Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như nhìn thấy hi vọng, cô ta loạng choạng đứng dậy, khóc nói: “Anh Nhất Trần, không phải em, em cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giúp em với anh Nhất Trần….”

Túc Bảo thông cảm nhìn Bối Thần Vũ, chắc chắn dì này bị bệnh lâu quá nên não cũng hỏng rồi.

Cô bé là tiểu bảo bối của cậu cả bé, USB cũng do bé mang tới, vậy thì cậu cả nhất định sẽ đứng về phía bé!!

Không hiểu dì này nghĩ gì mà lại cầu xin cậu cả của cô bé giúp đỡ thế này?

Tô Tử Du cười lạnh: “Chứng cứ sờ sờ ra đó, dì ơi dì đừng diễn nữa!”

Hân Hân vươn cổ lên hét to: “Giả dối! Kinh tởm!”

Tô Tử Tích khoanh tay đứng nhìn, mặt lộ vẻ chán ghét.

Bối Thần Vũ chẳng biết làm gì ngoài diễn kịch rơi nước mắt và không ngừng lắc đầu: “Không phải tôi, không phải tôi….”

Thấy Tô Nhất Trần chỉ ngoảnh mặt làm thinh mà chẳng hề có ý giúp đỡ, Bối Thần Vũ cảm thấy trái tim đau đớn vô cùng.


Không phải anh đã giúp cô ta năm năm trước sao?

Chẳng phải anh đã đưa tiền cho cô ta và không nỡ nhìn cô ta chết sao?

Sao bây giờ anh không giúp đỡ cô ta….Lúc này cô ta cũng đáng thương lắm mà!

“Anh Nhất Trần….” Bối Thần Vũ không cam tâm.

Tô Nhất Trần lạnh lùng đáp: “Làm chuyện xấu tất phải chịu quả báo.”

Đừng trách người, có trách thì trách mình tìm đường chết.

Bối Thần Vũ bỗng thấy tuyệt vọng, chỉ một câu nói lạnh lùng của Tô Nhất Trần đã khiến cô ta đau lòng hơn cả mười lời chửi mắng của người khác.

Cô ta nhớ rằng khi Tô Cẩm Ngọc còn ở bệnh viện, dù Tô Cẩm Ngọc nói bất cứ điều gì thì Tô Nhất Trần cũng cưng chiều vô điều kiện.


Dẫu Tô Cẩm Ngọc nghịch ngợm phạm lỗi thì anh cũng luôn bá đạo bảo vệ Tô Cẩm Ngọc.

Sao bây giờ anh không thể cho cô ta một chút sự cưng chiều đó?

Cô ta không hề tham lam, cô ta chỉ muốn có người bảo vệ mình như cách Tô Nhất Trần bảo vệ em gái anh, dù chỉ là một chút thôi cũng đủ rồi…

Đúng, là cô ta phạm sai lầm, nhưng cô ta làm vậy hoàn toàn có thể tha thứ mà!

Thanh xuân của cô ta luôn trải qua trong bệnh viện. Bây giờ sức khỏe ổn hơn chút, cô ta dũng cảm theo đuổi điều mình muốn và yêu thích thì có sai không?

Để xứng đôi với Tô Nhất Trần, cô ta mới muốn cố gắng kiếm chút tiền rồi ăn diện một chút, vậy cũng sai ư?

Mọi người chẳng ai quan tâm Bối Thần Vũ khóc lóc đáng thương dường nào.

Chứng cứ rành rành ra đó, ai mà bận tâm cô ta là người bệnh hay phụ nữ cơ chứ?

Khi vợ con họ bị bọn ác nhân tra tấn và giết chết, có ai nghĩ rằng họ chỉ là phụ nữ, người già và trẻ em không??

“Sao cháu lại làm thế??” Bà cụ tức giận dùng gậy đánh vào đầu Bối Thần Vũ.

Mẹ của Bối Thần Vũ toan bước lên thì bị người khác kéo ra, Bối Thần Vũ chỉ đành một mình chịu đựng, khóc lóc gọi mẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK