Tô Tử Tích sốt ruột, không viết được có nghĩa sẽ không rời khỏi đây được sao?
Có nghĩa là cậu sẽ chết sao?
Cứ như vậy, Tô Tử Tích viết tên mình hết lần này đến lần khác trong bóng tối nhưng làm thế nào cũng dừng lại ở chữ cuối cùng.
Cậu cũng không biết tại sao mình có thể thấy người kia hay tờ giấy kia, cậu chỉ biết mình viết tên mình hết lần này đến lần khác, thời gian trôi qua cậu cũng không biết, chỉ máy móc viết tên mình.
Một tiếng ầm đột nhiên vang lên, bóng tối trước mắt vỡ tan, người kia cũng biến mất không dấu vết, Tô Tử Tích ngạc nhiên nhìn khoảng không trống rỗng trước mặt.
Phía xa có ánh sáng, cậu chạy về phía trước, không ngừng chạy về phía trước, cậu chạy qua một số nơi trông giống như những ngôi nhà bằng bùn ở nông thôn, rồi chạy qua một nơi trông giống như một khu chợ.
Kiến trúc những nơ này không có gì kì lạ, điều kì lạ duy nhất chính là không có ai.
Cuối cùng cậu cũng chạy đến cổng chính, cánh cổng kia rất cao, caod dến mức xuyên qua tầng mây.
Cậu dùng sức đẩy ra, trong cửa là một đại điện trống trải, Tô Tử Tích bước vào theo bản năng.
Hai bên đại điện có Hữu Thập Đại Âm Soái.
Đứng đầu là Đầu Trâu Mặt Ngựa, Hắc Bạch Vô Thường, bọn họ có diện mạo vô cùng đáng sợ, đôi mắt như đang chuyển động, cứ như vậy nhìn cậu chằm chằm.
Tô Tử Tích sợ hãi, cậu vội vàng đi tiếp vào bên trong, tiếp đó là pho tượng Quỷ Vương đại soái, Như Dạ Xoa tóc đỏ nanh trắng, tay cầm chuông trấn yêu.
Tô Tử Tích không hiểu vì sao mình lại thấy những thứ này, cậu lại vội vàng chạy đi… Dường như đã vào cánh cửa này rồi sẽ không thể nào quay lại, cậu không có suy nghĩ sẽ quay lại thoát ra.
Sau Ma Vương là tượng Thần Du Hành Ban Ngày và Thần Du Hành Ban Đêm, theo truyền thuyết, hai vị thần này lang thang khắp thế giới, theo dõi hành vi, thiện ác của mọi người.
Mọi người dưới dân gian cho rằng bọn họ là hai hung thần, nếu ai chạm phải họ sẽ bị ghi vào danh sách…
Tiếp theo đó chính là Báo Vĩ, Điểu Chủy, Ngư Tai, Hoàng Phong. Trong dân gian chúng đều là sứ giả câu hồn như Hắc Bạch Vô Thường và Đầu Trâu Mặt Ngựa.
Khác biệt chính là Hắc Bạch Vô Thường và Đầu Trâu Mặt Ngựa chuyên đi câu hồn người, Báo Vĩ thì câu hồn thú, Điểu Chuỷ câu hồn những loài chim bay trên trời, Ngư Tai câu hồn những loại thủy hải sản dưới sông dưới biển, Hoàng Phong chuyên câu hồn phách những loại côn trùng…
Tô Tử Tích chạy cả một đường thấy tất cả đều là những pho tượng không động đậy, chỉ có đôi mắt là giống như sống, không ngừng nhìn theo cậu.
Cuối cùng cậu cũng chạy đến điểm cuối, thấy rõ bảng hiệu treo phía trên… Diêm La điện.
Tô Tử Tích ngạc nhiên, Diêm La điện?
Cmn, cậu chết rồi?
Ghế của Diêm Vương rất lớn, cao bằng cả một tòa nhà bình thường, vô cùng uy nghiêm nhưng lại không có ai.
Tô Tử Tích mơ màng, lúc này cậu thấy phía trên chỗ ngồi to lớn đấy có người đang ngồi, người kia ngẩng đầu nhìn cậu.
Tô Tử Tích trợn trừng mắt: “Túc Bảo?”
Cậu vội vàng chạy đến, vừa chạy vừa kêu: “Túc Bảo!”
“Em gái, em gái!”
Túc Bảo đưa tay khiến cậu không thể nào chạy thêm dù chỉ là nửa bước, cô bé nói: “Mau quay về đi! Anh đến nơi này làm gì?”
Danh Sách Chương: