Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi làm việc đi.” bà cụ nói.

Tố Phân gật đầu, vội vàng nhặt những bông hoa rơi trên mặt đất rồi nhẹ nhàng chạy đi.

Bà cụ Tô thấy lạ, nói: “ Cô gái Tố Phân này hôm nay sao thế nhỉ, kỳ quặc sao ấy.”

Đáy mắt Mộc Quy Phàm thoáng hiện chút cảm xúc không rõ ràng, anh chỉ phụ họa một câu: “Chắc bị dao hù dọa rồi.”

Bà cụ Tô liếc xéo: “Ha ha! Cậu còn không biết ngượng mà nói ra hả? Dao với súng đâu có mắt, lỡ như làm Túc Bảo bị thương thì sao được?”

Mộc Quy Phàm vuốt mũi, không ngờ bây giờ mình vẫn còn bị mắng.

Dao hay súng trong tay anh…. thực ra đều có mắt.

Bà cụ Tô kéo tay Túc Bảo: “ Túc Bảo ngoan, theo anh con lên lầu nhé.”

Túc Bảo gật đầu, nhìn Mộc Quy Phàm dặn dò: “ Ba ơi cố lên nha! Lúc giết gà cục tác thì nhẹ tay chút nha…”


Mộc Quy Phàm duỗi tay toan xoa đầu cô bé.

Nhưng nghĩ lại, một tay vừa bắt gà, một tay vừa cầm dao… thôi quên đi.

“Lên lầu đi con.” Mộc Quy Phàm nói: “Yên tâm, ba biết nấu ăn mà.”

Túc Bảo tin tưởng gật đầu rồi theo Tô Tử Du lên lầu chơi.

Bà cụ Tô bó tay, chỉ đành kêu dì Ngô đi làm mấy món khác, bà chỉ sợ lát nữa không ăn nổi cơm trưa.

Phòng bếp rất rộng, Mộc Quy Phàm làm những món bà cụ Tô chọn, dì Ngô nấu các món khác ở bên cạnh.

Anh tiếp tục làm gà, chặt đầu nó rồi dựng ngược lên để máu chảy ra.

Mạnh tay vặt lông gà, một mảng lớn da gà bị bong ra, nhìn đến là thảm….


Đến lượt món cà tím khó làm nhất trong lời đồn – Mộc Quy Phàm cầm quả cà tím lên và ngắm nghía, chẳng nhìn ra khó ở chỗ nào..

Một nhát chặt làm đôi…

Trên lầu.

Tiểu Ngũ ngồi xổm bên khung cửa sổ, mơ màng nhắm mắt.

Vẹt cũng cần ngủ trưa, lúc này mỏ của nó gác lên mép cánh, hai mắt khép hờ, thỉnh thoảng lại gật đầu như đang ngủ gật.

Tô Tử Du cẩn thận liếc nhìn cửa sổ rồi di chuyển bước chân, đưa chiếc gương đang cầm trong tay ra.

Tiểu Ngũ mở mắt khó hiểu nhìn Tô Tử Du, sau đó nhích sang bên cạnh một chút.

Xác định chắc chắn bên ngoài cửa sổ, hai bên tường và trần nhà không có quỷ, lúc này Tô Tử Du mới yên tâm ló đầu ra ngoài.

“Kỳ lạ, rơi đi đâu được nhỉ?” cậu vươn cổ nhìn chung quanh, lại cầm một quyển vở rồi tính toán parabol.

Vạch ra khoảng cách giữa căn phòng với vườn hoa, đồng thời vẽ thêm quỹ đạo parabol.

“Chính là chỗ đó mà, ban nãy tụi mình không tìm nhầm chỗ đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK