Tô Cẩm Ngọc dán sát vào tường, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc: "Anh cả, là em nè!"
Sắc mặt Tô Nhất Trần cứng đờ, giọng nói này...
"Ngọc Nhi?"
Anh vội vã đứng dậy, muốn gỡ Tô Cẩm Ngọc xuống nhưng lại sợ làm cô đau, giọng điệu tràn ngập vẻ luống cuống: "Cái con bé này, sao lại nghịch ngợm như thế hả, giờ phải làm sao đây?"
Tô Nhất Trần vô cùng hối hận, sao vừa rồi lúc tỉnh dậy anh lại không nhận ra nữ quỷ này là em gái mình chứ.
Cú đấm kia...!Cô có đau không?
Em gái họ sợ đau nhất, lúc thêu thùa lỡ đâm kim vào tay thôi là đã khóc hết nửa ngày trời rồi.
Tô Cẩm Ngọc duỗi tay: "Anh, trước tiên kéo em xuống cái đã..."
Đúng là thần kỳ, thế mà cô lại dính vào tường như kéo dán chó, ha ha ha, chơi vui phết.
Tô Nhất Trần thấy cô còn cười được thì bất lực mắng: "Em còn biết cười hả!"
Anh cầm tay Tô Cẩm Ngọc, cẩn thận kéo cô xuống từng chút một, cảm giác giống như bóc một lớp màn dán trên màn hình xuống vậy, vô cùng quái dị.
Tô Cẩm Ngọc lắc đầu, cơ thể bùm một tiếng khôi phục lại dáng dấp lúc trước, hào hứng reo lên: "Anh cả, làm lại được không anh?"
Tô Nhất Trần: "..."
Tô Cẩm Ngọc cười hì hì nhưng đáy lòng lại lén thở phào, cô sợ anh cả lại như anh tư, khổ sở muốn chết nhưng vẫn cố kìm nước mắt, chắc chắn rất khó chịu.
Cô cũng buồn, nhưng trên hết cô muốn vẫy tay chào tạm biệt mọi người trong vui vẻ hơn.
Tô Cẩm Ngọc đùa giỡn một phen như thế, nỗi nặng nề dưới lòng Tô Nhất Trần đã vơi đi một chút, anh hỏi: "Sao tự dưng em lại tới đây?"
Tô Cẩm Ngọc: "Rằm tháng bảy, tháng cô hồn đó, lúc này là dễ gặp quỷ nhất, anh không biết à?"
Rằm tháng bảy, quỷ môn quan mở.
Thời gian này, những con quỷ nặng sát khí rất dễ hiện hình, chúng thường tìm kẻ chết thay hoặc gây chuyện ở nhân gian, hoặc cũng có thể cảm nhận một chút không khí sinh hoạt đã lâu không thấy.
Tô Cẩm Ngọc cười hì hì: "Anh cả, sao anh thấy em mà chẳng ngạc nhiên chút nào hết vậy?"
Tô Nhất Trần nhìn cô, khẽ nói: "Anh đã biết từ lâu rồi."
Chỉ không ngờ bọn họ có thể gặp nhau chào tạm biệt như vậy thôi...
Tô Cẩm Ngọc bừng tỉnh, kéo tay Tô Nhất Trần bay ra ngoài: "Anh cả, đi thôi, chúng ta lên mái nhà uống rượu!"
Tô Nhất Trần nhìn em gái không chớp mắt, khẽ ừ một tiếng, lại nghe Tô Cẩm Ngọc nói: "Em đi gọi anh hai!"
"Anh năm nữa...!À đúng rồi, đêm nay anh út trực bệnh viện, thôi đành gọi video vậy."
Tô Nhất Trần buông tay cô: "Đi đi!"
Tô Cẩm Ngọc hào hứng bay tới phòng Tô Tử Lâm.
Tính anh hai kiệm lời, không thích nói chuyện, ngày thường đều trưng ra dáng vẻ như hũ nút, chẳng biết lúc anh thấy cô có bị giật mình không nữa.
Phòng Tô Tử Lâm.
Tô Tư Lâm đang ngủ say, bỗng nhiên cảm giác trên mặt hơi ngứa bèn cau mày mở mắt...!Đập vào mắt là một con ma nữ đang thò đầu ra trước giường từ từ tới gần anh.
Tô Tử Lâm: "..."
Anh nhìn ma nữ chằm chằm hồi lâu, không biết nghĩ thế nào mà lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Tô Cẩm Ngọc: "?"
Cô há miệng thở dốc, anh hai có phản ứng gì thế này!
Cô khẽ ho khan, cất giọng sâu kín: "Tô Tử Lâm~ Tô Tử Lâm~"
Tô Tử Lâm lại mở mắt, dường như đang suy nghĩ gì đó, nhìn chòng chọc Tô Cẩm Ngọc.
Sau đó...
Xoay người, ngủ tiếp.
Tô Cẩm Ngọc: "..."
Tô Nhất Trần đứng ở cửa thấy vậy không nhịn được cười khẽ.
Tô Cẩm Ngọc khó hiểu: "Anh cả, anh hai bị làm sao thế?"
Tô Nhất Trần hất cằm: "Em hỏi nó đi."
Tô Cẩm Ngọc đành phải bay sang bên kia, nằm nhoài lên giường gọi: "Anh hai! Mau dậy đi!"
Tô Tử Lâm giật mình mở choàng mắt.
Cái xưng hô quen thuộc này...
"Ngọc Nhi?"
Anh vội vàng ngồi xuống, sững sờ hỏi: "Ngọc Nhi, vừa rồi anh có một giấc mơ, mơ thấy một ma nữ đứng trên đầu giường anh."
Chợt, Tô Tử Lâm như nghĩ đến chuyện gì, con ngươi co rút: "Ngọc Nhi?"
Chuyện gì đang xảy ra vậy, anh thấy Ngọc Nhi? Ma nữ trước mặt chính là Ngọc Nhi?
Tô Cẩm Ngọc: "..."
Hay lắm, cái cung phản xạ này...!Cuối cùng cô cũng biết được tại sao cả Hân Hân và Tô Tử Tích đều có phản xạ lâu như thế rồi!
Ba cô, ông cụ Tô là người thần kinh thô tiêu biểu, thường xuyên không hiểu ẩn ý trong lời mẹ cô, đang ngủ say lăn xuống đất vẫn có thể ngủ tiếp được.
Anh hai cô giống ông bô y như đúc, được ông nội và ba buff, cung phản xạ của Hân Hân và Tô Tử Tích cũng dài đến nỗi có thể lượn quanh sân bóng ba vòng...
Tô Tử Lâm sợ mình đang nằm mơ, lặng lẽ liếc sang Tô Nhất Trần, lắp bắp: "Anh, anh cả, Ngọc Nhi em ấy..."
Tô Nhất Trần đáp: "Em không nằm mơ."
Tô Tử Lâm lập tức im lặng, mím chặt môi, nắm tay Tô Cẩm Ngọc không nỡ buông.
Em gái của anh...!Em gái đã quay về thật rồi.
Vành mắt Tô Tử Lâm đỏ ửng..
Danh Sách Chương: