"Lần sau hãy kín đáo một chút." Dung Thời lạnh nhạt: "Nếu người đi ngang qua không phải là tôi thì cậu định giải thích thế nào?"
Tống Du: "Ý của anh là, gặp anh thì chẳng cần giải thích hả?"
"Tôi không nghe giải thích mà sẽ trực tiếp xử phạt luôn." Dung Thời nhẹ nhàng bỏ lại một câu rồi đi thẳng.
Chờ hắn khuất bóng, nụ cười trên mặt Tống Du nhạt dần.
Tần Lạc nhanh chóng dẫn người chạy tới, mang thi thể sát thủ đi xử lý.
"Gần đây càng ngày càng thường xuyên." Tần Lạc cau mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng ta đã gắng yên phận, vậy họ còn muốn thế nào nữa?"
Tống Du rút khăn sát trùng ra lau tay: "Phải tìm cách kết hôn với hắn càng sớm càng tốt."
Kết hôn ư? Tần Lạc không sao hiểu nổi, hai việc có liên quan gì đâu nhỉ?
Tống Du ném khăn đã dùng xong cho cậu ta: "Không kết hôn là kẻ mạnh hợp lực với kẻ mạnh, còn kết hôn thì chính là hai kẻ vô dụng, khác biệt về bản chất."
Chờ Tống Du đi rồi, Tần Lạc mới thông suốt vấn đề.
Gần đây những biểu hiện của Dung Thời quá nổi bật, ai cũng thèm chiếc bánh thơm phức này, lại cố tình bị nhị điện hạ chiếm lấy, cho nên muốn mà không dám xuống tay.
Một khi hai người có mối quan hệ tốt, thì đối với Nhị điện hạ "bỏ nhà đi lang thang" mà nói, không những chẳng tổn thất gì, ngược lại còn có thêm một trợ thủ đắc lực.
Đó là điều bọn chúng hoàn toàn không muốn thấy.
Nhưng nếu hai người kết hôn đồng tính, vậy nhị điện hạ có khả năng cao mất đi tư cách thừa kế vương vị.
Mà chỉ cần địa vị của cậu không ổn thì bọn chúng sẽ yên tâm.
Còn Dung Thời, bị trói buộc với một vương tử vô dụng cũng coi như vứt đi.
-
Hôm sau, trên đường đổi phòng học, Dung Thời thấy Lưu Hoành đang ngồi xổm trước cánh cổng lớn một khu nhà.
Vừa thấy hắn, Lưu Hoành bước nhanh tới.
"Người anh..."
Dung Thời: "Chép phạt xong chưa?"
Lưu Hoành: "..." Đệt! Khó khăn lắm mới quên đi được đấy.
Thời gian chuyển đổi tiết học ngắn ngủi, hai người vừa đi đường vừa trò chuyện.
"Tối qua Hồ Phong hàn huyên cả đêm với tôi, hắn muốn mua đồ cảm ơn cậu, tôi lại nghĩ cậu không thích làm vậy."
Đánh lộn chẳng thành vấn đề nhưng nói lời cảm ơn khiến toàn thân Lưu Hoành mất tự nhiên: "Tóm lại, thì, chính là cảm ơn cậu."
Mắt Dung Thời nhìn phía trước, bước đi không nhanh không chậm: "Có gì đâu, trách nhiệm mà thôi."
"Nghe nói sáng nay Hồ Phong đã làm lành với cậu bạn nhỏ của mình rồi." Lưu Hoành bứt mái tóc con nhím: "Họ Lâm kia vẫn còn bô bô trên diễn đàn, bảo chúng tôi hại cậu ta động dục ngoài ý muốn khiến tinh thần tổn thương trầm trọng, thật con mẹ nó không biết xấu hổ!"
Thấy hắn lại bắt đầu kích động, Dung Thời lạnh lùng bảo: "Ngoài ý muốn hay do thuốc tác động, lấy phiếu xét nghiệm của bệnh viện sẽ rõ ngay."
Ánh mắt Lưu Hoành sáng lên, hắn vỗ đốp vào đùi: "Đúng vậy! Sao tôi lại không nghĩ ra chứ!"
Đến cửa phòng học, hắn ấp a ấp úng hồi lâu: "Vậy, bài chép phạt có thể giảm bớt đi không?"
Thấy Dung Thời nhìn sang, đáy lòng Lưu Hoành dâng lên niềm hy vọng, nếu có thể hoàn toàn hủy bỏ thì...
Dung Thời: "Không, một tờ cũng không được thiếu."
Cả chậu nước lạnh dội xuống đầu Lưu Hoành: "..." Chủ tịch chó!
Trưa hôm đó, phiếu xét nghiệm trong quá trình điều trị bệnh của Lâm Đang được đăng tải trên diễn đàn cho thấy hàm lượng chất xúc tác vượt tiêu chuẩn nghiêm trọng.
Vốn dĩ hình phạt mà Dung Thời tuyên bố đã cố gắng bảo toàn thanh danh Omega, thế nhưng cậu ta lại cố tình đâm đầu xuống đất.
Các bình luận đều nghiêng về một phía...
"Thông báo do Omega tự nguyện nhưng ai sáng suốt cũng biết cậu ta chủ động dụ dỗ, Hồ Phong đúng là xui xẻo tám đời."
"Quá ngu ngốc, Dung Thời đã tuyên bố uyển chuyển như thế mà cậu ta còn nhảy ra! Tự đâm đầu xuống đất thì ai cản được chứ."
"Lâm Mạt và Lâm Đang là anh em họ, lấy đâu ra kiểu chuyên hãm hại người ta vậy nhỉ?"
Cuộc tranh luận trên diễn đàn căng thẳng tới đâu cũng chả liên quan đến Dung Thời.
Hắn mở mạng thực tế ảo, kiểm tra đơn đặt hàng tại một cửa hiệu sản xuất đồ chơi trẻ em cao cấp.
Chú thỏ bông hắn mua cho Miên Miên lúc bé con mới chào đời, hiện giờ nó hơi nhỏ.
Sau khi quét mống mắt nhận diện, thông tin đơn hàng hiển thị, trên kệ ảo xuất hiện hai chú thỏ bông đang ngồi, đều mặc quần yếm túi hộp màu đen, gương mặt lạnh lùng dễ thương, giống hệt nhân vật của hắn trong trò chơi Star Wars.
Chỉ khác là chú thỏ bên phải lớn gấp đôi chú thỏ bên trái.
Xác nhận sản phẩm không có vấn đề gì, Dung Thời chuyển khoản thanh toán, đơn đặt hàng lập tức biểu thị trạng thái đang giao.
Hắn thoát mạng thực tế ảo, nhấp vào chương trình quản lý ủy thác.
Trên màn hình xuất hiện không gian phòng học, một lớp bé củ cải đang học tiết mỹ thuật, chủ đề là hãy vẽ gia đình em.
Miên Miên mặc trang phục thỏ, dùng bút sáp vẽ chú thỏ lớn đang nắm tay chú thỏ con lên tờ giấy, hai bên là hai củ khoai tây rất to.
Dung Thời: "..."
Miên Miên chào đời không được bao lâu thì cha hi sinh khi đang làm nhiệm vụ. Còn ba, do sinh nở mà bệnh cũ tái phát, hiện vẫn đang nằm trong khoang ngủ đông.
Thầy giáo đi tới, chỉ vào hai củ khoai tây và hỏi bé: "Đây là gì?"
Miên Miên nghiêm túc trả lời: "Cha và ba ạ."
Thầy giáo: "Trông họ giống thế này hả?"
Miên Miên lắc đầu: "Em thích ăn khoai tây."
Thầy giáo: "..."
Dung Thời: "..."
Miên Miên khoa chân múa tay giải thích: "Ừm, em nghĩ dáng vẻ của hai người chính là thứ mà em thích."
Thầy giáo ngẩn ra, xoa xoa đầu bé: "Vẽ đẹp lắm!"
Miên Miên cười, lại vẽ bên cạnh chú thỏ lớn một đóa hoa màu vàng.
Thầy giáo: "Đây là ai thế?"
Miên Miên vui vẻ nói: "Đây là anh đẹp trai của anh hai."
Thầy giáo: "?"
Dung Thời: "..." Chỉ gặp đúng một lần mà có tư cách được vẽ trong tranh hả?
Thiết bị đầu cuối cá nhân đột nhiên vang lên.
【Ông chủ, có người quan trọng gửi tin nhắn trong trò chơi Star Wars, ID: Bé mèo thích ăn cá.】
Sau khi trải qua đợt huấn luyện đầu tiên, Dung Thời đưa bé mèo vào mục người đặc biệt quan trọng, chỉ cần có tin nhắn sẽ được thông báo ngay tức khắc.
Hắn chờ Miên Miên vẽ bức tranh hoàn chỉnh rồi chụp hình lại, gửi tin nhắn thoại, sau đó mới thoát ra, đăng nhập Star Wars.
Hiếm khi bé mèo gửi tin nhắn cho hắn, hay nói đúng hơn là chưa bao giờ, đây chính là lần đầu tiên.
【Tui tìm được tinh thể bạn muốn rồi, nhận được tin nhắn thì hồi âm cho tui. 】
Dung Thời mở danh sách bạn bè, phát hiện cậu đang online, bèn nhấp vào đường link bên cạnh tên cậu, bé mèo mau chóng chấp nhận.
Chớp mắt, hắn có mặt trong phòng huấn luyện do bé mèo tạo ra.
"Tìm được nhanh vậy sao?" Dung Thời hỏi.
"Bạn xem có phải thứ này không?" Bé mèo đi tới, xòe móng vuốt, trên lớp thịt đệm là hình ảnh ba chiều của một loại tinh thể màu xanh lam.
Tầm mắt Dung Thời dừng lại chừng hai giây trên lớp thịt đệm hồng nhạt rồi mới chuyển sang viên đá năng lượng: "Đúng là nó."
"Chẳng dễ đào chút nào." Bé mèo ngồi bên cạnh võ đài: "Mất mấy ngày họ mới đào được có một tấn."
Dung Thời: "...", "Nhớ bảo quản cho tốt." Hắn sợ cậu giàu nứt đố đổ vách mà vứt của cải tùy tiện: "Anh bạn tui bảo phòng thí nghiệm chỗ anh ấy đang nghiên cứu loại đá này, nó là một dạng siêu năng lượng đấy."
"Đá năng lượng ư?" Bé mèo ngạc nhiên: "Tui tưởng chỉ để trang trí thôi chứ, tui thấy có người đính viên đá này trên vòng tay."
Dung Thời: "..." Lấy đá năng lượng để trang trí á? Có bị ngốc hay không?
"Tui chuyển cho bạn bằng cách nào nhỉ?" Bé mèo gập một chân, nghiêng đầu nhìn hắn: "Chuyển phát ẩn danh nhé?"
Chuyển phát ẩn danh là loại hình dịch vụ bưu điện bảo mật địa chỉ cả hai bên, lúc gửi đồ vào trạm không gian sẽ nhận được một chuỗi mã hóa.
Lấy chuỗi mã hóa đó báo cho bên nhận, bên nhận sẽ điền địa chỉ giao hàng kèm chuỗi mã hóa.
Dung Thời muốn nói không cần phải rắc rối như thế, cứ gửi thẳng cho hắn là được, thế nhưng ý nghĩ ra tới miệng lại bồi hồi chẳng thốt nên lời.
"Ừ, cứ thế đi."
Sáng hôm sau, Dung Thời mở cửa, đúng lúc thấy Tống Du bước ra từ ký túc xá đối diện.
"Sáng sớm mà mặt mũi đã hằm hằm, ai thiếu nợ anh hả?" Tống Du trêu chọc.
Dung Thời bước ra ngoài.
"Cậu nhìn nhầm rồi, mặt tôi lúc nào cũng vậy."
Tống Du cứ như kẹo mạch nha bám dính theo, Dung Thời ăn cơm cậu cũng ăn cơm, Dung Thời ngồi xuống hàng ghế cuối, cậu cũng ngồi xuống ngay bên cạnh.
Rốt cuộc Dung Thời phản ứng lại: "Cậu là cô vợ nhỏ mới gả tới nhà tôi sao?" Cứ khẩn trương bám dính như vậy.
Ngay cả Miên Miên cũng vẽ cậu vào tranh.
Tống Du chống cằm cười: "Muốn kết hôn rồi hả?"
Dung Thời mở sách vở: "Ba tôi dặn không được ở bên một Alpha lẳng lơ vì sẽ bị lừa."
Tống Du: "..."
Người xung quanh nghe lén: "..." Đây là nội dung họ được nghe miễn phí sao?
Sau giờ học, Tống Du chống cằm xoay bút, đầu óc cấp tốc sắp xếp những sự việc xảy ra gần đây nhất.
Thiết bị đầu cuối đột nhiên chấn động, thấy dãy mã hóa, cậu bèn gửi sang cho Thỏ Thỏ thông qua trò chơi Star Wars.
Gửi tin xong, cậu lẳng lặng liếc nhìn cổ tay Dung Thời. Viên đá quý màu xanh lam dùng để trang trí trên thiết bị đầu cuối được ống tay áo che khuất một nửa, màu sắc rất giống với loại tinh thể kia.
Vì sao Dung Thời lại đính đá năng lượng trên tay? Chỉ là sự trùng hợp thôi ư?
Tống Du vừa chuyển tầm mắt, Dung Thời khẽ chạm vào thiết bị đầu cuối, âm thanh 01 vang lên.
【Đã đăng ký địa chỉ giao hàng.】
Sau khi nghe thông báo xác nhận, hắn hý hoáy nhập địa chỉ.
Chưa tới hai phút, thiết bị đầu cuối của Tống Du lại vang lên, thông báo bên nhận đã đăng ký, vật phẩm chuẩn bị rời trạm không gian.
Cây bút trên tay bỗng rớt xuống bàn.
Dung Thời: "Đừng làm ảnh hưởng tới việc ghi chép của tôi."
Tống Du ghé lại gần: "Này, anh nói xem, có phải Omega đều thích những thứ dễ thương không?"
Chăm chú tới việc gửi đá năng lượng nên cậu quên béng gửi kèm hoa tươi hay đá quý gì đó mất rồi.
Tống Du chẳng mong chờ hắn trả lời, Dung Thời lại khẽ đáp: "Ừ, đều thích."
Em trai và bé mèo đều thích thỏ.
"Chết tiệt!" Tống Du thầm chửi thề, chắc chắn cậu bị gã ngu ngốc Tống Kha kia nguyền rủa rồi, chứ không thì sao cũng ngu ngốc như gã vậy?
Thỏ Thỏ nhận được đồ hẳn là thất vọng lắm.
Trước khi tan học, Dung Thời nhận được thông báo chú thỏ bông và gói hàng mã hóa đã tới nơi.
Cơm chiều xong, Tần Lạc mở cửa phòng ký túc đi vào thì thấy Tống Du đang ngồi trước cửa sổ, sách đặt trên đùi, tay chống cằm ngẩn ngơ.
"Nhận được đồ rồi." Tần Lạc cầm quả táo trên bàn, cắn một miếng thật to: "Độ bảo mật mạng của công ty chuyển phát ẩn danh rất cao, tuy nhiên người của chúng ta vẫn bẻ khóa được, anh có muốn tra ra địa chỉ của Thỏ Thần không?"
Hỏi xong, Tống Du chẳng hề phản ứng.
Lúc Tần Lạc tưởng cậu không nghe thấy thì cậu lại lẩm bẩm: "Quên đi."
Tống Du tập trung đọc sách: "Nếu biết cậu ấy ở đâu thì tôi sẽ chẳng nhịn được mà chạy tới gặp cậu ấy mất."
Thỏ Thỏ không thể xuất hiện trong thế giới của cậu, quá nguy hiểm.
Tần Lạc biết tâm trạng cậu nặng nề, chẳng quản làm gì, ngậm quả táo trở về phòng.
Một tiếng sau cậu đi ra rót nước thì thấy Tống Du vẫn ngồi đó, sách trên đùi chưa hề lật sang trang khác.
Nói một cách bình tĩnh và lý trí, nghe chừng tim gan lại cồn cào chẳng yên, rốt cuộc bỏ lỡ cơ hội lần này thì liệu có lần sau nữa không.
"Hay là..."
Tần Lạc chưa nói xong thì đột nhiên thấy cậu đứng bật dậy từ ghế sô pha.
"Cậu phái người... không, cậu tới trạm không gian ngồi chờ ở đó ngay lập tức." Tống Du hấp tấp.
Tần Lạc: "Hả?"
Đáy mắt Tống Du không giấu được nỗi vui mừng: "Thỏ Thỏ gửi đồ cho tôi."
Bên nhận lấy được hàng xong thì có thể dùng chuỗi mã hóa gửi đồ lại, không cần tạo chuỗi mã hóa khác.
Tần Lạc thấy cậu khẩn trương như vậy thì tưởng đồ vật quan trọng, chẳng kịp mặc áo khoác, vô cùng lo lắng chạy ra ngoài.
Hai tiếng sau, cậu ta vác khuôn mặt trắng bệch, run lẩy bẩy vì bị đông lạnh trở về.
"Cứ tưởng thứ gì hay ho, hóa ra chỉ là đồ chơi con thỏ..."
Lời chưa dứt, trước mắt bỗng nhoáng lên, chú thỏ bông lớn trong tay biến mất.
Tiếng sập cửa vang vọng, cả căn phòng chỉ còn mình cậu ta, cô đơn và lạnh lẽo.
Tần Lạc: "..." Dùng xong thì vứt hả?
Tống Du khóa trái cửa, lưng dựa vào cánh cửa, trái tim đập thình thịch.
Trong lòng là chú thỏ bông cao chừng nửa thân người, chất liệu tinh xảo, tay nghề bậc thầy, biểu cảm giống Thỏ Thỏ như đúc!
Dán sát vào, mơ hồ có thể ngửi được hương thơm tươi mát còn sót lại, thứ hương thơm mà chẳng bao giờ cậu dám ước ao.
Cậu ôm chú thỏ bổ nhào lên giường rồi lăn lộn, gương mặt vùi vào thú bông, cười không dừng được.
Ký túc xá đối diện, Dung Thời nhìn khối đá năng lượng điêu khắc thành hình bé mèo trước mặt, rơi vào trầm tư.
【Mạng bảo mật của công ty chuyển phát ẩn danh rất dễ bẻ khóa, có cần truy ra địa chỉ của kim chủ papa không? [Hít hà]】
Một hồi lâu, Dung Thời mới lạnh nhạt trả lời: "Không cần."
Thời cơ chưa thích hợp, truy ra cũng chẳng thể gặp mặt, tăng thêm rắc rối.
01 tách khỏi vòng tay, biến thành một quả cầu kim loại, cọ cọ lên khối đá năng lượng hình bé mèo.
【Ngao ngao ngao! Nếu xơi tái con mèo này thì tôi có thể hiên ngang quay trở lại rồi.】
Nó "ngao" một tiếng rồi há mồm đớp cái phập, lại đớp trúng không khí.
【Ông chủ?】
Dung Thời lấy một mảnh vụn từ khay đựng lên đút cho nó, bản thân thì ôm bé mèo về phòng: "Mèo của tao, còn lại của mày."
【...】
01 bưng khay lên liếm, vừa liếm vừa khóc.
【Tôi đã gây ra tội lỗi gì thế này, hu hu hu...】
Ban đêm, cách đôi cánh cửa, có hai người mất ngủ tới hừng đông.
Hôm sau, Dung Thời mở cửa ra và lại đối mặt với Tống Du.
Tống Du mỉm cười: "Ồ, tâm trạng chủ tịch Dung hôm nay tốt nhỉ?"
Sắc mặt Dung Thời lạnh lùng: "Tôi có niềm hạnh phúc mà cậu chẳng tài nào hiểu nổi đâu."
Tốc độ di chuyển chậm hơn so với ngày thường.
Tống Du bước đi song song với hắn, cười nhạo: "Trùng hợp thật đấy, tôi cũng có niềm hạnh phúc mà anh chẳng tài nào hiểu nổi đâu."