Giường nước bị bục.
Rầm một tiếng, nước phun ra ào ào từ một lỗ hổng.
Tất cả màu nước vẽ tranh đặt trên tủ đầu giường của Túc Bảo đều bị hất xuống đất, trong phút chốc nền nhà có đủ loại màu sắc, cái thảm trải sàn trên mặt đất cũng ướt sũng, một mảnh hỗn độn.
Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Tích và Tô Tử Du vẫn ngơ ngác nằm ở trên giường, cả người đều ướt dầm dề, chăn bông gối đầu đều ướt hết sạch.
Ổ điện bị dính nước “xẹt xẹt” một tiếng, chập điện phát ra tiếng nổ, lập tức bốc khói.
Tiểu Ngũ đang ngủ say sợ tới mức bay loạn xạ, “quác quác” hô to: “Cứu mạng, cứu mạng với, lần này cháy thật rồi!”
Toàn bộ trang viên nhà họ Tô chìm trong bóng tối đen kịt.
Tô Tử Chiến: “...”
Nửa phút sau, nguồn điện dự phòng đã được khởi động, thợ sửa điện lập tức sửa chữa đường dây.
Bà cụ Tô chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trong phòng, cảm thấy huyết áp của mình đang bắt đầu tăng cao.
“Cái này do ai làm?!” Bà cụ Tô hộc máu.
Mấy nhóc con cúi đầu xuống, không dám hé răng.
Túc Bảo rất cẩn thận giơ tay lên: “Bà ngoại, là ý tưởng của Túc Bảo ạ.”
Bà cụ Tô: “...”
Hân Hân vội vàng nói: “Con cũng có phần!”
Tô Tử Du đứng ra: “Chuyện này đều là do con làm ạ.”
Tô Tử Tích: “...!Con cũng tham gia nữa.”
Tô Tử Chiến im lặng một lúc lâu, thôi bỏ đi, ai bảo cậu ấy là lão đại cơ chứ.
“Bà nội, giường nước là do con làm, em trai, em gái đều không biết gì, là con không quản lý tốt, là con sai ạ.”
Đáng thương cho Tô Tử Chiến, cậu ấy tới đây nhưng không hề làm gì cả, lại phải oan ức gánh trách nhiệm.
Bà cụ Tô trừng mắt: “Tất cả đều đi ra ngoài phạt đứng cho bà!...!Từ từ, thay quần áo đi đã, mang theo cái chậu đi ra ngoài phạt đứng!”
Mấy nhóc con đều ngoan ngoãn đi thay quần áo, một đám đội chậu nước trên đầu, hai tay đỡ hai bên, thành thật đứng dựa vào tường.
Lúc mấy người Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm tới đây thì đã nhìn thấy một đám nhóc con đang đứng trải dài trên hành lang.
Cả đám đều đội chậu nước trên đầu, bị phạt đứng rất đáng thương.
Đây đúng là...!Mỗi người đều có phần.
Tô Cẩm Ngọc nhìn thấy một hàng củ cải nhỏ bị phạt đứng như vậy, không nhịn được bật cười một tiếng.
Cô lại chợt nhớ lúc mình còn nhỏ, cũng từng bị phạt đứng như vậy, mấy anh trai của cô cũng chịu phạt đứng cùng với cô.
Không ngờ đã qua mười mấy hai mươi năm rồi, cô lại có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy một lần nữa.
Không hổ là mẹ của cô, đao tốt chưa cũ.
Mộc Quy Phàm mắc cười hỏi: “Sao thế, mấy đứa nghịch hỏng bảng mạch điện à?”
Túc Bảo cực kỳ thành thật nói: “Ba, không hề ạ! Bọn con chỉ làm một cái giường nước thôi, sau thì lăn qua lăn lại ở trên giường nước, giường nước bị bục luôn...”
Hân Hân vô tội cũng mở miệng theo: “Sau đó nước bắn vào ổ điện...”
Tô Tử Tích với biểu cảm chẳng hề hấn gì: “Sau đó toàn bộ mạch điện đã bị chập, cháy đen.”
Tô Tử Du: “Ừm, là do giường nước mà con làm không đủ rắn chắc...!Con biết rồi, chắc chắn là chất liệu không đúng.”
Hân Hân: “Em cảm thấy là do mình buộc miệng giường không chặt á!”
Túc Bảo: “Em cảm thấy là do em quá nặng! Với cả chúng ta không nên lăn qua lăn lại.”
Mấy nhóc con bắt đầu ríu rít thảo luận, nghiên cứu tìm hiểu nguyên nhân khiến giường nước bị bục, cũng tổng kết kinh nghiệm, lần sau làm giường nước sẽ bọc hai lớp túi nilon...
Dù bị đội chậu phạt đứng, nhưng cũng không thể khiến cho bọn họ ngậm miệng.
Huyệt thái dương của bà cụ Tô giật giật, bà ấy nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm: “Gì mà giường nước? Gì mà lăn qua lăn lại...!Sao đám nhóc lại biết những cái này?”
Tô Nhất Trần: “...”
Mộc Quy Phàm: “...”
Chuyện này, bọn họ thật sự rất oan uổng!
Bà cụ Tô: “Mỗi ngày ở bên ngoài, hai anh đã dạy con bé những cái gì thế hả? Tôi già rồi không quản được hai anh nữa đúng không, mau đi ra ngoài phạt đứng hết cho tôi!”
Tô Nhất Trần and Mộc Quy Phàm: “...”
Đáng lẽ ra bọn họ nên ở trong phòng, không nên ra ngoài này.
Vì thế trong một hàng củ cải nhỏ lại có thêm hai bóng hình cao lớn thẳng tắp...
Bé con chớp chớp mắt, tò mò nhìn ba và cậu cả nhà mình.
Thật kỳ lạ, tại sao ba với cậu cả cũng bị phạt đứng vậy nhỉ?
Tô Cẩm Ngọc suýt chút nữa là cười đến ngất xỉu, khóe miệng của Kỷ Trường chưa từng dừng lại chút nào, co giật liên tục.
Tiểu Ngũ vẫn kinh hoàng chưa kịp hồi thần đứng ở bên cửa sổ, cái đầu nhỏ lắc lư: “Anh em hồ lô, anh em hồ lô, có bảy quả dưa trên một dây leo...!Quác quác quác quác ca...”
Mọi người: “...”
Gà bay chó sủa qua đi, cuối cùng chuyện này đã kết thúc bằng việc bà cụ Tô đồng ý sẽ mua cho Túc Bảo một cái giường nước.
Nhưng mà vì sợ bé sẽ bị cảm lạnh, bà ấy đã ra quy định là chỉ có thể chơi vào ban ngày.
Túc Bảo lại học thêm được một đạo lý từ chuyện này, là nếu làm sai sẽ bị phạt đứng, ba của bé có tới thì cũng không giúp gì được, cậu cả tới cũng như vậy thôi à...
Trong gia đình này thì người có địa vị cao nhất chính là bà ngoại, chọc ai thì cũng không thể chọc bà ngoại, ừm!
Tô Cẩm Ngọc nhìn cảnh tượng trước mặt, rất ấm áp, rất ấm áp, cũng tràn ngập niềm hạnh phúc và vui vẻ.
Đáng tiếc cô không bao giờ có thể tham dự nữa rồi!
Hôm nay bọn nhỏ vừa mới được nghỉ hè, cũng chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là sẽ đến Tết Trung Nguyên vào ngày mười bốn tháng bảy.
Tô Cẩm Ngọc vẫn luôn do dự, không biết mình có nên gặp bà cụ một lần hay không.
Có nên ở lại sống chung với bọn họ một khoảng thời gian hay không...
Cô đã nghĩ xong lời chia tay rồi, nhưng cô lại càng sợ sau khi chung sống với nhau một khoảng thời gian, bà cụ sẽ lại phải đối mặt với việc chia ly một lần nữa, khó khăn lắm cuộc sống mới bình tĩnh trở lại, vì chuyện đó mà lại nhấc lên gợn sóng.
“Có lẽ như vậy là tốt nhất rồi nhỉ.” Tô Cẩm Ngọc lẩm bẩm nói.
Hiện giờ nhà họ Tô càng hạnh phúc, cô càng không nên gặp lại bọn họ.
Vì vậy cô cứ kéo dài mãi, ngày này qua ngày khác, cố gắng tách bản thân mình ra, cũng cố gắng để cho bọn họ không còn nhớ đến mình nữa...
Buổi tối, Túc Bảo tạm thời ngủ chung phòng với Hân Hân.
Bà cụ Tô tới kiểm tra xem hai đứa đã ngủ chưa thì phát hiện Hân Hân đã ngủ từ lâu rồi, nhưng Túc Bảo vẫn còn mở to mắt.
Bà cụ Tô hỏi: “Con đang nghĩ cái gì thế?”
Đáy lòng bà ấy bắt đầu thấy hối hận, có phải ban nãy bà ấy đã phạt đứng quá nghiêm khắc hay không?
Lại nghe thấy Túc Bảo nói: “Bà ngoại, bà có nhớ mẹ con không ạ?”
Ban nãy bé nhìn thấy mẹ mỉm cười rồi lại đột nhiên có chút mất mát.
Túc Bảo biết chắc chắn là mẹ của bé sợ bà ngoại sẽ đau lòng, cho nên không dám gặp lại bà ngoại.
Vậy thì liệu bà ngoại có muốn gặp lại mẹ bé không?
Bà cụ Tô xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Túc Bảo, vô cùng đau lòng: “Túc Bảo nhớ mẹ à? Bà ngoại cũng nhớ mẹ của con, nhưng mà không sao hết, mẹ của con vẫn luôn sống ở trong lòng chúng ta...”
Túc Bảo ngước mắt lên nhìn bà ấy: “Bà ngoại, bà có muốn gặp lại mẹ con không?”
Vẻ mặt bà cụ Tô hiền từ, không nói mình có muốn gặp không mà chỉ nói: “Ngủ đi.”
Bà ấy đã bảy, tám mươi tuổi rồi.
Đợi bà ấy sống nốt quãng đời còn lại, là có thể gặp lại Ngọc Nhi của bà rồi nhỉ?
Bởi vậy, gặp hay không gặp đều không quan trọng, điều quan trọng hơn là Túc Bảo của bà ấy phải sống thật tốt.
Túc Bảo mím môi, mẹ sắp phải đi đầu thai rồi, sau này sẽ chẳng còn ai nhìn thấy mẹ nữa.
Nhưng mẹ cũng chỉ mới gặp lại cậu cả thôi, hình như cả mẹ và bà ngoại đều rất sợ găp lại nhau...
Vì sao lại vậy chứ?
Túc Bảo bé nhỏ không thể hiểu được những cảm xúc phức tạp này của người lớn, bé dần dần nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Hân Hân nằm bên cạnh lật mình ngáy khò… khò… khò...
Bà cụ Tô khẽ cười, đắp chăn mỏng lên cho hai nhóc con xong, lại điều chỉnh nhiệt độ trên điều hòa, bấy giờ mới đi ra ngoài.
Tô Cẩm Ngọc đứng ở trước cửa, không nhịn được thấp giọng nói: “Mẹ...”
Bà cụ Tô không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy đáy lòng chợt xuất hiện một cảm giác kỳ diệu.
Bà ấy lẩm bẩm nói: “Ngọc Nhi à, mẹ biết con chắc chắn đang ở đây, con vẫn luôn ở đây có đúng không?”
“Chỉ cần mẹ biết điều này, là đủ rồi.”
Bà ấy không mong sẽ được gặp lại nhau, chỉ hy vọng mọi người đều sống tốt, Túc Bảo sống tốt, Ngọc Nhi sống tốt, bọn nhỏ đều sống tốt...!như vậy là đủ rồi.
Tô Cẩm Ngọc nhìn bà cụ Tô tập tễnh rời đi, đột nhiên suy nghĩ thông suốt.
Có gặp hay không chỉ là một sự lựa chọn, không phải là kết quả....
Danh Sách Chương: