Có hơi khoa trương rồi đó!
Túc Bảo nhìn chằm chằm nữ quỷ trên đầu Lâm Tuyết Anh, giờ phút này nữ quỷ đã đồng bộ với Lâm Tuyết Anh.
Cũng là ánh mắt si mê.
Lúc thì nhìn cậu cả, trong mắt hiện lên vẻ thẹn thùng, không biết đang nghĩ cái gì nữa.
Lúc lại nhìn ba của bé, bỗng nhiên che mặt lại, xấu hổ lắc lắc bả vai.
Lúc sau lại nhìn cậu hai, cậu út, cậu năm của bé…
Kỷ Trường cười nhạo một tiếng: “Hừ, không biết trong đầu cô nàng này đã tưởng tượng ra bao nhiêu kịch bản nữa.”
Hắn ngồi khoanh chân, lật xem quyển sách trong tay.
“Phần lớn mấy con quỷ hoa tâm như vậy đều sống trong ảo tưởng của bản thân. Nhìn thần sắc của người ở trước mắt này, có lẽ là đã xem không ít bộ phim truyền hình não tàn rồi.”
Ví dụ như “Tôi ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt, như muốn tắt thở, trong vô thức tôi đã yêu anh ấy sâu đậm, thế nhưng tôi không thể phụ lòng xxx – người yêu tôi sâu sắc, tôi quả thật rất khổ sở”…
Kinh điển nhất là bộ phim truyền hình nào đó, một người phụ nữ nắm lấy tay của hai người đàn ông, nói: “Xxx, yyy, cả hai anh đều từng có quan hệ thân mật nhất với em… Từ nay về sau xin hai người đừng nói ra mấy câu như là ‘ai là ba của đứa bé’ nữ có được không? Em hy vọng hai anh có thể biến việc tranh giành em thành sự chăm sóc âm thầm… Ba người chúng ta sẽ sống cùng với nhau…”
Kỷ Trường nghĩ đến đây, bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê dại.
Mary Sue không đáng sợ.
Đáng sợ nhất là Mary Sue não tàn phá hủy tam quan, dẫn con người ta đi theo hướng sai lệch.
Túc Bảo nghe sư phụ lải nhải một lúc, có hơi hiểu được rồi.
Vì để có thể tìm hiểu thêm về Mary Sue, bé quyết định lát nữa sẽ nhờ anh Tử Du tìm hộ bé mấy bộ phim truyền hình mà sư phụ đã kể để xem thử…
Đúng lúc này, chú Nhiếp nói chuyện điện thoại xong bước vào trong nhà.
Chú Nhiếp bước tới cạnh Tô Nhất Trần, nhỏ giọng nói gì đó.
Tô Nhất Trần lập tức nhìn về phía Lâm Tuyết Anh, mặt anh lạnh như băng.
Lúc này Lâm Tuyết Anh vẫn đang hối hận.
“Hôm ấy hai bạn nhỏ đều ngồi ở phía trước con, nhưng con không thể ngăn chuyện xích mích ngay từ đầu…”
“Đều tại con! Sau đó nhìn thấy những lời chửi mắng Túc Bảo trên mạng, con luôn tự trách bản thân đến mức trái tim như tan vỡ.”
Lâm Tuyết Anh nói rồi hai mắt đỏ hoe.
Chợt giọng nói lạnh lùng của Tô Nhất Trần vang lên: “Chú Nhiếp, tiễn khách!”
Lâm Tuyết Anh đang tự mình cảm động bởi ‘trái tim mềm yếu và giàu tình yêu thương’ của chính mình nghe thấy lời của Tô Nhất Trần thì như chết lặng.
Gì cơ? Tiễn, tiễn khách ư?
Lâm Tuyết Anh thầm nghĩ: Không đúng nha, mình đang tự trách bản thân mà, không phải như vậy càng thể hiện mình là người lương thiện ư? Đáng lý ra, trông thấy mình đáng thương như này thì họ nên thi nhau an ủi: Ngoan, đừng khóc, không phải lỗi của cô giáo Anh Đào đâu….
Sao tự dưng lại đuổi mình đi thế này?
Danh Sách Chương: