Cô vẫn còn thời gian mà, đến ngày mười bốn tháng bảy lận, cô vẫn còn thời gian để nói lời tạm biệt với mọi người…
Sau khi về phòng, bà cụ Tô lại trằn trọc mãi không ngủ được.
Bà ấy lặng lẽ nhìn trần nhà, nghĩ sáng mai sẽ làm món gì cho Túc Bảo ăn sáng, nghĩ sau khi bé lên nhà trẻ sẽ lớn nhanh như thổi, rồi tiếp đó nên cho bé học trường tiểu học nào đây?
Lên tiểu học rồi, Túc Bảo thông minh như vậy, chắc hẳn bé sẽ theo kịp chương trình học nhỉ? Ít nhất sẽ không khiến người ta phải lo lắng như Hân Hân nhỉ?
Càng nghĩ càng khó ngủ, bà cụ Tô thấy ông cụ Tô nằm cạnh vẫn ngủ say như chết, miệng ngáy khò khò thì bực mình đến mức hất một chân, đá ông cụ Tô một phát.
Đó là hành động theo bản năng của bà cụ, chính bản thân bà cụ Tô còn không nhận ra chân mình vẫn còn cử động để đạp người khác được. Bà ấy vẫn còn đang mải mê lo cho chuyện sau này của Túc Bảo, hoàn toàn không chú ý tới điều khác lạ đó.
Ông cụ Tô trở mình, thuận tiện kéo chiếc chăn mỏng qua đắp.
Bà cụ Tô nhỏ giọng mắng: “Ngủ ngủ ngủ! Ồn cỡ đó mà cũng không đánh thức nổi ông, ngủ gì ngủ như heo vậy!”
Ông cụ Tô: “Khò khò… khò khò…”
Bà cụ Tô: “…”
Bà ấy cạn lời chẳng biết nên nói gì. Nói thật chứ lúc còn trẻ, mỗi lần đọc truyện miêu tả “XXX ngủ say như chết” là bà ấy lại thấy khoa trương, không ngờ sau này mình lại lấy một ông chồng có tài ngủ say như chết.
“Hây dà…”
Bà cụ Tô nằm thao thức mãi mà không ngủ được, thế là bà ấy dậy xuống lầu chuẩn bị bữa sáng luôn.
Một đêm trôi qua, ngày hôm sau, cả Tô Nhạc Phi, Túc Bảo lẫn Tô Tử Du đều không dậy sớm nổi.
Tô Nhất Trần còn bình thường, anh đã quen với việc ngủ muộn dậy sớm, thế nên sáng nay vẫn dậy được như thường.
Còn ông cụ Tô thì sảng khoái tinh thần, vừa cầm tách trà uống vừa xụ mặt quở trách: “Thằng năm vẫn chưa chịu dậy à? Tô Tử Chiến và Tô Tử Du cũng vậy, bộ chúng nó bắt chước Tô Tử Tích đấy hả?”
“Mộc Quy Phàm đâu rồi?”
Tô Nhất Trần nhấp một ngụm trà đậm đặc, trả lời: “Đi chạy bộ rồi ạ.”
Ông cụ Tô hừ một tiếng: “Nửa đêm hôm qua Tô Ý Thâm lại đi cấp cứu nữa đúng không?”
Về tình thì có thể tha thứ nhưng mấy đứa nhóc khác đang tuổi tràn trề tinh thần, bừng bừng sức sống, kết quả cả đám đều ngủ nướng, còn ra thể thống gì nữa?
Tô Nhất Trần không thèm ngước lên lấy cái nào, nói: “Túc Bảo cũng còn ngủ nướng.”
Ông cụ Tô tuôn cái vèo: “Túc Bảo thì không sao, con gái mà…”
Tô Nhất Trần bèn ngẩng đầu nhìn ông ấy.
Ông cụ Tô sửa lời ngay tức thì: “Con gái cũng phải ngủ sớm dậy sớm! Ba sẽ đi gọi bọn nó dậy.”
Ít nhất cũng phải dậy ăn sáng rồi ngủ tiếp chứ… Không thì lỡ hỏng dạ dày thì sao.
Ông cụ Tô chỉ giữ câu này trong lòng chứ không nói ra.
Bà cụ Tô cầm một giỏ bánh bao chiên nhỏ và điều khiển xe lăn điện đi ra, hỏi: “Tối hôm qua sấm đánh đấy, ông có biết không?”
Ông cụ Tô đơ ra, cau mày: “Thời tiết thế này mà cũng có sấm hả?”
Danh Sách Chương: