“Nếu thủ trưởng Mộc chỉ là một người tầm thường, liệu bọn họ có nhận thân không?”
“Nhất định là không, anh xem nhà họ Tô dẫn Túc Bảo tới nhận ba mà nhà họ Mộc còn không tiếp, mắt họ mọc ở trên đỉnh đầu rồi….nhà họ Mộc cảm thấy chỉ người làm quan mới xứng đáng để họ giao thiệp thôi.”
Nghe khách khứa bàn tán sôi nổi không chút kiêng dè, bà cụ Mộc chỉ cảm thấy lồng ngực như bị mắc một luồng khí.
Kìm nén đến bí bách khó chịu..
Ông cụ Mộc đỏ mặt tía tai, giống như tấm màn che đi sự thật đáng khinh năm xưa bị người ta vén lên.
Lộ ra phần xấu xa trong con người họ, điều này khiến người nhà họ Mộc mất hết mặt mũi, không còn bậc thang mà bước xuống…
Mộc Thanh Lâm phản ứng nhanh, vội nói: “Ông nội hai, anh họ đường xa vất vả đến đây, có chuyện gì vào trong rồi nói chuyện sau!”
Anh ta nhìn Mộc Quy Phàm, gật đầu mỉm cười: “Anh họ, anh thấy sao?”
Bà cụ Mộc cuống quýt nói: “Đúng đúng, Tiểu Phàm à, vào trong trước rồi nói chuyện sau., vào trong rồi nói chuyện..”
Ông cụ Mộc: “Đường xa vất vả nên chắc mệt rồi nhỉ! Mau mau, mời vào…”
Mặt mấy người nhà họ Mộc mỗi lúc một nóng, chỉ muốn mời Mộc Quy Phàm vào nhà! Chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, có gì đóng cửa bảo nhau, dù Mộc Quy Phàm nói cho mất mặt hơn nữa cũng chỉ có gia đình họ biết với nhau, ít ra không bị người ngoài cười chê….
Chẳng ngờ Mộc Quy Phàm lại nhìn về phía Túc Bảo.
“Nhóc con, muốn vào không nào?” Mộc Quy Phàm hỏi.
Không đợi Túc Bảo trả lời, bà cụ Mộc vội khuyên lơn: “Túc Bảo ngoan, chúng ta vào nhà trước được không con? Con xem, bà cố nội chuẩn bị bánh gato cho con đấy…”
“Bên trong còn có rất nhiều đồ chơi thú vị, búp bê baby nè..”
Túc Bảo lắc đầu: “Con không ăn bánh gato nhà họ Mộc, cũng không chơi đồ chơi nhà họ Mộc.”
Tuy cô bé rất thích bánh gato, nhưng không phải ai cho cũng ăn đâu nha.
Xem cô bé là loại trẻ con gì vậy hả?
Bà cụ Mộc sắp hộc máu.
Hồi nãy hận không thể đuổi Túc Bảo đi. Giờ thì hay rồi, không ngờ một chốc đã mời mọc cô bé vào nhà.
Người ta còn không vào kia kìa!
Sớm biết vậy thì ban nãy không nên hung dữ với Túc Bảo như vậy!
Mộc Quy Phàm nói: “Vạn Đảo, đi, đi lấy tấm bảng vinh danh ông nội tôi về. ”
Vạn Đảo chính là cấp dưới của Mộc Quy Phàm, họ Vạn, vốn dĩ ba mẹ anh ta muốn đặt tên là Vạn Thọ, nhưng cảm thấy tên này quá tục nên thêm chút ‘nước’ vào, trở thành ‘vạn đảo.’
Vạn Đảo được lãnh đạo bên trên phái tới để giám sát Mộc Quy Phàm, họ sợ chiến thần bung lụa, gây rối lung tung.
Nhưng lần này Vạn Đảo giám sát được ư?
Anh ta thầm thở dài, chỉ đành ‘vâng’ một tiếng rồi nhanh chóng vào nhà dỡ bảng hiệu.
Thứ khác không nói nhưng bảng hiệu vinh danh quả không thích hợp đặt ở nhà họ Mộc.
Rõ là vấy bẩn anh hùng!
Danh Sách Chương: