Tô Tử Du hoàn hồn sau cú shock.
Túc Bảo là con gái của cô ruột cậu.
Ba của con gái của cô cậu chính là dượng của cậu.
Người dượng trước mặt này vừa giết một con gà bằng cách vô cùng ‘mạnh mẽ.’
“ Túc Bảo, chúng ta lên lầu trước đi.” Tô Tử Du chạy đến bên cạnh Túc Bảo.
Cậu rất sợ… ngay tiếp theo người dượng này của cậu sẽ dứt khoát chặt đầu hai con gà chưa chết còn lại.
Không đành lòng nhìn thẳng, cô em gái mềm mại của cậu sao có thể nhìn màn chém gà đẫm máu và bạo lực như vậy được?
Lúc này Túc Bảo lại đang nhìn về một bên khác, một nữ giúp việc với gương mặt tái mét đang đứng sau cây đại thụ, lẵng hoa trong tay rơi xuống đất, hoa rơi vãi khắp nơi.
Túc Bảo nói: “Chờ em chút!”
Cô bé chạy đến bên cây đại thụ, vươn tay rồi rút con dao làm bếp ra mà không tốn chút sức lực nào.
Sau đó cô bé ngẩng đầu nhìn nữ giúp việc trước mặt: “Dì ơi dì vẫn ổn chứ?”
Nữ giúp việc vừa cúi đầu đã thấy cô bé con với gương mặt mềm mại đáng yêu, đôi mắt đen láy, trên tay cầm một con dao dính đầy máu...
“A…” hình như cô ả bị hù cho khiếp vía, liên tục lui về sau: “Đừng chặt đầu tôi!”
Túc Bảo ngẩn người, vội giấu con dao sau lưng.
Cô bé không có ý định chặt đầu dì này đâu!
Dì này quá sợ hãi đúng không?
Túc Bảo hồ nghi nhìn lại, luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
“Dì ơi cổ dì không sao chứ?”
Hóa ra lúc lùi lại, nữ giúp việc ra sức quay mặt về phía muốn chạy, nhưng tay chân lại không nhịp nhàng, đầu quay về trái thân người lại lùi ra sau, không theo kịp phản ứng của đại não.
Thoạt nhìn cứ ngỡ đầu cô ả bị vặn.
Không biết Mộc Quy Phàm bước đến từ khi nào, anh cẩn thận lấy con dao từ tay Túc Bảo, sau đó xoay con dao làm bếp để giữ nó ổn định và nhìn chằm chằm vào người giúp việc.
“Cô tên gì?”
Từ Mộc Quy Phàm luôn toát lên khí thế bức người, ánh mắt hơi lạnh lùng khi nhìn chằm chằm vào ai đó, còn có con dao đang nắm trong tay…..
Vô hình trung lộ ra sát khí.
Nữ giúp việc sợ hãi, lắp bắp đáp: “Tôi… tôi…”
Mộc Quy Phàm chau mày.
Bà cụ Tô điều khiển xe lăn tới, hỏi: “ Tố Phân, cô làm gì ở đây?”
Hóa ra nữ giúp việc tên là Tố Phân, là một người làm vườn kiêm trồng hoa trong trang viên của nhà họ Tô.
Trang viên của nhà họ Tô rất lớn, trồng rất nhiều hoa, tháng tư đang là mùa trăm hoa đua nở, hoa đào, hoa hồng, bách hợp, hoa loa kèn, mẫu đơn, v.v.
nở rộ khắp vườn.
Vì vậy nhà họ Tô sẽ thuê người chuyên cắt hoa rồi cắm hoa đặt trong từng phòng.
Hồi lâu sau Tố Phân mới bình tĩnh lại, cụp mi đáp: “Tôi… đang cắt hoa…”
Bà cụ Tô không nghĩ nhiều, một con dao làm bếp bay vù tới thì ai chẳng khiếp sợ.
“Đi làm việc đi.” bà cụ nói.
Tố Phân gật đầu, vội vàng nhặt những bông hoa rơi trên mặt đất rồi nhẹ nhàng chạy đi.
Bà cụ Tô thấy lạ, nói: “ Cô gái Tố Phân này hôm nay sao thế nhỉ, kỳ quặc sao ấy.”
Đáy mắt Mộc Quy Phàm thoáng hiện chút cảm xúc không rõ ràng, anh chỉ phụ họa một câu: “Chắc bị dao hù dọa rồi.”
Bà cụ Tô liếc xéo: “Ha ha! Cậu còn không biết ngượng mà nói ra hả? Dao với súng đâu có mắt, lỡ như làm Túc Bảo bị thương thì sao được?”
Mộc Quy Phàm vuốt mũi, không ngờ bây giờ mình vẫn còn bị mắng.
Dao hay súng trong tay anh….
thực ra đều có mắt.
Bà cụ Tô kéo tay Túc Bảo: “ Túc Bảo ngoan, theo anh con lên lầu nhé.”
Túc Bảo gật đầu, nhìn Mộc Quy Phàm dặn dò: “ Ba ơi cố lên nha! Lúc giết gà cục tác thì nhẹ tay chút nha…”
Mộc Quy Phàm duỗi tay toan xoa đầu cô bé.
Nhưng nghĩ lại, một tay vừa bắt gà, một tay vừa cầm dao… thôi quên đi.
“Lên lầu đi con.” Mộc Quy Phàm nói: “Yên tâm, ba biết nấu ăn mà.”
Túc Bảo tin tưởng gật đầu rồi theo Tô Tử Du lên lầu chơi.
Bà cụ Tô bó tay, chỉ đành kêu dì Ngô đi làm mấy món khác, bà chỉ sợ lát nữa không ăn nổi cơm trưa.
Phòng bếp rất rộng, Mộc Quy Phàm làm những món bà cụ Tô chọn, dì Ngô nấu các món khác ở bên cạnh.
Anh tiếp tục làm gà, chặt đầu nó rồi dựng ngược lên để máu chảy ra.
Mạnh tay vặt lông gà, một mảng lớn da gà bị bong ra, nhìn đến là thảm….
Đến lượt món cà tím khó làm nhất trong lời đồn - Mộc Quy Phàm cầm quả cà tím lên và ngắm nghía, chẳng nhìn ra khó ở chỗ nào..
Một nhát chặt làm đôi…
Trên lầu.
Tiểu Ngũ ngồi xổm bên khung cửa sổ, mơ màng nhắm mắt.
Vẹt cũng cần ngủ trưa, lúc này mỏ của nó gác lên mép cánh, hai mắt khép hờ, thỉnh thoảng lại gật đầu như đang ngủ gật.
Tô Tử Du cẩn thận liếc nhìn cửa sổ rồi di chuyển bước chân, đưa chiếc gương đang cầm trong tay ra.
Tiểu Ngũ mở mắt khó hiểu nhìn Tô Tử Du, sau đó nhích sang bên cạnh một chút.
Xác định chắc chắn bên ngoài cửa sổ, hai bên tường và trần nhà không có quỷ, lúc này Tô Tử Du mới yên tâm ló đầu ra ngoài.
“Kỳ lạ, rơi đi đâu được nhỉ?” cậu vươn cổ nhìn chung quanh, lại cầm một quyển vở rồi tính toán parabol.
Vạch ra khoảng cách giữa căn phòng với vườn hoa, đồng thời vẽ thêm quỹ đạo parabol.
“Chính là chỗ đó mà, ban nãy tụi mình không tìm nhầm chỗ đâu.”
Túc Bảo nhoài người lên cửa sổ, sáp tới gần Tiểu Ngũ, một tay chống cằm, tay kia gãi ngứa cho Tiểu Ngũ.
Hình như cô bé chẳng bận tâm nữ quỷ đi đâu!!
Tô Tử Du hỏi: “Túc Bảo, em không sốt ruột à?”
Túc Bảo lắc đầu: “Không ạ, trên đời này có vô số quỷ, sớm muộn gì con quỷ chúng ta muốn tìm cũng sẽ xuất hiện thôi..”
Tô Tử Du hồ nghi: “Sẽ xuất hiện ư?”
Lỡ nó chạy rồi thì làm thế nào?
Tô Tử Du vẫn nhớ Túc Bảo nói phải lấp đầy hồ lô linh hồn, bằng không cô bé có thể sẽ bị ép rời đi.
Vậy nên, dù rất sợ hãi, cậu cũng không thể để nữ quỷ chạy mất.
Túc Bảo gật đầu khẳng định: “ Vâng! Có lẽ nó sẽ xuất hiện khi chúng ta ngủ buổi tối..”
Tô Tử Du: “..”
Em đừng nói còn hơn.
Càng không tìm được nữ quỷ, Tô Tử Du càng lo lắng, đi ngủ cũng thấy thấp thỏm không yên.
Nghĩ tới cái miệng như chậu máu đang ngoác ra của nữ quỷ ban nãy, Tô Tử Du không khỏi rùng mình.
Thế là, Tô Tử Du lập tức viết và vẽ gì đó trên giấy rồi cầm máy quay phim lên.
Cậu phải thiết kế một cái còi báo động thấy quỷ.
“Ơ! máy quay phim vẫn đang mở ư?” Tô Tử Du nhấp vào nút dừng quay rồi nhấp xem video đã hoàn thành.
“Mình không nhớ đã bấm quay lúc nào nhỉ.” Tô Tử Du lẩm bẩm: “Phải xóa sạch nội dung lưu trước đó mới…”
Còn chưa dứt lời.
Cậu đã nhìn thấy một nữ quỷ không đầu bồng bềnh trôi nổi xuất hiện trong đoạn phim, đầu tiên hiện ra bờ vai, sau đó là cái đầu quỷ được ôm trong tay, tiếp nữa là đôi chân màu xanh đen….
Còn trong đoạn phim, cậu đang mân mê cái chậu sắt yêu thích của mình.
Tô Tử Du xém chút nữa quăng luôn máy quay phim!
Túc Bảo vội hỏi: “Sao vậy anh?”
Tô Tử Du bình tĩnh lại, nói: “Không sao! Không sao…”
Cậu trầm mặc giây lát rồi bỗng dưng phấn khích: Chẳng phải đám người trên mạng không tin bài luận của cậu đó sao? Cậu phải đăng đoạn video này lên để hù chết họ!
Tô Tử Du nói làm là làm, đăng một bản sao của video lên mạng, còn viết thêm dòng giới thiệu cực ngầu:
[Hừ, loài người ngu ngốc, các người hoàn toàn không biết gì về thế giới này.
]
…
Video được đăng lên nhanh chóng thu hút người tới xem.
[Xì, hiệu ứng 5 xu, rác rưởi!]
[trên đời này không có quỷ, phải tin vào khoa học, biết không? Nhóc con không lo học hành, suốt ngày chỉ biết làm mấy thứ vớ vẩn, chị thấy tốt nghiệp xong, đến rác rưởi em còn chẳng tranh được với người khác đâu.
]
[ Lại là thể loại này! Nhà nhóc không mua nổi máy quay phim HD sao? Hễ liên quan tới chuyện linh dị là hình ảnh lập tức được quay đen trắng mờ ảo, cái kiểu lừa phỉnh này của các người tôi thấy nhiều rồi.]
[Có bản lĩnh thì mua máy HD mà quay, không có bản lĩnh thì đừng so sánh mù quáng như này.
]
Vẫn là sự cười nhạo.
Tô Tử Du chán nản..
Danh Sách Chương: