Kiều Kiều chẳng sợ Túc Bảo, nó nghĩ chưa biết chừng con nhóc này mới học bắt quỷ thôi.
Có điều, sư phụ của con nhóc rất lợi hại.
Hiện giờ người đàn ông mặc áo choàng trắng cực kỳ lợi hại kia đã bay ra ngoài rồi, đây chính là cơ hội tốt cho nó!
“Hi hi, anh trai, vận mệnh đã an bài, anh là của em.”
Kiều Kiều lại nhào về phía Tô Lạc, gương mặt nó lộ ra vẻ điên cuồng: “Chúng ta bái trời bái đất, ước định âm duyên, xuống địa phủ với em đi mà!”
Tô Lạc: “Túc Bảo!”
Tô Lạc giơ cao thanh kiếm bằng gỗ gụ.
Túc Bảo nhảy lên sofa với tư thế cực ngầu, với thanh kiếm gỗ gụ từ tay Tô Lạc.
“Lùi! Lùi! Lùi!”
Tô Lạc: “…”
Động tác của cục bột nhỏ lúc này giống hệt mấy bác gái cãi nhau trên mạng…
Văn hóa nghệ thuật truyền thống dân gian.
Kiều Kiều cười: “Con nhóc vắt mũi chưa sạch này! Ta giết chết ngươi!”
Kiều Kiều vốn chẳng coi Túc Bảo ra gì, động tác của Túc Bảo giống như tiểu xảo vụng về trong mắt nó mà thôi.
Nó là lệ quỷ đấy!
Túc Bảo huơ chân múa tay vụng về như vậy, liệu có biết thu quỷ thật không đó?
Dù Túc Bảo từng thu quỷ rồi thì chắc cũng là oán quỷ thường, Túc Bảo từng thấy lệ quỷ chưa??
Khoảnh khắc Kiều Kiều nhảy lầu, nó đã là lệ quỷ!
Kiều Kiều ngoác cái miệng đỏ như chậu máu của nó ra —- Có thể khi chết, nó rơi xuống đất rồi tách làm đôi nên hễ há miệng ra là khóe miệng kéo tới tận mang tai, máu me đầm đìa.
Không biết tại sao, khi nó vừa chạm tới Túc Bảo thì một tia chớp vô hình bỗng đánh mạnh vào người nó.
Kiều Kiều kêu thảm một tiếng rồi bay ra ngoài, sát khí trên người nó xém chút nữa đã bị tiêu tán.
“Ngươi….” Kiều Kiều kinh hãi nhìn Túc Bảo.
Sao lại thế này? Lẽ ra một con nhóc không thể lợi hại như vậy được!
Túc Bảo giơ thanh kiếm gỗ gụ lên và nói: “Chị Kiều Kiều, đừng động đậy! Để em thử pháp thuật em mới học nào!”
Tối qua sư phụ dạy cô bé pháp thuật này, cô bé còn chưa có cơ hội thử đâu nha!
Dì đào hoa, dì xấu xí và anh trai thích ăn kẹo trong hồ lô linh hồn đều không phải đối tượng thích hợp để luyện tập, vì vậy Túc Bảo chỉ có thể chọn Kiều Kiều để luyện tập thôi!
Túc Bảo xông lên trước, giơ thanh kiếm lên đánh Kiều Kiều một cách điên cuồng.
“Lùi! Lùi! Lùi!”
Tô Lạc: “….” Trợn mắt há hốc miệng.
Kiều Kiều: “…” Cảm thấy bị sỉ nhục.
Túc Bảo: “Ơ, lẽ nào tư thế cầm kiếm của mình không đúng sao?”
Cô bé nhớ lại lời dạy của sư phụ rồi thử chỉnh lại vị trí ngón tay cái của mình.
Kiều Kiều không muốn đếm xỉa đến Túc Bảo nữa.
Danh Sách Chương: