Dung Thời kéo Tống Du cứ ôm chặt hắn không chịu buông vào phòng: "Ngủ thêm một lúc đi."
"Không ngủ nữa."
Tống Du buông Dung Thời ra, sau khi bình tĩnh thì thấy chẳng cần thiết.
Cậu kéo cổ áo sơ mi: "Em đi tắm, anh đợi em trước cửa."
Dung Thời: "..."
Bạc Vinh: "..."
"Sao chú vẫn còn ở đây?"
Hình như tới giờ mới trông thấy Bạc Vinh, Tống Du cau mày, bực dọc: "Còn chuyện gì nữa không?"
Bạc Vinh: "...Không, ngài nghỉ ngơi trước đã, chuyện khác bàn sau."
Sau khi ông rời đi, Dung Thời ngồi bên cửa sổ sát đất trước phòng ngủ - từ đây có thể trông thấy cửa phòng tắm.
Hắn mở thiết bị đầu cuối, xem ảnh 203 vẽ.
203 vẽ rất nhiều, hầu hết đều ở trong nhà.
Dung Thời lật từng tờ.
Có phòng kê đầy giường, xếp thành hai dãy dọc theo tường, trông giống phòng điều trị tập thể.
Có phòng nhỏ hơn, bày biện vật dụng đơn giản, giữa cửa có khe hở, Dung Thời đoán để đưa thức ăn hoặc lấy máu, cấp thuốc gì đó.
Ngoài ra còn có các phòng tương tự phòng học, phòng thi, khu nghỉ ngơi, khu thể thao v.v...
Tuy chức năng bất đồng, nhưng tất cả đều mang một điểm chung - không có cửa sổ.
"Dung Thời!"
Tiếng động lớn đột ngột phát ra từ phòng tắm, hắn ngước nhìn, sắc mặt thay đổi.
Chú mèo sốt nhẹ nào đó khoác áo tắm dài, chưa buộc đai lưng, trần trụi ướt đẫm, cứ thế chạy ra, thoạt nhìn rất hung dữ.
"Mặc quần áo vào đã." Dung Thời nhíu mày.
Tống Du chân trần, hùng hổ sải bước tới chỗ hắn: "Em cứ tưởng anh chạy mất."
Dung Thời: "..."
Ngón tay hắn vuốt khẽ, cửa sổ ảo đang lơ lửng lùi về phía sau một mét.
"Vợ đang ở đây, anh có thể chạy đi đâu?"
Hắn nghiêng người, chỉnh vạt áo rồi buộc thắt lưng giúp cậu.
"Cũng phải." Tống Du ngoan ngoãn đứng, biểu cảm nghiêm túc: "Anh đã mặt liệt lại còn độc miệng, trừ em ra thì ai thèm chứ?"
Dung Thời: "..."
Nhóc con chết tiệt.
Buộc thắt lưng xong, hắn để cậu ngồi xuống ghế rồi cầm khăn lau tóc cho cậu.
Tống Du kéo cửa sổ ảo lật xem: "203 vẽ à? Sao chẳng thấy cửa sổ đâu?"
Dung Thời: "Chắc nằm dưới lòng đất."
"Thật ra chúng rất tự giác." Tống Du cười nhạo: "Biết không thể lộ diện, nên cả đám đều núp dưới lòng đất."
Dung Thời: "Bao nhiêu người cần ăn uống như vậy, cho dù núp dưới lòng đất cũng phải có dấu vết."
Tống Du: "Chú Bạc nói thế nào?"
Dung Thời: "Ông ấy nói mình nhận lệnh điều tra vụ bắt cóc trẻ em."
"Bắt cóc trẻ em?" Tống Du lẩm bẩm, thong thả gật đầu: "Có liên quan tới tổ chức bảo vệ quyền lợi Omega đúng không? Nếu đúng thì mục đích giống như chúng ta."
"Chúng ta vừa nhận được tin tức của vương hậu, ông ấy liền theo tới." Dung Thời nhẹ nhàng xoa tóc cậu: "Xem ra chẳng phải bệ hạ hoàn toàn không hay biết gì."
"Ông ta chính là một hôn quân thì biết cái quái gì chứ."
Nhắc đến phụ vương, Tống Du khó chịu.
Nếu không có thái độ ngầm đồng ý của phụ vương, thì tình thế sẽ chẳng bất lợi với cậu đến thế.
Những năm gần đây, nếu không phải chú Bạc âm thầm đứng về phía cậu, có lẽ cậu đã bị ba con Tống Kha dạy dỗ đến chết từ lâu rồi.
Nghĩ tới khả năng chú Bạc có thể là người kia, Tống Du càng cảm thấy khó tin.
Thay thế khi nào? Hay là họ liên tục chuyển đổi?
Cũng có thể nói, do cậu nghĩ quá nhiều?
Dung Thời: "Biết đâu ông ấy không tệ như em nghĩ?"
"Đừng nhắc tới ông ta nữa." Tống Du ngửa đầu, từ dưới nhìn lên Dung Thời đang đứng phía sau: "Anh nói, nếu tổ chức bắt cóc trẻ em thì họ có thể nhốt đứa bé ở đâu?"
Mỹ nhân tóc ướt, đẹp muốn đòi mạng.
Dung Thời khom lưng, khẽ cắn vào môi cậu: "Thời điểm bàn bạc công việc đừng có quyến rũ anh."
Tống Du hừ nhẹ: "Đó là tại anh không đứng đắn."
"Biết thế thì tốt." Dung Thời mỉm cười.
Đang định hôn sâu, lại bị đẩy ra.
Tống Du thản nhiên đứng dậy, bước vào phòng tắm: "Chắc quần áo được hong khô rồi."
Dung Thời: "..."
Bình thường Bé Mèo Tống luôn chủ động cơ mà, sao hôm nay lại...
Bên tai hắn bỗng vang lên câu nói lúc cậu vừa tỉnh dậy.
"..."
Muốn trói hắn thật à?
Nửa giờ sau, Bạc Vinh bị Tống Du gọi về.
"Chúng tôi không có nhiều thời gian, đừng dông dài." Tống Du đặt tay lên tay vịn, chân dài bắt chéo, nhìn Bạc Vinh: "Chú dự định thế nào?"
Bạc Vinh đẩy kính: "Trước mắt năm địa điểm mục tiêu đã bố trí xong, chỉ chờ hắn tới."
Tổ chức bảo vệ quyền lợi Omega thành lập năm chi nhánh tại năm khu vực trên tinh cầu Tuyết, quận Tuyết Yến và quận Tuyết Báo đều có.
Nhưng muốn giấu người, hằng ngày lại phải vận chuyển số lượng lớn nguyên liệu thực phẩm, vậy địa điểm này không thể nằm ở khu cư dân đông đúc hoặc khu vực hoang vắng.
Đông người hay vắng người đều hấp dẫn sự chú ý.
Chi nhánh tại quận Tuyết Báo cách trung tâm phân phối rau chưa đầy một cây số, chi nhánh tại quận Tuyết Sam nằm ở khu công nghiệp, hai quận liền kề nhau. Xét theo tình hình kiếp trước, khả năng căn cứ đào tạo ẩn giấu ở hai khu vực này là lớn nhất.
Dung Thời: "Vậy chia nhau ra hành động, tôi và Tiểu Du đến quận Tuyết Báo, ông đến quận khác, có gì thì liên lạc."
Bạc Vinh: "Tôi cũng đến quận Tuyết Báo."
Dung Thời: "Vậy chúng tôi đến quận Tuyết Sam."
Bạc Vinh: "..."
Dung Thời và Tống Du vẻ ngoài nổi bật, dễ bị nhận ra, để phòng ngừa, trước khi đi Bạc Vinh đưa cho họ một ít đạo cụ cải trang.
Dung Thời đội mũ lông cừu vành rộng, soi gương ngắm nghía hai chòm râu, khoác bộ vest trung niên sang trọng, vắt chiếc áo lông chồn trên khuỷu tay rồi bước ra khỏi phòng thay đồ.
"Thế này đã ổn chưa?"
Hắn bước đến sau lưng Bạc Vinh rồi hỏi.
Bạc Vinh xoay người, giật mình kêu lên một tiếng.
Ông lập tức nhận ra mình thất thố, bèn hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc: "Ổn rồi."
Dung Thời lạnh nhạt: "Sao thế hả? Cứ tưởng vừa trông thấy chính bản thân mình à?"
Bạc Vinh cứng đờ, da đầu tê dại: "..."
Dung Thời nhìn ông, thong thả bảo: "Tôi đang nói tới bộ quần áo."
Bạc Vinh: "Đúng là rất giống..."
Dung Thời quẳng áo khoác lông chồn xuống sô pha, phàn nàn: "Thời đại nào rồi mà còn mặc kiểu quần áo này, quê một cục."
Bạc Vinh: "............"
Trong phòng khách, bầu không khí lắng đọng.
Dung Thời xem thời gian, thêm mười phút trôi qua, Tống Du vẫn chưa chịu ra.
Hắn đứng dậy bước tới phòng ngủ, gõ cửa ba cái: "Tiểu Du, tự mặc được chứ? Có cần anh giúp không?"
Hồi lâu chẳng thấy ai đáp lại.
Lẽ nào lại ngủ tiếp?
Dung Thời đợi một lát, đang định gõ thì cửa phòng mở ra.
Đầu tiên hắn trông thấy gương mặt đen như đýt nồi của Tống Du, sau đó là mái tóc dài buông trước ngực và chiếc áo choàng cài cúc thêu hoa văn tối màu.
Để che giấu mái tóc vàng, cậu đội bộ tóc giả đen dài, đôi mắt cũng đeo kính áp tròng đen.
00 ăn khớp tình hình, biến thành chiếc khuyên tai đen, dán bên tai trái của Tống Du.
Tầm mắt Dung Thời dính trên người cậu, hắn ngắm nhìn đến ngẩn ngơ.
Tống Du khoanh tay, châm chọc: "Thế này chẳng phải càng dễ bị nhận ra sao?"
Cậu bực bội hất mái tóc ra phía sau, ngẫm lại vẫn khó chịu, vươn tay định giật xuống.
"Đừng." Dung Thời giơ tay ngăn lại, giúp cậu điều chỉnh: "Đẹp thế mà."
Tống Du: "Đâu phải vấn đề đẹp hay không đẹp? Tại sao lại bắt em mặc quần áo phụ nữ?"
Dung Thời: "Bậy nào, rõ ràng là quần áo nam giới."
Tống Du: "Vậy hai ta đổi, em dán râu, anh đội tóc giả."
Dung Thời: "Họ sẽ tưởng anh là bệnh nhân tâm thần mất."
Thế mình thì không chắc? Tống Du càng nghĩ càng tức, vung tay đấm Dung Thời.
Con thỏ chết ngày nào cũng ngứa đòn, không đánh không xong.
Dung Thời dùng lòng bàn tay hóa giải, mỉm cười: "Đừng nóng, anh giúp em sửa lại."
Năm phút sau, Tống Du nhìn bản thân trong gương, cơn phẫn nộ tăng vọt.
"Anh nói sửa chỉ là đội thêm mũ?"
Dung Thời khoác vai cậu, nhìn cả hai trong gương.
>/>
"Em xem, cùng đội mũ lông cừu, nhìn là biết ngay người một nhà, cực kỳ thân thiết."
Tống Du lạnh lùng cười: "Đáng tiếc bạn đời lại chết sớm."
Dung Thời: "..."
Ra phòng khách, Bạc Vinh nhìn Tống Du, gật đầu liên tục.
"Không tệ không tệ, mặc thêm cái này thì càng an toàn."
Tống Du nhận lấy, là chiếc áo khoác lông cừu màu đen.
Mặc vào, dựng cổ áo lên có thể che nửa gương mặt.
"Tôi là một kẻ nhà giàu mới nổi bước ra từ xó xỉnh nào à?" Tống Du toàn thân khó chịu: "Quê một cục!"
Bạc Vinh: "..."
Tức giận không để đâu cho hết, Tống Du trái lại bật cười, nhìn Dung Thời giễu cợt: "Anh xem kỹ đi, có phải giống đào kép nổi tiếng ở gánh hát nào đó không?"
Dung Thời vừa sửa sang tóc cho cậu, vừa bảo: "Hoàn toàn không thể so sánh, họ làm sao khí chất bằng em."
Được khen ngợi, cậu chưa kịp phấn khích đã nghe thấy hắn bổ sung: "Giống hệt chị đại thống nhất giang hồ."
【01: Chị đại! Áu áu áu! Xinh đẹp tuyệt vời!】
【00: Chị đại xinh đẹp tuyệt vời!】
Bạc Vinh lùi vào góc tường.
Nhìn hai thằng nhóc giây trước âu yếm, giây sau thượng cẳng tay hạ cẳng chân, ông lắc đầu thở dài ngao ngán.
Quả nhiên là tuổi trẻ, chẳng đáng tin cậy.
Một lát sau, họ từ khách sạn đi ra.
【01: Đã bắt cóc AI đàn em, bên ngoài cửa thang máy số A1201 có sóng điện từ bất thường, kết quả phân tích cho thấy đó là thiết bị giám sát, hãy lưu ý.】
【00: Đại sảnh tầng một ở khu vực hút thuốc có hai nhân viên khả nghi, hãy lưu ý.】
Trong khu vực dành cho người hút thuốc, hai Beta ăn mặc giống du khách đang hút thuốc, đứng dựa vào tường nói chuyện phiếm.
Vừa trò chuyện vừa quan sát hành lang.
"Sao vẫn chưa thấy ra?" Một Beta nhỏ giọng.
"Mày sốt ruột làm gì?" Tên còn lại mắng: "Họ là khách du lịch thật thì sao?"
Vừa dứt lời, tiếng bước chân vang lên.
Hai người căng thẳng, lập tức ngừng trò chuyện.
Người bước đến thân hình cao gầy, mái tóc đen dài tới eo, khoác chiếc áo lông cừu cũng không đem lại cảm giác cồng kềnh, có thể mơ hồ nhìn thấy đường xẻ tà bên sườn qua vạt áo choàng mở rộng.
Đây không phải mục tiêu của họ.
Nhưng họ lại hoàn toàn bị người này hấp dẫn.
Tuy không trông thấy mặt, nhưng chắc chắn là một người đẹp!
Người đẹp thong thả bước đến gần, dựa vào tường, giọng điệu lười biếng: "Cho xin điếu thuốc!"
Ngay cả giọng nói cũng tuyệt vời!
Hai Beta nhịp tim tăng tốc, vội vã móc thuốc ra.
"Đây!"
"Của anh này! Loại đắt hơn!"
Người đẹp vươn bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, kẹp bừa một điếu.
Hai Beta nhìn bàn tay, nuốt nước miếng.
Người đẹp và thuốc lá tựa bức tranh vẽ!
Người đẹp: "Cho xin chút lửa!"
Hai Beta vội vã móc bật lửa.
Châm thuốc xong, người đẹp đưa tới bên miệng, tay còn lại túm vạt áo kéo ra.
Hai Beta ngẩn ngơ nhìn, hận không thể hung hăng lột xuống, để xem rốt cuộc người đẹp trông như thế nào!
"Ha."
Một tiếng cười khẽ vang lên.
Hai Beta toàn thân cứng đờ.
Hai phút sau, điếu thuốc được dập tắt trên khay robot tái chế, người đẹp rời khỏi khu vực hút thuốc, đầu không ngoảnh lại.
Phía sau lưng, hai Beta đã tắt thở.
Tống Du bước đến trước thang máy, Dung Thời và Bạc Vinh đang chờ ở đó.
"Họ không nhận ra." Tống Du liếc nhìn Bạc Vinh, giọng lành lạnh: "Xem ra cải trang rất hiệu quả, chú Bạc."
Bạc Vinh che miệng khẽ ho vài tiếng: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Ba người thành công rời khỏi khách sạn trước mắt sát thủ ở đại sảnh tầng một, thuê một chiếc xe bay công cộng.
Phía bên kia đại sảnh, nữ Omega dắt con gái năm tuổi đi thang máy, vừa vặn nhìn thấy họ bước ngang qua, phút chốc lại ngắm nhìn đến ngây dại.
Tinh cầu Tuyết có nhiều Alpha chất lượng tốt thật!
Quyết định tới đây là chính xác! Nhất định mình có thể tái hôn!
"Mẹ à?" Bé gái Omega giật nhẹ tay áo mẹ: "Nước miếng chảy ra kìa."
"..."
Trên xe, Tống Du nhìn bên ngoài cửa sổ, bất ngờ hỏi: "Ông ấy biết vương hậu có vấn đề từ khi nào?"
Bạc Vinh siết chặt tay lái, thì lại nghe cậu bổ sung: "Ý tôi là, phát hiện vương hậu có liên quan tới vụ bắt cóc trẻ em từ khi nào."
Bốn chữ "bắc cóc trẻ em", Tống Du cố ý nói chậm.
Bạc Vinh nhìn về phía trước: "Từ lâu rồi."
Trả lời mơ hồ, sợ mình truy cứu hả? Giọng Tống Du lạnh lẽo: "Ông ta đã biết từ lâu, nhưng cứ mặc kệ họ ức hiếp tôi, có phải không?"
Hồi lâu Bạc Vinh vẫn không trả lời.
"Ông ấy..."
"Quên đi." Tống Du giơ tay, sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út theo thói quen, lại trống không: "Kết quả cũng chẳng có gì thay đổi."
Dung Thời nắm tay cậu, xoa xoa đầu ngón tay hơi lạnh.
"Làm cha mà bỏ mặc con cái bao nhiêu năm, chẳng đáng để thông cảm." Hắn quay đầu nhìn Bạc Vinh: "Đúng không, chú Bạc?"
Bạc Vinh: "............"
Địa điểm mục tiêu chia làm năm khu vực, họ quyết định bắt đầu điều tra từ quận Báo Tuyết ở cực bắc.
【01: Đã rà quét toàn bộ, chẳng có không gian nào dưới lòng đất ngoại trừ hệ thống thoát nước.】
Sao lại không có? Dung Thời nhíu mày, hồi tưởng manh mối kiếp trước.
Tốn một ngày điều tra, ngay cả quận Tuyết Báo và quận Tuyết Sam có khả năng tồn tại lớn nhất, vẫn chẳng tìm ra không gian bí mật.
Trong phòng khách, thiết bị đầu cuối của Bạc Vinh và Tống Du đồng thời vang lên.
"Kỷ Linh tới." Tống Du lạnh lùng nói: "Ông ta đang trên đường đến chi nhánh nằm ở quận Tuyết Yến."
Bạc Vinh đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
"Hai người đợi ở đây, có gì tôi sẽ liên lạc."
Dung Thời hơi nheo mắt, ngón tay khẽ nhấp.
Khóa trang trí trên thiết bị đầu cuối cá nhân mở ra, tinh thể màu lam hóa thành sợi mảnh bay về phía Bạc Vinh, cuối cùng phủ lên chiếc cúc áo trên cùng.
【01: Đã thành công xâm nhập doanh trại địch!】
【00: Tôi cũng muốn biến thành cúc áo.】
Cửa đóng lại trước mặt hai người, Tống Du sờ khuyên tai, ý bảo 00 đừng xúc động.
"Chú ấy tưởng chỉ cần một cánh cửa là có thể che mắt chúng ta sao?"
"Có 01 bám theo, chúng ta chờ ở đây được rồi." Dung Thời hạ thấp giọng.
Bây giờ họ không tiện đối mặt với Kỷ Linh, đặc biệt là Tống Du.
Nếu quốc vương đã sớm biết, lại còn dùng cách thức này để giải quyết, Dung Thời chỉ có thể đoán được một khả năng – thế lực sau lưng Kỷ Linh vô cùng lớn.
Tống Du quẳng mũ và áo khoác lông cừu xuống: "Vậy đi bước nào tính bước nấy thôi."
Đang định giật nốt bộ tóc giả xuống, thoáng thấy Dung Thời nhìn sang, cậu nghĩ ngợi gì đó, khóe môi cong lên.
Hắn vốn đang nghiêm túc xem xét tình hình, nhưng lại quay sang ngơ ngác ngắm vợ mình.
Vừa hoàn hồn thì bị chú mèo mỹ miều đè xuống sô pha.
Tống Du quỳ một gối, đôi tay chống bên hông Dung Thời, cặp mắt xinh đẹp khép hờ.
"Em có đẹp không?"
Dung Thời: "Đẹp."
Cậu cười khẽ: "Thế gọi chồng một tiếng đi, em sẽ để cho anh hôn."
Dung Thời: "Hôn chỗ nào cũng được hả?"
Tống Du gật đầu.
Ngẫm nghĩ một lát, hắn đặt tay lên gáy rồi kéo cậu lại gần: "Ch..."
Trống ngực Tống Du đập thình thịch.
Hắn xoa đầu cậu: "Vợ à, đừng quậy nữa."
Tống Du: "..."
"Tới giờ nấu cơm rồi." Hắn đẩy cậu ra rồi thản nhiên đi mất.
Chỉ vậy thôi á? Tống Du khó mà tin nổi.
Trong mắt con thỏ chết, cậu chẳng có tí xíu sức hấp dẫn nào ư?
"Móa." Tống Du ngồi phịch xuống, lẩm bẩm chửi.
Rốt cuộc là ai trói ai?