Không nhắc tới Tô Tử Tích còn đỡ, vừa nhắc tên cậu là tất cả mọi người nhất loạt từ chối.
Một cậu bé dẫn theo một cô bé đến nơi xa xôi như vậy, chẳng phải trò đùa thì là gì?
Tô Tử Tích: “Hừm.”
Cầu xin cậu đi cậu còn không đi ý!
Tô Tử Tích đặt bát đũa xuống rồi về phòng luôn.
Thấy mọi người không đồng ý, Túc Bảo nghiêm mặt, tỏ vẻ hung dữ nói: “Cầu xin mọi người, mau đồng ý nha!”
Lời nói mềm mại nhất được thốt ra từ một cô nhóc đang cố tỏ ra hung dữ nhất.
Cuối cùng, Mộc Quy Phàm thuyết phục được người nhà họ Tô.
Buổi tối, bà cụ Tô điều khiển xe lăn tới phòng Túc Bảo: “Túc Bảo, đây là lá bùa hộ thân mà mẹ của mẹ của mẹ bà ngoại truyền lại đến tay bà ngoại, con nhớ giữ nó nhé!”
Bùa hộ thân thực ra là túi đựng ngải cứu thường được ghim vào quần áo các em bé, bà cụ Tô vốn chỉ xem nó là món đồ kỷ niệm nên mới cất đi.
Ngải cứu bên trong không có giá trị gì, túi bên ngoài được mẹ của mẹ của mẹ bà cụ Tô khâu, đường thêu cũng rất tinh xảo.
“Cảm ơn ngoại!” Túc Bảo thơm bà cụ Tô một cái.
Túc Bảo dặn dò: “Ngoại ơi, ngoại đừng nóng lòng đứng dậy luôn! Phải đợi tới khi chân kịp phản ứng nha!”
Bà cụ Tô âu yếm xoa đầu Túc Bảo, nói: “Được, được!”
Thực ra, bà đã nóng lòng muốn chạy luôn bằng đôi chân này rồi.
Một lúc sau, Tô Nhất Trần cầm 1 chiếc hộp đi vào.
Anh đặt hộp trước mặt Túc Bảo rồi mở ra.
Túc Bảo woa một tiếng.
Trong hộp có giấy vàng, bùa vàng, kiếm gỗ gụ, gương bát quái, la bàn… đủ thứ!
Riêng kiếm gỗ có tới 3 thanh.
Tô Nhất Trần nói: “Cậu cả không biết Túc Bảo cần gì nên mua bừa mấy thứ này.”
Nếu Khúc Hưởng nghe thấy lời này, chắc chắn anh ta sẽ muốn phỉ nhổ, mua bừa cái gì chứ?
Đây đều là những thứ mà anh ta tìm kiếm trong các buổi đấu giá mới mua được, tỷ như lá bùa màu vàng, đây là sản phẩm do một người ở ẩn trong núi chế tạo từ bột gỗ đặc biệt, là vật phẩm không tầm thường.
Xếp lá bùa màu vàng kia cũng đắt hơn một xếp tiền.
Túc Bảo vui vẻ nhận lấy, những món đồ này có đất dụng võ đúng lúc rồi.
Kỷ Trường tặc lưỡi: “Không hổ là cậu cả của con!”
Sau khi Tô Nhất Trần rời đi, những người khác cũng lục tục đến tặng cô bé nhiều món đồ khác.
Tô Tử Tích ngồi trên sofa trong phòng Túc Bảo, đắm chìm trong game, khó khăn lắm mới rảnh tay một chút để ngẩng đầu lên, kết quả phát hiện mọi người vẫn đang tặng quà.
Khóe miệng cậu khẽ giật.
Đây mới là quan tâm thật lòng nhỉ?
Vì họ thật lòng coi Túc Bảo là người nhà nên sự quan tâm của họ dành cho cô bé cũng khác với cậu.
Trước đây họ nói nhẹ nhàng với cậu thì trông rõ là giả tạo.
Danh Sách Chương: