Tống Kha cố gắng phản kháng, đáng tiếc vô ích.
【Cảnh cáo! Học viên mang số báo danh 001010910 Học viện quân đội Trung ương vi phạm nội quy một lần, nếu quá ba lần sẽ bị cấm thi đấu và đuổi về trường.】
Nhìn nhóm chó săn kéo Tống Kha đi, Tống Du rút khăn tay, thong thả chà lau.
"Nội quy này được, có thể đánh thêm hai lần nữa."
【...】
Những người khác: "...!"
Hành lang nhỏ hỗn loạn.
Tống Kha được Lưu Nam đỡ, toàn thân xụi lơ, mặt mày bầm dập, máu mũi chảy xuống khóe miệng, trông vô cùng chật vật.
Lưu Nam thấy khóe mắt hắn ươn ướt thì mặt mũi nhăn lại, trái tim vọt tới cổ họng, nếu trở về bị hỏi tội sẽ chẳng còn trái ngon mà ăn nữa.
"Anh, có cần gọi nhân viên y tế không?"
Tống Kha toàn thân đau đớn, đau đến mức ứa nước mắt.
Nếu khóc thật thì tương lai khỏi nghĩ tới chuyện lăn lộn ở tinh cầu Đế Đô này.
"Dìu tôi lên!"
Lưu Nam và Lâm Duệ hợp sức nâng Tống Kha dậy.
Lâm Duệ: "Đánh đập ác ý, nếu chúng ta kiến nghị thì nó sẽ bị cấm thi đấu ngay lập tức."
"Cấm thi đấu?" Tống Kha cầm khăn Lưu Nam đưa rồi lau máu mũi, ánh mắt hung hăng: "Đều là người một nhà, quên đi, tôi đâu có giống nó."
Lưu Nam bên cạnh hát đệm: "Phải, chúng ta đâu có giống một số người, man rợ như vậy."
Dung Thời vốn đứng đó đảm đương vị trí phông nền, nghe thấy từ "man rợ", lông mày khẽ nhíu.
Chẳng hề suy nghĩ, hắn thốt lên: "Man rợ á? Không cần mấy người phải biết cậu ấy tốt thế nào đâu."
Tống Du liếc nhìn hắn: "..."
Diễn kịch thật giỏi.
Dung Thời: "..."
Phải chăng hắn quá nhập vai?
Trung tâm điều khiển phát thông tin hỏi thăm tình hình Tống Kha, xem liệu có cần dừng cuộc thi để điều trị hay không, còn mập mờ hỏi về Tống Du.
Khả năng có số ít sinh viên không rõ thân phận của họ, còn tất cả giáo viên đều biết.
Tống Kha kìm nén cơn tức giận, yêu cầu nhà trường cử đội y tế tới kiểm tra, nhất định không chịu dừng cuộc thi, cũng không đề nghị cấm Tống Du thi đấu.
Trung tâm điều khiển: "Ngài chắc chứ?"
Tống Kha khẽ cắn môi: "Chắc!"
Vô số người trên chương trình phát sóng trực tiếp chỉ trích Tống Du, bảo cậu quá đáng, thời điểm thi đấu mà đánh đập người ta thê thảm vậy.
Cũng có vài người lên tiếng bảo vệ, nhưng đều bị áp đảo.
"Chắc bây giờ đầy người đang chửi mắng anh tôi."
Trở lại căn nhà đất, Tần Lạc buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trần Thần: "Mắng thì mắng, chả bị đau mà vẫn chiếm lời."
Tần Lạc: "...Rất có lý."
Bên kia, đám người Lưu Hoành Hồ Phong vây quanh Dung Thời xem hắn đổ dầu vào xe bán tải.
Mắt Lưu Hoành sáng lên: "Loại xe này phải thế hả, nhưng hình như đổ trực tiếp cả thùng xuống rất nguy hiểm? Liệu có gây cháy nổ không nhỉ?"
Đối với những người đam mê máy móc, chiếc xe bán tải này chính là một món đồ chơi cổ, còn hấp dẫn hơn cả Omega.
Dung Thời: "Cũng có thể xảy ra trong điều kiện khắc nghiệt."
Hồ Phong: "Thường ngày chủ tịch thích nghiên cứu đồ cổ à?"
"Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi." Sau khi đổ đầy, Dung Thời vặn nắp, đưa thùng xăng cho Lưu Hoành: "Được rồi, xuất phát thôi."
Lúc đến trong xe có năm người, lúc đi trong xe chỉ còn lại hai người.
"Vẫn còn chỗ mà, sao bọn mày lại ra đây?"
Lưu Hoành nhìn năm người ngồi xếp hàng trên thùng xe, cảm thấy chật chội.
Phần thùng xe lộ ra ngoài được căng bạt, sau khi cố định bốn góc tạo thành trần xe tạm thời.
Bạt quân sự với chất liệu đặc biệt và khung thép nano vô cùng chắc chắn, cho dù Dung Thời phóng tới ba trăm dặm, xe vẫn chạy ổn định trên mọi nẻo đường.
Chẳng thấy ai nói gì, Lưu Hoành nhìn Tần Lạc: "Ngay cả cậu cũng ra đây là sao?"
Tần Lạc: "Thì... để bồi dưỡng tình cảm với các anh."
Vừa dứt lời đã bị Lưu Hoành ghét bỏ.
Trần Thần nhai thịt khô: "Bên trong áp lực lắm, bên ngoài thoải mái hơn."
Lưu Hoành: "Áp lực gì?"
Trần Thần: "Một loại áp lực tên là "cẩu độc thân không xứng tồn tại"."
Lưu Hoành: "..."
Xe một đường xuôi gió xuôi nước, năm người mở khe hở cả bốn phía, tạo thành các ô cửa sổ.
Bạch Đình ngó ra ngoài, tấm tắc khen: "Đi gần cả tiếng đồng hồ rồi ấy nhỉ? Rất tự tại, sao chẳng thấy con thú hoang nào? Chúng ta tới khu nguy hiểm cấp ba giả à?"
Rừng nhiệt đới là địa phương nguy hiểm nhất, chưa nói tới rừng nhiệt đới ở khu nguy hiểm cấp ba.
Một giây sơ sẩy, mảnh xương cũng chả còn.
Hồ Phong xem xét hướng khác: "Đúng vậy, rất có hương vị của một chuyến dạo chơi ngoại thành."
Trần Thần cũng là sinh viên năm thứ hai giống họ, có ra ngoài làm nhiệm vụ đôi ba lần, kinh nghiệm dã ngoại chẳng phong phú hơn là bao, nhưng hắn chuyên đăng bài phân tích, mưa dầm thấm lâu, trên phương diện nào cũng hiểu biết chút ít.
"Tao cảm thấy liên quan rất lớn tới tài xế, bởi vì chủ tịch dẫn chúng ta đi trên con đường tương đối an toàn." Hắn chỉ vào cây cổ thụ xa xa: "Bọn mày nhìn sang phía bên kia mà xem."
Những người khác dõi tầm mắt theo thì lập tức hít một hơi khí lạnh.
Cây cao chừng hai mươi mét, trên thân lại chen chúc rắn, ít nhất tới chục con, miệng rộng như cái chậu, dài gần mười mét, chỉ nhìn thôi đã thấy da đầu tê dại.
Lưu Hoành: "Mẹ kiếp, làm bố mày giật cả mình! Tụ tập một đống để phịch nhau à?"
Tần Lạc: "Với kích thước này thì khả năng bầy rắn chưa trưởng thành."
"Nếu chúng quay đầu lại... đệt mợ! Tao nổi hết da gà rồi!" Hồ Phong xoa lấy xoa để cánh tay."
Trần Thần lại chỉ sang hướng khác: "Bên kia nữa."
Bầu trời phía đó hơi tối, họ đồng thời ngẩng đầu.
Trên không trung một con diều hâu với đôi cánh dang rộng tầm bảy tám mét đang vật lộn với một con rết.
Mọi người: "..."
Nếu lọt vào đó thì mười cái mạng cũng chẳng đủ dùng!
Ra ngoại thành dạo chơi, có tài xế đáng tin cậy vô cùng trọng yếu!
Bạch Đình: "Chủ tịch thật trâu bò! Nếu được gả cho Alpha tạo cảm giác an toàn như vậy thì tao cũng muốn, ha ha ha ha ha..."
Lưu Hoành: "Nhưng cái mặt mày khiến người ta chướng mắt."
Nụ cười của Bạch Đình cứng đờ: "..."
Không bị đàn kiến đuổi theo, Dung Thời lái xe rất ổn định.
Trên ghế phụ, Tống Du chống tay nhìn ra ngoài, im lặng rất lâu, chẳng biết đang nghĩ gì.
Dung Thời hé miệng, cuối cùng không lên tiếng.
Trước kia đồ đệ ngốc từng khuyên hắn đừng bao giờ an ủi người khác, vì chẳng những không an ủi được mà có khi người ta còn muốn đánh chết hắn.
Chạy đến nơi có nước, Dung Thời dừng xe dưới bóng cây.
"Nghỉ ngơi một lát." Hắn tắt máy xuống xe.
Năm người làm tổ cả tiếng đồng hồ trên thùng xe, lập tức kéo nhau xuống.
Nếu đây không phải khu nguy hiểm cấp ba thì phong cảnh quả là tuyệt cú mèo.
Dòng suối nhỏ rộng chừng ba bốn mét, hai bên bờ đủ các loài hoa dại đua nhau khoe sắc, vài nhánh dây leo rủ xuống mặt nước, khung cảnh nên thơ.
Dung Thời cầm dao găm, bảo họ: "Tôi đi tìm vài thứ, sẽ quay lại ngay."
Trần Thần: "Thứ gì vậy, hay là cùng đi?"
"Không sao đâu, gần đây thôi." Dung Thời lạnh nhạt nói: "Cứ nghỉ ngơi ở đây, đừng chạy lung tung."
Nói xong thì vào rừng.
Thấy Trần Thần vẫn rối rắm, Lưu Hoành bèn vỗ vai hắn: "Anh chàng sâu lười rất đáng tin cậy, vợ người ta còn chưa nói gì, sao phải khiến mày nhọc lòng."
Trần Thần: "..."
Trong khu nguy hiểm cấp ba, không thể ăn thịt dã thú nhưng uống nước thì được.
Sử dụng tính năng tinh lọc trong cốc mang theo, mất tầm vài phút.
Xung quanh không có dã thú lớn, đám người Lưu Hoành bèn ra ven bờ suối lấy nước.
Trần Thần ấn nút tinh lọc, vẻ mặt hoang mang: "Chủ tịch nhỏ hơn mình một tuổi đúng không? Sao đôi khi tao cảm thấy cứ như đối mặt với người lớn nhỉ?"
Lưu Hoành: "...Mày nên gặp bác sĩ sớm đi."
Hồ Phong ngồi xổm bên kia bảo: "Ta cũng từng có cảm giác đó, chắc cậu ấy cho chúng ta cảm giác đáng tin cậy như bậc cha chú chăng?"
Trần Thần: "Phải không?"
Hắn vẫn cảm thấy không đúng.
Tần Lạc mang đồ ăn vặt cho Tống Du: "Anh, đói bụng chưa, muốn ăn gì không? Thịt khô này..."
"Cậu ăn đi." Tống Du bước tới vị trí cách họ mấy mét rồi ngồi xuống tảng đá bên dòng suối.
Tần Lạc biết cậu muốn ở một mình trong chốc lát, không vội tìm phiền phức, bèn xoay người trở về chỗ bọn Lưu Hoành.
Dung Thời mau chóng xuất hiện, tay cầm túi trái cây.
Thấy năm người vừa nói vừa cười, chỉ có Tống Du ngẩn ngơ một mình, hắn liền bước tới chỗ cậu.
"Cho này, đặc sản của khu nguy hiểm cấp ba đấy."
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một trái xanh, Tống Du thờ ơ nhìn sang: "Anh muốn độc chết tôi để thừa kế tài sản à?"
"Tôi muốn giết cậu thì việc gì phải lòng vòng thế?" Dung Thời ngồi xuống vị trí đối diện cách cậu một bước chân.
Hắn muốn nói trái cây không có độc, đáng tiếc vào tai Tống Du lại mang ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Cậu nheo mắt nhìn sang, sắc mặt tối sầm: "Anh thử nói lại lần nữa xem?"
Tuy rời khỏi tinh cầu Đế Đô nhưng vẫn luôn có người bảo hộ đi theo Tống Du, mà lời này của Dung Thời mang ý tứ, người bảo hộ kia chẳng chịu nổi một đòn.
Thấy sắc mặt cậu, Dung Thời biết khả năng chưa đến giờ hắn lên tiếng.
"Hiếm khi tới đây một chuyến, không nếm thử quả là đáng tiếc."
Thấy vẻ mặt Tống Du đề phòng, Dung Thời giải thích: "Trái cây này có công hiệu giải độc, được dã thú trong rừng nhiệt đới coi như thuốc."
Tống Du khoanh tay nhìn mặt nước: "Chẳng có hứng."
Dung Thời thay đổi cách nói: "Đây là trái cây cậu ấy thích ăn nhất, giòn giòn, chua chua, ngọt ngọt, cậu không muốn nếm thử thật..."
Chưa dứt lời, trái cây trong tay bị cướp đi.
Dung Thời: "..." Tiêu chuẩn kép không thèm che giấu hử?
Nhìn Tống Du cắn một miếng to, đôi lông mày đẹp nhíu lại.
Dung Thời: "..." Phản ứng này sai sai.
"Anh nói đây là trái cây cậu ấy thích nhất á?" Tống Du ôm miệng xuýt xoa, khó tin nhìn hắn: "Mẹ kiếp đã chua lại còn chát thế này mà ăn được hả?"
"Sao có thể?" Dung Thời cầm trái khác lên ăn, mùi vị hoàn toàn ổn.
Dung Thời: "Trái này rất ngọt mà, cậu thử lại xem sao?"
Tống Du hừ lạnh: "Anh tưởng vị giác của tôi có vấn đề à? Tự mình thử xem."
Cậu trả trái cây bị cắn một miếng về, Dung Thời cụp mắt, nhận lấy rồi đưa lên miệng.
Chưa cắn hết một miếng đã chua không chịu nổi.
Dung Thời bình tĩnh: "Lấy nhầm."
Tống Du siết nắm đấm: "Anh có ý chơi khăm tôi phải không?"
Dung Thời: "Đổi trái khác cho cậu, bảo đảm ngọt."
"Khỏi, trái này được rồi." Tống Du duỗi tay đoạt trái cây Dung Thời đang ăn, lật mặt rồi gặm, tâm trạng lập tức thoải mái: "Đúng là không tồi, khẩu vị của cậu ấy từ trước tới nay rất tốt."
Dung Thời: "..."
Được khen ngợi, nhưng sao lại cảm thấy tâm tình thật phức tạp?
Tống Du vừa ăn vừa hỏi: "Sao cậu ấy lại thích ăn trái cây ở địa phương này?"
Người thường căn bản không được đến khu nguy hiểm, phi thuyền dân sự không có đường bay tới nơi này, đồ vật trong khu nguy hiểm cũng không được phép lưu thông trên thị trường.
Dung Thời ăn trái cây tới mức ê cả răng, nhỏ giọng kể: "Cha cậu ấy thường xuyên ra vào khu nguy hiểm, thỉnh thoảng lại mang về nhà một ít, lâu dần thành thói quen."
"Giống như ba làm đồ ăn ấy hả?" Nhắc tới Thỏ Thỏ, mặt mày Tống Du dịu dàng: "Mang trái cây về là tấm lòng của cha, khó trách cậu ấy thích ăn vậy."
Hóa ra cha của Thỏ Thỏ là quân nhân, cho nên từ nhỏ cậu ấy đã giỏi võ, còn đặc biệt thích chơi máy móc, ngoài đời hẳn là một Omega rất ngầu.
Muốn gặp cậu ấy quá.
Hiếm khi trò chuyện đàng hoàng, Dung Thời nhân cơ hội hỏi: "Thích hả?"
"Thích." Tống Du ăn hết sạch, thậm chí quên mất đây là trái cây Dung Thời từng gặm qua: "Thứ cậu ấy thích thì làm gì có chuyện tôi không thích cơ chứ."
Dung Thời: "..."
Dùng trái cây dỗ dành người, Dung Thời cảm thấy trình độ an ủi của bản thân cũng không đến nỗi nào.
"Hai người ăn vụng gì thế?" Tần Lạc phát hiện, lập tức chạy tới.
Định duỗi tay lấy thì túi biến mất.
Tống Du ôm chặt, nhất định không đưa: "Đây là đồ cậu ấy cho tôi."
Trái cây Thỏ Thỏ thích sao có thể tùy tiện đưa cho người khác?
Tần Lạc: "Đừng keo kiệt thế, cho em một quả nhỏ thôi mà."
Tống Du: "Cậu tự đi hái."
Những người khác nghe được bèn qua xem, thấy trái cây không có độc thì lập tức nổi hứng.
Cánh rừng nhiệt đới rộng lớn vậy, phải khám phá thưởng thức mới đúng nghĩa là đi dạo chơi.
Dung Thời: "Rất nguy hiểm, nhỡ bại lộ thì thật phiền phức."
Bởi vì tìm đồ ăn vặt mà bị dã thú đuổi giết, kể ra hơi mất thể diện.
Trần Thần: "Có cậu thì sợ gì, chúng tôi sẽ ngoan ngoãn nghe cậu chỉ huy."
Dung Thời: "Nhưng mà..."
Tống Du: "Tôi cũng muốn đi, hái dư ra để mang về nhà một ít."
Dung Thời: "Được, nhớ phải nghe lời."
Những người khác: "..." Tiêu chuẩn kép không thèm che giấu hử?
Để an toàn, họ dùng một ít lá cây to che chắn xe bán tải, rồi mới mang trang bị rời đi.
Chưa được bao lâu đã trông thấy một thân cây cao chừng hai mươi mét, cành lá vươn dài, trĩu quả xanh mướt.
Nhìn xa giống hệt chùm nho, nhưng rất lớn, có chùm dài bằng cả thân người.
Dung Thời: "Trong rừng nhiệt đới, loại cây này thường mọc gần mặt nước, thấy trái cây tức là có con sông gần đó, và ngược lại."
Lưu Hoành cầm súng, ánh mắt cảnh giác quan sát chung quanh: "Nhiều trái cây như vậy mà gần đây không có dã thú à?"
Dung Thời: "Dã thú biến dị cấp ba hầu hết đều ăn thịt, chỉ có số ít ăn thực vật, mà chủ yếu là ăn cây cối. Nếu không phải trái cây này có tác dụng giải độc thì trong mắt chúng nó chả khác gì cỏ dại ven đường."
Tần Lạc vừa leo vừa cười: "Nói đơn giản tức là chó cũng không thèm ăn."
Bạch Đình leo phía bên kia, cười to phụ họa: "Chúng nó mà ăn thì làm gì đến lượt chúng ta."
Hồ Phong, Trần Thần và Lưu Hoành đứng dưới canh phòng, Dung Thời mang Tống Du đi dạo xung quanh, nói cho cậu biết về một vài loại thực vật khác.
Tống Du kinh ngạc: "Anh biết những thứ này qua sách vở à?"
Dung Thời: "...Có rất nhiều thứ tôi nghe cha cậu ấy kể, hai gia đình chúng tôi rất thân thiết."
Tống Du nhíu mày: "Anh thường xuyên sang nhà cậu ấy chơi hả? Cha cậu ấy cũng biết anh, còn giảng giải cho anh biết nhiều thứ vậy á?"
Giọng điệu chua lòm, cho dù Dung Thời cũng ngửi thấy.
Khóe miệng hắn hơi cong lên: "Đúng vậy, khi còn nhỏ chúng tôi thường ngủ chung một giường."
Ngủ với chính mình trên một cái giường, không thành vấn đề.
Biểu cảm này trong mắt Tống Du chính là khiêu khích trắng trợn, cậu khẽ cắn môi: "Ngủ mấy lần?"
Dung Thời: "Cậu hỏi làm gì?"
Tống Du: "Tôi muốn ngủ lại."
Dung Thời: "...Với ai?"
Tống Du: "Với anh chứ ai."
Dung Thời: "..."
Cậu cảm thấy hắn chiếm lời của Thỏ thỏ, cho nên muốn chiếm lại sao?
Dung Thời bình tĩnh: "Nhiều lắm, đếm không xuể."
Tống Du: "..." Mịa!
Bình luận trên chương trình phát sóng lại điên cuồng làm mới....
"Bây giờ thì tao tin là họ ra ngoại thành dạo chơi thật rồi, ha ha ha ha..."
"Đội khác đang hăng hái chiến đấu với dã thú, còn bọn họ lại leo lên cây hái quả á?"
"Hai người ngọt ngào quá nhỉ? Chủ tịch chịu hái trái cây để dỗ dành nữ thần vui vẻ! Rõ ràng là một Alpha thẳng nhưng rất khéo léo!"
"Ăn quả còn phải đổi cho nhau? Tao thật sự không bị điên!"
"Trái cây nhìn ngon thật."
"Muốn hồn xuyên vào trái cây kia, hắc hắc hắc hắc..."
Đi dạo một vòng, trên đường trở về, bỗng thoáng thấy có điểm khác thường, Dung Thời bèn đi về hướng đó.
Tống Du: "Sao vậy?"
Dung Thời nghiêng người ngăn trở máy theo dõi gần đó, duỗi tay gạt lá và gỡ dây leo trên thân cây.
Trên thân cây xuất hiện một hình vẽ con thỏ, được khắc bởi thứ gì sắc nhọn, đường nét đơn giản, vô cùng thô ráp nhưng cực kỳ sống động.
Tim Dung Thời đập mạnh, trong đầu nổ ầm một tiếng.
Hắn quá quen thuộc hình vẽ này, trong phòng ngủ nhà hắn có treo một bức tranh cha tự tay vẽ, chính là nó.
"Thỏ à?" Tống Du liếc mắt đã nhận ra, thậm chí cảm thấy hơi quen mắt, tựa hồ đã từng bắt gặp ở đâu đó.
Cậu chưa kịp nghĩ kĩ thì thấy Dung Thời rút kiếm sau thắt lưng, một phát chặt đứt thân cây.
Hắn vội vã đếm vòng tuổi trên lát cắt, đáy lòng chấn động.
Do cường độ chất phóng xạ bất đồng, tốc độ sinh trưởng của động thực vật ở khu nguy hiểm cấp ba không giống các địa phương khác.
Bốn năm? Không thể nào?
Dung Thời đếm lại lần nữa.
Vẫn là bốn năm!
"Không thể nào?" Hắn lẩm bẩm.
Rõ ràng cha đã hy sinh trong một trận chiến vào năm năm trước...