ồn áo quá đấy!"
Một cục tẩy bay tới cùng với âm thanh non nớt phẫn nộ của Coca.
Dung Thời duỗi tay nhẹ nhàng kẹp lấy, xoay đầu nhìn đôi mắt nho nhỏ của Miên Miên, tức khắc im bặt.
Miên Miên khẽ ho khan hai tiếng, giọng hơi khàn: "Anh, hai người cãi nhau sao?"
Dung Thời bước qua, ném cục tẩy cho Coca, duỗi tay sờ trán đo nhiệt độ của Miên Miên: "Không cãi nhau."
Tống Du ngồi đối diện, giọng kéo dài, mỉa mai: "Không cãi, chỉ thiếu chút nữa thì đấm nhau thôi."
Miên Miên giật nhẹ ống tay áo Dung Thời, khẽ nói: "Anh, thật vất vả mới có bạn, phải chung sống hòa thuận nha."
Dung Thời: "..." Cậu ta không phải bạn, mà là tình địch đó.
Coca học theo, khoanh tay dạy dỗ Tống Du: "Phải chung sống hòa thuận có nghe hay không?"
Tống Du gõ vào trán cậu bé: "Lo vẽ tranh đi."
Coca hét lên thảm thiết, ôm đầu, cầm cuốn vở vẽ dịch sát vào Miên Miên: "Miên Miên, anh ấy lại bắt nạt tớ."
Hoàn toàn thuyết minh thế nào là đổi sắc mặt trong vòng một giây.
Miên Miên: "Có đau không?"
Coca: "Đau lắm! Phải thổi phù phù thì mới khỏi."
Dung Thời nhìn hai nhóc con: "..."
Đã tới lúc bắt đầu dạy Miên Miên thuật phòng thân.
Nửa đêm, Miên Miên ôm Thỏ Thỏ mới ngủ ngon lành, Dung Thời đắp chăn cho cậu bé rồi rón rén trở về giường mình.
Bình tĩnh ngẫm lại, Bé Mèo là một Omega vừa đáng yêu vừa ngọt ngào như thế thì tại sao lại không có người theo đuổi cơ chứ?
Nhưng mà cậu ấy xoa đầu Tống Du thật ư?
Trằn trọc mãi không ngủ được, Dung Thời mở báo cáo phân tích thành phần chi tiết kia ra.
Toàn bộ báo cáo đều là thuật ngữ chuyên dụng, hắn đọc kỹ càng. Kết luận nói rõ dược phẩm này có tác dụng trị liệu nhất định với chứng bệnh tuyến thể phát dục bất thường và rối loạn giải phóng chất dẫn dụ. Tuy nhiên sử dụng quá liều sẽ làm tuyến thể tổn thương vĩnh viễn.
Thuốc không đúng bệnh chính là độc dược.
Nhưng nếu thuốc hữu hiệu, vậy trong kiếp trước, vì sao bệnh của Miên Miên không hề thuyên giảm? Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu nhỉ?
Cần phải tìm chỗ đảm bảo, kiểm tra sức khỏe tổng quát cho Miên Miên mới được.
Hôm sau là thứ bảy, Dung Thời cho cậu bé ăn no, rồi dẫn ra ngoài tiêu thực.
Vừa mở cửa, đối diện là hai người cũng một lớn một nhỏ.
Tình địch gặp mặt, đỏ hồng đôi mắt.
Hai bé con đi trước nắm tay, hai thanh niên đi sau đấu võ mồm.
Sinh viên ngang qua thấy một màn như vậy, nội tâm cảm thán: Chà, người một nhà thật là hạnh phúc.
-
Trên bãi cỏ, Dung Thời ngồi dưới gốc cây, nhìn hai bé con chơi đùa cách đó không xa, khẽ hỏi: "Bên kia chưa có tin tức gì à?"
Tống Du dựa vào thân cây, thờ ơ đáp: "Tôi chẳng có nghĩa vụ phải báo cáo với anh đúng không nhỉ, tình địch?"
Dung Thời: "Cậu không muốn biết vì sao lọ thuốc kia lại ảnh hưởng tới cậu nghiêm trọng như vậy hả?"
Tống Du ngồi dậy, nhìn hắn thật sâu: "Anh đang điều tra thứ gì?"
Dung Thời nhìn lại: "Có lẽ thứ chúng ta điều tra khác nhau, nhưng chúng ta tuyệt đối không phải kẻ thù."
Thỉnh thoảng tiếng cười vui vẻ của hai bé con xuyên thấu qua cơn gió nhẹ nhàng truyền vào tai.
Bên này, bầu không khí trở nên khẩn trương.
Tống Du ngả người ra sau: "Chưa thấy động tĩnh gì cả."
Dung Thời: "Phát hiện dược phẩm chứa chất kích thích vi phạm lệnh cấm có được không? Thử dùng nó làm mồi nhử câu cá."
Tống Du cười nhạt: "Điều đó còn cần anh phải nói sao?"
Đang trò chuyện, 01 lén chuồn khỏi ống tay áo, núp sau thân cây rồi biến thành quả bóng cao su nhỏ.
【Ông chủ, tôi đi thu thập mống mắt đây!】
Coca đang thi với Miên Miên xem ai rút được nhánh cỏ đẹp mắt hơn thì một quả bóng bỗng xuất hiện ngay bên chân.
"Sao lại có thêm quả bóng nữa nhỉ?"
01 chưa kịp bật hệ thống nhận diện, lịch sử tái diễn, nó bị đá bay, rơi trúng bùn lầy rồi lăn xuống hố sâu.
【Trước chưa gặp, tôi cho rằng ba yêu tôi, sau khi gặp, tôi chắc chắn rằng ba không hề yêu thương tôi gì cả, hu hu hu...】
Dung Thời: "..."
Chiều chủ nhật, bỗng có người đăng tin nóng hổi trên diễn đàn Học viện, phát hiện Bệnh viện Quân khu 88 tàng trữ chất cấm, nhân viên liên quan đã bị bắt, sắp tới sẽ yêu cầu toàn bộ Omega từng tới đó khám bệnh phối hợp điều tra.
"Đệt! Ảo diệu quá nhỉ? Mấy loại thuốc kích thích kém chất lượng này không phải được rao bán đầy trong hộp đêm sao?"
"Cứ tưởng đó là tin tức giả nên tôi đã dạo một vòng quanh trang web tinh cầu Học Phủ, ai ngờ đúng là thật!"
"Nếu không có vụ nổ thổi tung thuốc chứa chất cấm ra thì chưa chắc đã phát hiện được, ai mà ngờ Bệnh viện Quân khu lại làm thế chứ!"
"Tuần trước tui còn tới đó đo nồng độ hormone, liệu họ có cho tui dùng chất kích thích không nhỉ! Hoảng loạn quá! A a a a!"
Tần Lạc ngồi không bên ngoài hai ngày, tối chủ nhật mới trở lại trường học.
"Sau sự cố, giới lãnh đạo trong Bệnh viện Quân khu chưa làm gì cả. Nhưng có một bác sĩ thực tập định chạy trốn, đã được người của Hạt Dẻ bắt lại."
Một bác sĩ thực tập không có khả năng kiểm soát cả phòng thí nghiệm lớn như vậy.
Tống Du ngồi trên sô pha hí hoáy vẽ một con thỏ mặc đồ lao động: "Có hai lý do khiến họ bất động, một là họ nghĩ chuyện có thể giải quyết được, hai là bí mật chân chính chưa bị phát hiện nên không cần phải lo lắng."
Tần Lạc dọn dẹp đống lộn xộn Coca để lại: "Bí mật chân chính? Buôn bán dược phẩm vi phạm lệnh cấm còn chưa đủ nghiêm trọng ư?"
Liên hệ một loạt hành động của Dung Thời, Tống Du càng nghiêng về đáp án sau.
Nghĩ đến sự việc đêm hôm đó, cậu hỏi: "Chưa tìm được tư liệu về khẩu súng kia à?"
Tần Lạc vỗ trán: "Em quên khuấy đi mất! Em hỏi qua mấy người bên Hạt Dẻ rồi, chẳng ai biết cả, hẳn là thiết kế riêng."
"Thiết kế riêng ư?" Tống Du xoay ngược bút chì gõ nhẹ lên mặt giấy: "Tìm hiểu xem xưởng nào thiết kế, cậu hỏi chú Tần ấy."
"Bên ngoài đã điều tra hết rồi, vậy để em gọi cho cha hỏi bên xưởng công nghiệp quốc phòng xem thế nào." Tần Lạc tò mò: "Khẩu súng đó lợi hại lắm à?"
Tống Du thêm lời thoại cho hình vẽ con thỏ: "Rất lợi hại."
Rồi lại lười biếng bổ sung: "Một lần hạ hơn trăm đài AI tuần tra."
Tần Lạc: "!!!" Phắc!
Chỉ cần tìm ra xuất xứ của khẩu súng kia thì sẽ biết được thân phận của Dung Thời.
Bởi sự việc trên, thời gian thi tháng tạm thay đổi.
Đáng lẽ thứ hai thi viết, thứ ba thi chiến đấu thực tế mô phỏng.
Nhưng bởi vì một nhóm Omega đang được điều tra, cho nên bài thi chiến đấu thực tế mô phỏng sẽ chuyển sang thứ tư.
Sau đó lấy thành tích chiến đấu thực tế mô phỏng làm tiêu chuẩn, rồi phân tích hơn kém để định ra kết quả cuối cùng.
Tất cả sinh viên đều khẩn trương, người có thành tích tốt sợ rớt hạng, người có thành tích kém muốn thăng hạng.
Mà Lục Minh – người được khá nhiều sinh viên suy đoán có khả năng lần này sẽ trở mình vươn lên vị trí dẫn đầu – tâm trạng càng gay go.
Cơ hội có nhiệm vụ dễ như trở bàn tay vụt mất, bị Tưởng Tinh Trạch bám dính khiêu khích trong vòng một tuần, xong chuyện còn bị cha mắng tơi bời.
Nếu hắn là sinh viên năm thứ nhất có nhiệm vụ đầu tiên thì coi như có thể lấy lại tất cả những gì đã mất, danh vọng được nâng cao, thế nhưng kết quả hỏng bét.
"Mày có biết tao tốn bao nhiêu công sức mới xin được cho mày một vị trí không?" Lục Hữu Khải đập vỡ cốc nước, lạnh lùng quát: "Thực lực hay đầu óc đều kém cỏi, lại còn kết bạn với đứa thần kinh, mày làm tao quá thất vọng rồi!"
Lục Minh nghiến răng, ánh mắt không phục: "Vậy sao cha không sắp xếp cho con một vị trí trong quân đoàn của cha? Dòng họ Lâm vốn có xích mích với gia đình mình, cha đã sai ngay từ lúc xin cho con vị trí bên quân đoàn của họ ấy!"
"Mày tưởng tao muốn là có thể xuất chinh ngay lập tức à? Quân đội nghe tao nói gì thì theo đấy hả?" Giọng Lục Hữu Khải nâng lên quãng tám: "Muốn nhiệm vụ có thời gian ngắn, lại an toàn, công trạng nhiều, còn thích hợp với loại tay mơ như mày mà mày tưởng há mồm ra là có hả?"
Sắc mặt Lục Minh tối tăm, đáy mắt tràn ngập sự cố chấp không chịu thừa nhận.
"Cả dòng họ chưa từng xuất hiện con cháu chẳng có tiền đồ như mày! Chỉ bằng năng lực của mày thì gánh nổi vinh quang dòng họ Lục thế quái nào! Sau này sao tao dám yên tâm giao cho mày?"
Bị mắng tơi bời, Lục Minh nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng bật lại: "Chứ không phải cha di truyền sang cho con à?"
Lục Hữu Khải càng tức giận: "Mày vừa nói gì?"
"Năm ấy không phải cha cũng toàn xếp vị trí thứ hai sao?" Lục Minh tức váng đầu, chẳng kịp nghĩ mà nói tiếp: "Đừng tưởng con không biết, hồi đi học ở trường cha cũng bị một người họ Dung ép..."
"Câm miệng!" Lục Hữu Khải rống lên, gạt toàn bộ giấy tờ trên bàn xuống đất.
Lục Minh giật mình, tỉnh táo lại, nuốt hết mấy lời sắp nói vào.
Sáng thứ hai đến trường thi, Dung Thời thấy Lục Minh trầm mặc đi về phía hắn.
"Lần này, nhất định tôi sẽ không thua bạn đâu!"
Nghĩ tới mục tiêu đặt ra, Dung Thời lạnh nhạt bảo: "Muốn thắng một sinh viên cặn bã như tôi thì có nghĩa lý gì, ánh mắt của cậu cần phải cao hơn."
Sinh viên bên cạnh nghe thấy: "..."
Anh là sinh viên cặn bã, má nó thế chúng tôi là cái quái gì? Sinh viên chất thải công nghiệp à?
Tống Du tay trống trơn đi tới, ưu nhã ngáp một cái.
"Lần này định lấy bao nhiêu điểm, anh hai."
"60 điểm." Dung Thời tùy tiện bảo.
Đám sinh viên: "..."
Vẫn trước sau như một không hề có ý chí chiến đấu, chủ tịch à, ngài có thể hăng hái hơn chút xíu không?
"Tôi đây cũng lấy 60 vậy." Tống Du tùy tiện nói, tay đặt lên vai Dung Thời, cười khẽ: "Tối hôm qua trò chuyện muộn quá, buồn ngủ thật đấy."
Không nói trò chuyện với ai, nhưng biểu cảm rất rõ ràng.
Khiêu khích kiểu này thực ấu trĩ, nhưng hiệu quả.
Dung Thời siết chặt tay.
Hắn lạnh lùng: "Thi xong tôi sẽ hẹn hò." cùng cậu ấy.
Tống Du lập tức biến sắc mặt, nụ cười dần tàn nhẫn: "Được, hẹn hò thì hẹn hò." tôi cũng đi.
Sinh viên khác: "..."
Cơm chó này phải hứng bằng chậu ấy nhỉ? Cả hai làm người chút đi!
Lục Minh nghẹn cả ngụm máu trong cổ họng: "..."
Không có gì nhục nhã bằng: mình thách thức người ta mà người ta chẳng thèm để bụng.
Những sinh viên cùng phòng thi với họ đều là sinh viên xuất sắc.
Phần lớn đã nỗ lực trong cả tháng trời, hi vọng tiếp tục giữ được thành tích cao.
Thế mà nghe Dung Thời và Tống Du - hai sinh viên năm nhất tính toán làm bài thi được 60 điểm, quả thực đây chính là cơ hội hoàn mỹ trời cho!
Chẳng sợ giữ nguyên thứ hạng, chỉ cần điểm cao hơn cũng đủ nổi như cồn trong cả tháng rồi!
Cõi lòng tràn đầy tự tin, mọi người bước vào trường thi, tiếng chuông reo vang, họ mở bài thi qua thiết bị đầu cuối trên bàn.
Chỉ thoáng nhìn, trái tim đã rớt xuống đáy vực...
Thế này mà mẹ kiếp có thể làm được 60 điểm á? Vậy thì hẳn phần mộ của tổ tiên đang bốc khói xanh rồi.