Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm… Nhị trưởng lão họ Diêu bị húc bay xa 2m, ông ta ngã xuống bãi cỏ.

Lúc này có một con chim màu xanh biếc đột nhiên bay đến hô to: “Người đâu, cho ông ta ăn một cân bánh! Người đâu, cho ông ta ăn một cân bánh!”

Nó vừa dứt lời thì bên trên cũng như bắt đầu đánh bom.

Phân chim nóng hổi vô cùng chuẩn xác rơi vào miệng nhị trưởng lão nhà họ Diêu…

Mọi người nhà họ Tô: Tôi là ai, đây là đâu, con chim này đang làm gì vậy…

Ngay cả cảnh sát cũng há hốc miệng.

Nhị trưởng lão họ Diêu chưa bao giờ bị sỉ nhục, hơn nữa đối phương lại còn là một con chim!

Ông ta điên cuồng phun ra, hung hăng nhổ thứ trong miệng ra, nôn đến ba lần vẫn có cảm giác miệng đầy vị phân chim.

“Súc sinh…! Con súc sinh chết tiệt!”


Nhị trưởng lão họ Diêu bùng nổ, người nhà họ Tô ông ta không giết được, chẳng lẽ một con chim cũng không giết được sao?

Ông ta ném một tấm bùa ra, tấm bùa lao nhanh về phía con vẹt đang đứng trên cây!

Nhị trưởng lão nhà họ Diêu vẫn có chút năng lực.

Tấm bùa lao đến như một mũi tên, Tiểu Ngũ vừa cất cánh thì đuôi đã bị đốt cháy.

Bùm… Một ngọn lửa xanh lục xuất hiện.

Tiểu Ngũ lập tức gào to lao về phía Túc Bảo: “Cmn! Cmn! Cứu mạng! Đốt trúng chim rồi!”

Túc Bảo vội vàng tiến lên, hai bên lao về phía nhau, bé nhanh chóng ôm Tiểu Ngũ vào lòng, trực tiếp dùng tay dập lửa.

Nhị trưởng lão họ Diêu cười lạnh một tiếng, ngọn lửa bùa chú này không phải ai cũng có thể dập được, nóng vội dùng tay dập thì không khác tìm đường chết là bao!


Một giây sau…

Ngọn lửa màu xanh lục kia lập tức bị dập tắt.

“…”

Nụ cười lạnh của nhị trưởng lão họ Diêu lập tức đóng băng, ông ta đột nhiên cảm giác được có gì đó không ổn.

Theo lời Diêu Kính Vân miêu tả… Người lợi hại không phải là đời sau của Vu thần nhà họ Diêu bọn họ, Tô Tử Du sao?

Đuôi của Tiểu Ngũ bị đốt một đoạn nhỏ, chiếc đuôi dài vốn đang xinh đẹp đã bị phá hỏng.

Vẹt tìm đối tượng đều dựa vào bộ lông xinh đẹp của mình, nhất là khi xòe chiếc đuôi dài rực rỡ của mình ra thì càng thu hút hơn, lông đuôi càng dài thì càng “mạnh mẽ uy vũ” hơn trong mắt vẹt cái.

Hai mắt Tiểu Ngũ ngập nước mắt, nó mách Túc Bảo: “Bảo… Người này không có tí chim đức nào cả! Đuôi của tui mất rồi, tui không thể tìm đối tượng được nữa!”

Mọi người nhà họ Tô: “…”

Cảnh sát ngây người, con chim này thành tinh rồi sao?

Túc Bảo đi cứu Tiểu Ngũ, Diêu Linh Nguyệt lập tức bị buông ra, không có người nào cản, cô ấy lập tức đánh về phía Diêu Kính Vân, cắn một cái lên bả vai ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK