Bối Thần Vũ về đến nhà - Bây giờ nơi họ sống là một căn phòng thuê trong một chung cư, chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, rất nhỏ.
Vừa bước vào cửa, cô ta đã cảm thấy ngột ngạt, không khỏi ôm ngực.
Mới vừa trông thấy nhà họ Tô rộng lớn dường ấy, giờ nhìn lại nơi ở của mình vừa nhỏ bé vừa cũ kỹ như này…Khoảng cách lớn đến mức cô ta chưa kịp thích nghi.
Mẹ của Bối Thần Vũ vừa từ nhà bếp đi ra đã trông thấy dáng vẻ ôm ngực của con gái, vội nói: “Con ơi, con không khỏe chỗ nào à, mau ngồi xuống….”
Bối Thần Vũ lập tức khóc tức tưởi: “Mẹ ơi, nhà họ Tô coi thường con, đuổi con ra khỏi nhà họ, còn kêu con trả nợ 500 vạn tệ!”
“Đều tại con làm liên lụy tới ba mẹ, con quá vô dụng, giờ con biết đi đâu để có 500 vạn đây….”
Bối Thần Vũ khóc đến mức thở không ra hơi.
Mẹ của Bối Thần Vũ như chết lặng, gì cơ?? Con gái bà ta luôn cảm thấy áy náy trong lòng nên mới tới nhà họ Tô cảm ơn, nhà họ Tô không thèm nhận lời cảm ơn của con gái bà đã đành, còn muốn nhà bà ta trả 500 vạn ư?
Mẹ Bối Thần Vũ bỗng cảm thấy chua xót, sao người nghèo sống vất vả khó khăn thế này?
Ông trời luôn thích bắt nạt người nghèo!
Mẹ Bối Thần Vũ lau nước mắt và nói: "Ừ, người nghèo là vậy.
Làm sao chúng ta có thể mong đợi những người giàu xem trọng chúng ta?"
“Bỏ đi, chúng ta làm trâu làm ngựa cả đời để trả tiền cho họ vậy! Ai bảo mẹ bất tài….Nhưng chỉ cần con sống khỏe mạnh là mẹ thỏa nguyện rồi!”
Hai mẹ con ôm nhau khóc!
Tô Cẩm Ngọc dẫn quỷ xui xẻo tìm đến khu chung cư, ồ lên một tiếng: “Đây chẳng phải chung cư mà ba mẹ Tô Tiểu Ngọc để lại cho cô ấy sao?”
Tuy chẳng phải chung cư cao cấp nhưng cũng tách biệt khỏi khu ổ chuột, là loại chung cư lâu đời phải đi cầu thang bộ lên các lầu trên.
“Túc Bảo, con ở yên trong xe chờ, mẹ giúp con đi trông chừng!” Tô Cẩm Ngọc khẽ vỗ vai Túc Bảo.
Túc Bảo nở nụ cười dễ thương và mềm mại: “Vâng ạ!”
Kỷ Trường nhìn đăm đăm vào tòa nhà trước mặt, chỉ cảm thấy hơi quỷ dị---
Khu chung cư này đã lâu đời, nhưng chỉ có tòa nhà trước mặt ma quái, xung quanh có âm khí trôi nổi…
“Tôi đi kiểm tra một chút, cô đừng làm loạn nhé Tô Cẩm Ngọc!”
Tô Cẩm Ngọc đáp: “Anh, anh yên tâm đi, em là người như thế nào mà anh còn không tin tưởng em?”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Tô Cẩm Ngọc lập tức dẫn quỷ xui xẻo bay lên lầu.
“Nào em trai, chị dẫn em đi chơi!” Tô Cẩm Ngọc nói.
Quỷ xui xẻo: “Chị, chị đừng có hại em!”
Tô Cẩm Ngọc: “Nào có chuyện đó? Chị là loại quỷ như vậy ư?”
Trên mặt quỷ xui xẻo viết rõ mấy chữ ‘chị chính là loại quỷ như thế.’
Tô Cẩm Ngọc vừa toan nói tiếp thì trông thấy một bóng người quen thuộc ở cửa phòng trước mặt.
“Ồ, là bà chủ nhà Tô Tiểu Ngọc.”
Tô Cẩm Ngọc bay lên trước, tự nhiên xoa đầu Tô Tiểu Ngọc.
“Ta thấy vận khí may mắn trên người ngươi sắp hết rồi, cho ngươi thêm một chút, không cần cảm ơn nha!” Tô Cẩm Ngọc yêu thương nâng cằm Tô Tiểu Ngọc lên.
Tô Tiểu Ngọc hắt xì một cái, lẩm bẩm: “Gì thế nhỉ….Tự dưng thấy lạnh cả người…Xem ra hôm nay lại không thu được tiền thuê nhà rồi.”
Tô Tiểu Ngọc gõ cửa, chẳng mấy chốc mẹ của Bối Thần Vũ đã ra mở cửa.
Thấy Tô Tiểu Ngọc, bà ta vừa khom người vừa cười phụ họa: “Chủ nhà đến rồi à, mau vào đi, nhà dì vừa toan dùng cơm này!”
Tô Tiểu Ngọc không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của mẹ Bối Thần Vũ, chỉ đành vào nhà.
Kết quả trông thấy trên bàn chỉ có một đĩa rau xanh và một bát canh sườn heo nhỏ đặt trước mặt Bối Thần Vũ.
Thật thảm hại.
Bối Thần Vũ nói giọng yếu ớt như Lâm muội muội [1]: “Tiểu Ngọc, em đến rồi à?”
” Lâm Đại Ngọc.
Tô Tiểu Ngọc nói: “Hai người đang ăn cơm à….Chẳng phải em mới bình phục ư, sao lại ăn ít như này...”
Mẹ Bối Thần Vũ cười khổ: “Đều tại dì vô dụng nên không kiếm được tiền, bác sĩ dặn phải bồi bổ dinh dưỡng, nhưng dì lại…”
Vừa nói bà ta vừa lau nước mắt.
Bối Thần Vũ nói: “Mẹ ơi mẹ đang làm gì vậy! Hôm nay Tiểu Ngọc tới để thu tiền trọ mà?”
Mẹ Bối Thần Vũ vội đáp: “Đúng rồi, mẹ đi lấy tiền…”
Bà ta lấy ví ra lục lọi nhưng chỉ có một tờ 100 tệ…
Ngay lúc này, ba của Bối Thần Vũ trở về.
Thấy Tô Tiểu Ngọc đến thu tiền trọ, ông ta lặng lẽ lục túi và lấy ra hai trăm tệ…
Mẹ Bối Thần Vũ cười khổ: “Xin lỗi chủ nhà, hay là dì đưa trước 300 tệ nhé…”
Hai mắt Bối Thần Vũ lại ngấn lệ, cô ta nói: “Xin lỗi, đều tại con làm liên lụy tới ba mẹ….Hay là con không uống thuốc ức chế miễn dịch nữa…”
Mẹ Bối Thần Vũ siết chặt góc áo, mặt lộ vẻ bất an.
Ba Bối Thần Vũ ngồi xổm trong góc và im lặng hút thuốc...
Tô Tiểu Ngọc: “…”
Gia đình này đã nợ cô ấy vài tháng tiền thuê nhà và cô ấy cũng phải trả hộ họ tiền điện nước luôn.
Nhưng cô ấy biết Bối Thần Vũ là bệnh nhân ung thư máu vừa mới được ghép tủy, sao dám để cô ta ngừng uống thuốc.
Lỡ xảy ra chuyện gì, há chẳng phải cô ấy ép gia đình này đến chết ư??
“Bỏ đi….” Tô Cẩm Ngọc xem như mình gặp xui xẻo, cứ coi như đang hành thiện tích đức vậy.
Bối Thần Vũ lại khăng khăng một mực: “Không được, để chị đi lục xem chị còn đồng nào không, nhà chị nợ tiền thuê nhà quá nhiều rồi….”
Cô ta lục lọi ví hồi lâu, lấy ra 10 tệ….
Tô Tiểu Ngọc nói: “Ôi….bỏ đi…”
Tô Cẩm Ngọc nheo mắt nhìn, ví của Bối Thần Vũ phồng lên thế kia mà cô ta tìm hồi lâu vẫn không chịu mở ngăn bên trong?
“Em trai xui xẻo, lên!”
Quỷ xui xẻo nghẹn họng, hóa ra nó chính là một công cụ.
Nó cam chịu số phận bò lên đầu Bối Thần Vũ.
Bối Thần Vũ đang lấy mấy đồng xu trong ví ra thì sợi dây cao su trên tay dùng để buộc tóc vô tình vướng vào khóa kéo của túi...
Xoẹt một tiếng, Bối Thần Vũ còn chưa kịp phản ứng thì xấp tiền trong ngăn khóa của ví đã rơi ra ngoài!
Bối Thần Vũ lóng ngóng tay chân.
Mọi người sững sờ, mẹ của Bối Thần Vũ không thể ngờ con gái bà ta lại có nhiều tiền tới vậy.
Bối Thần Vũ hết cách, chỉ đành làm bộ kinh ngạc: “A, số tiền này…sao lại ở đây?”
“Con biết rồi…Hôm qua con tới bệnh viện kiểm tra, có một dì cứ lôi kéo con mãi….
Nhất định là dì ấy lén nhét vào ví của con….
”
Tô Cẩm Ngọc câm nín.
Diễn như thật ấy nhỉ!!
Dù sao thì tiền cũng rơi ra rồi, Bối Thần Vũ chỉ đành trả tiền thuê phòng mấy tháng và tiền điện nước.
Đến khi ra khỏi cửa, Tô Tiểu Ngọc vẫn lơ mơ!!
Mấy tháng tiền thuê nhà cứ vậy mà thu được rồi ư?
Thuận lợi quá lại khiến cô ấy hơi bất an….
Tô Cẩm Ngọc khẽ ho một tiếng: “Thu được rồi thì cầm tiền rồi về đi!”
Nói rồi Tô Cẩm Ngọc lại xoa đầu Tô Tiểu Ngọc.
Tô Tiểu Ngọc mù mờ rời đi.
Trong phòng.
Tim Bối Thần Vũ đau như muốn rỉ máu, khó khăn lắm cô ta mới kiếm được từng ấy tiền…
Vốn định dùng số tiền đó mua quần áo đẹp, mỹ phẩm chăm sóc da….
Cô ta khổ quá nhiều năm rồi, bây giờ muốn được ăn diện xinh đẹp như những cô gái khỏe mạnh khác, cũng muốn xứng đôi với Tô Nhất Trần…..
Mẹ Bối Thần Vũ hỏi: “Con ơi, số tiền kia là người khác cho con thật sao?”
Bối Thần Vũ cụp mi, che đi ánh mắt hoảng loạn, nói: “Dạ….Là một dì giàu có cho con..”
Đáy mắt mẹ Bối Thần Vũ chất chứa sự vui mừng, thật tốt….Nếu lần nào tới viện kiểm tra cũng gặp được những người như vậy thì tốt biết bao…
Bà ta vui vẻ tiếp tục việc trong bếp.
Bối Thần Vũ lại không có tinh thần, uể oải ngồi một chỗ.
Nhưng chẳng biết tại sao, chiếc ghế bỗng bị lật, cô ta ngã phịch xuống đất, đau đến độ chảy nước mắt.
Mẹ Bối Thần Vũ vội vàng chạy tới đỡ cô ta nhưng lại vô tình làm đổ bát súp sườn heo lên đầu cô ta.
Ba Bối Thần Vũ chau mày, trách vợ quá bất cẩn.
Kết quả, ông ta cũng vô tình giẫm phải cột đỡ quần áo, rơi mạnh vào mặt Bối Thần Vũ.
Mặt Bối Thần Vũ lập tức đỏ lên..
Danh Sách Chương: