Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Túc Bảo cứ vậy mà thu phục quỷ hồ đồ một cách nhẹ nhàng.

Cô bé mừng rơn, phấn khích hỏi: “Anh ơi, em có lợi hại không? Em siêu lợi hại phải không?”
Tô Tử Du kinh ngạc ngẩn người.

Đâu chỉ siêu lợi hại….

Cái này phải gọi là chạm tới tận trời cao rồi.

Không phải chứ, em gái cậu tiến bộ nhanh thế ư?
Lần trước, cô bé chỉ biến hóa huyền ảo ra một chiếc la bàn bát quái và lưới trói buộc linh hồn màu đỏ thôi mà.

Còn cách biến hóa ra cái vạc với cái búa lớn này cô bé học từ lúc nào thế….

Tô Tử Du sửng sốt: “Lợi hại….

siêu dũng mãnh luôn!”
Em gái lợi hại quá, làm thế nào bây giờ, cậu ngày càng không thể kiềm chế sự ngưỡng mộ của mình dành cho em gái.

Túc Bảo nghe mà vui mừng không thôi.

“Ba ơi, con thu phục được ác quỷ rồi, nó là quỷ hồ đồ!” Cô bé con quay đầu khoe khoang với Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm cưng nựng xoa đầu Túc Bảo, tấm tắc khen ngợi: “Bảo bối nhà chúng ta thật tuyệt!”
Tiếc là….

Anh chẳng nhìn thấy gì hết!!

Anh hơi cụp mi, đáy mắt thoáng hiện sự phức tạp.

Mộc Quy Phàm giơ tay lên nhìn đồng hồ lần nữa, đã sáu giờ rồi.

Bên ngoài trời đã hửng sáng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng một hai cô chú chào nhau rồi đi mua đồ.

Mộc Quy Phàm nói: “Đã đến lúc về rồi, nếu bà ngoại con phát hiện con lại mất tích thì chắc sẽ chặt đôi ba bằng tay không đấy!”
Túc Bảo thu bốn ác quỷ vào trong hồ lô, duỗi eo, nói giọng non nớt: “Dạ!”
Khó lòng tưởng tượng đây chính là tiểu Diêm vương vừa dùng chiếc búa màu tím vàng đánh ác quỷ trở lại hình dạng ban đầu!
Trong bếp, Vương Gia Gia và chồng vẫn đang tranh cãi...!
Hai người đè thấp giọng, anh một câu tôi một câu, không có câu nào nhằm giải quyết vấn đề.

Vương Gia Gia buộc tội chồng còn chồng cô ấy thì mỉa mai.

Túc Bảo thở dài, lắc đầu nói: “Chú dì ơi, tụi con về trước nha!”
Lúc này, Vương Gia Gia mới nhớ ra mình đang đun nước, vội vàng nói: "A...!Con về luôn à? Thôi ngồi xuống một lát đã, chờ dì pha trà cho mọi người."
Túc Bảo xua tay, tiện thể xua đi âm khí trên người Vương Gia Gia.

Ngẫm nghĩ một chút, Túc Bảo nói: “Dì ơi, cuộc đời con người không có nhiều cơ hội để hối hận đâu, nếu người quá hồ đồ thì rất dễ bị quỷ nhắm đến!”
Nói xong, Túc Bảo lại nhìn về phía chồng Vương Gia Gia, nói: "Chú, bà ngoại con nói, nếu ai đó chỉ biết nói lý lẽ mà không làm gì hết thì còn đáng ghét hơn chẳng nói gì."
Túc Bảo nói xong, vẫy tay nhỏ bé rồi rời đi theo ba mình.

Vợ chồng Vương Gia Gia sững sờ tại chỗ, không nói nên lời.

Chồng của Vương Gia Gia im lặng ngồi trên ghế sô pha, chẳng biết qua bao lâu mới nói: “Anh muốn em vạch rõ ranh giới với người nhà em cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi!”
“Em trai em nói muốn mua nhà, em bèn cho tiền!”
“Ba em nhập viện không có tiền, em cũng chi viện phí.


Ba em nói muốn mua đất xây mộ, em cũng là người duy nhất bỏ tiền.

Lẽ nào em muốn nuôi cả nhà em suốt đời à?”
Vương Gia Gia mím môi: "Không đâu, chuyện của ba em là chuyện cuối cùng rồi..."
Chồng cô ấy cười khẩy: “Thật sao? Vậy để anh hỏi em, mấy năm nữa mẹ em cũng bệnh, em trai em không có tiền, em có quan tâm hay không? Vài năm nữa, con của em trai em chào đời.

Lỡ như gặp chuyện ngoài ý muốn phải nhập viện rồi tìm đến em vay tiền, em có đưa không??”
Vương Gia Gia nghẹn họng.

Chồng cô ấy nói tiếp: “Trước đây anh không muốn quan tâm đến chuyện của gia đình em.

Chuyện của gia đình em thật sự khiến người ta khó chịu.

Lời Túc Bảo vừa nói không sai, quả thực anh đã làm không đúng.”
“Nhưng giờ anh nói rõ cho em biết, phải nhân chuyện lần này vạch rõ ranh giới đi.

Đất xây mộ lần này 250 ngàn tệ đúng không, chúng ta chỉ đóng góp 150 ngàn thôi.

Vẫn là câu nói đó, nếu lần này em không nghe theo ý kiến của anh thì chúng ta ly hôn, con gái ở với anh!”
Vương Gia Gia chỉ thấy bí bách khó chịu trong lòng.

Thấy mắt Vương Gia Gia ngân ngấn lệ, chồng cô ấy vội quay đầu đi, trong lòng thương xót nhưng ngoài miệng vẫn nói gay gắt: “Anh đâu có bắt em đoạn tuyệt với ba mẹ em, có cần phải buồn thế không hả? Không bắt em bỏ mặc họ, mà phải làm rõ phạm vi và trách nhiệm của em!”
Vương Gia Gia im lặng hồi lâu, vừa toan lên tiếng thì….

Lúc này, cửa mở, Vương Nghị Quang kéo dép đi ra, ngáp một cái, hỏi: "Chị, nấu cơm chưa?"
Tối qua anh ta giận chị gái đến độ quăng luôn đũa, cơm còn chưa ăn được mấy miếng, giờ đang rất đói.


“A, anh rể à, đúng là chuyện lạ nha, sao hôm nay anh đến sớm thế?” Nhớ đến chuyện anh rể khuyên chị gái không chi hết tiền, Vương Nghị Quang nói giọng mỉa mai.

Nói xong, không thèm nhìn anh rể mà đi vào bếp nhìn xung quanh, cau mày nói: “Chị, hôm nay chị chưa mua đồ à, còn bao lâu nữa mới ăn sáng được… Em đói quá.

Chị ơi, chị có thể xuống lầu mua hai cái bánh bao cho em ăn trước được không?."
Chồng của Vương Gia Gia cười lạnh nói: “Muốn ăn thì tự mình mua đi.

Cậu không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, đến trẻ con khi đói còn biết đi tìm mẹ để bú sữa, cậu tìm chị gái làm cái gì hả?"
Vương Nghị Quang bỗng thấy mất hứng.

Anh ta đang nói chuyện với chị gái của mình mà, liên quan gì tới ông anh rể này.

Anh ta ghét nhất ông anh rể này, vừa lạnh lùng lại hà khắc, nói chuyện khó nghe, so đo tính toán, đến tiền do chị gái anh ta kiếm được cũng muốn quản.

Anh rể luôn nhìn anh ta bằng ánh mắt coi thường, anh rể tưởng kiếm được nhiều tiền là ghê gớm lắm đấy!!
Người ta nói người giàu là kẻ hợm hĩnh, chị gái anh ta sắp bị ông anh rể này dạy hư rồi.

"Anh rể, anh có thể đừng ngắt lời em khi em nói chuyện với chị gái được không? Chị gái cũng giống như mẹ, em làm nũng chị gái em thì sao nào?"
Vương Nghị Quang vừa dứt lời, cửa phòng bỗng mở ra, bà cụ Vương bước ra.

Vừa trông thấy vợ chồng con gái, bà cụ sửng sốt hỏi: “Tiểu Tố cũng đến à, ăn gì chưa con?”
Hàng ngày vào giờ này, Gia Gia đều mua đồ tới.

Bà tỉnh dậy sẽ cùng con gái nấu đồ ăn sáng, nhưng hình như hôm nay có gì đó không ổn.

Ông cụ Vương bị sát khí xông kích xém không thở nổi, cuối cùng cũng lật được người tỉnh dậy, ho sặc sụa đến độ phổi cũng sắp ra khỏi lồng ngực!!
Nghe thấy tiếng ho, Vương Gia Gia vội đi lấy nước cho ba mình.

Vương Nghị Quang giả dối bưng nước vào, nói: “Để em!”
Ông cụ Vương ho mãi không dừng, bà cụ Vương đi vào phòng xem, chẳng mấy chốc đã đỡ chồng ra ngoài.


“Tiểu Tố cũng đến à? Sớm như vậy, có chuyện gì à?”
Tôn Tố nói toạc móng heo: “Ba mẹ, hôm nay con tới để nói rõ ràng, đừng trách con nói thẳng…”
Anh ấy hơi khựng lại rồi hỏi: “Con muốn hỏi, sau này căn nhà của ba mẹ có chia phần cho Gia Gia không?”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Bỗng nhiên đề cập tới chủ đề này khiến ai cũng không hiểu chuyện gì.

Ông cụ Vương khó chịu trong lòng, không nỡ chi tiền mua đất xây mộ cho ông đã đành, ông còn chưa chết mà đã dòm ngó căn nhà của ông rồi.

Ông cụ Vương do dự nói: “Căn nhà này do ba và mẹ mua, Gia Gia thì….

con gái gả chồng như bát nước đổ đi, ba nghĩ hai đứa cũng chẳng cần căn nhà này…”
Vương Gia Gia ngẩn người.

Tuy cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến căn nhà này của ba mẹ, nhưng….

Ba mẹ cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến cô.

Vương Gia Gia nhìn mẹ mình, bà cụ không kịp nghĩ ngợi nên lắp bắp nói: “Gia Gia, ba mẹ cũng đâu có nói không chia phần cho con, nhưng em trai con chẳng có tiền tiết kiệm gì… Con và Tiểu Tố đều rất giỏi kiếm tiền, nên….

nên nhường em con nhé? Mẹ biết làm vậy chắc chắn sẽ khiến con chịu thiệt thòi….

Nhưng em trai con chưa kết hôn, sau này còn không biết làm cách nào để nuôi con cái…”
Vương Gia Gia như chết lặng.

Tuy cô không quan tâm tài sản của ba mẹ, nhưng….

câu trả lời của bà cụ Vương thật khiến cô chạnh lòng….

Có điều, Vương Gia Gia không biết rằng, chạnh lòng như vậy chỉ mới là khởi đầu…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK