Tư Diệc Nhiên mím môi, gương mặt nhỏ lạnh lùng nghiêm túc.
Túc Bảo tò mò hỏi: “Anh trai nhỏ, anh không vui à?”
Tư Diệc Nhiên quay đầu lại: “Đâu có.”
Túc Bảo không hỏi thêm nữa mà ngồi vào chỗ ngồi, học theo dáng vẻ của Tư Diệc Nhiên, hai tay nhỏ bé đặt ở trên đầu gối một cách ngay ngắn.
Xe buýt vững vàng lăn bánh trên đường đến trường.
Trường tiểu học tư thục Quốc Tế Ngũ Tượng là trường tiểu học tư thục tốt nhất Kinh Đô.
Những học sinh có thể vào ngôi trường này đều là con nhà giàu, kém nhất cũng là kiểu như con nhà họ Lam.
Tuyết Nhi xuống xe riêng của nhà mình, vội vàng khoát tay: "Mẹ, tạm biệt."
Vì căng thẳng mà sống lưng cô bé kéo căng, chỉ sợ bạn học cùng lớp trông thấy mình ngồi xe riêng,
Tiểu học Quốc Tế Ngũ Tượng không giống những trường tiểu học khác, con cái của những gia đình thực sự giàu có đều đến trường bằng xe buýt.
Bên ngoài chiếc xe buýt trường màu vàng rực rỡ thực sự được trang bị lớp bọc thép dày, tài xế là người từng tham gia chiến tranh đặc biệt nhưng đã ra khỏi quân đội và được tuyển dụng tại trường học, giáo viên đi kèm cùng để đưa đón học sinh ít nhất cũng là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, đảm bảo 100% sự an toàn của trẻ nhỏ.
Chi phí mỗi tháng đi xe buýt trường cao tới 100.000 nhân dân tệ một học sinh, điều đó có nghĩa là trẻ em ở trường tiểu học quốc tế Quốc Tế Ngũ Tượng phải trả hơn một triệu nhân dân tệ mỗi năm chỉ để đi xe buýt của trường.
Nhà Tuyết Nhi không nỡ chi ra khoản tiền lớn như vậy.
Cho nên, Tuyết Nhi luôn được mẹ đưa tới trường, điều này khiến cô bé cảm thấy rất mất mặt.
“Chú ý an toàn!”
Nhìn thấy xe buýt của trường từ xa chạy tới, Tuyết Nhi vội vàng nói: "Con biết rồi mẹ, mẹ mau về đi!"
Cô bé sợ bị nhìn thấy, người khác sẽ cười nhạo cô bé là một đứa trẻ không đủ tiền đi xe buýt của trường...
Mẹ Tuyết Nhi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, lập tức lái xe rời đi.
Chiếc xe buýt màu vàng chậm rãi chạy vào trường, Tuyết Nhi bước nhanh để theo kịp và vờ đến bên cạnh xe buýt của trường, người khác sẽ tưởng rằng cô bé cũng đi xe buýt trường.
Tuyết Nhi thông minh đã tính sẵn thời gian.
Cửa xe mở ra, Tuyết Nhi đi chậm lại một chút, không hề trông thấy trong hình ảnh phản chiếu trên cửa xe, thoáng xuất hiện cái bóng to gấp đôi mình đang cưỡi lên cổ mình….
Tuyết Nhi cúi đầu đi về phía trước, vờ như mình mới xuống từ xe buýt để gạt các bạn học bên ngoài, lại làm bộ như chỉ đi ngang qua xe buýt để gạt các bạn học trên xe.
Tuyết Nhi chột dạ nên đi nhanh được chừng một mét thì hai lâu la nhỏ chạy tới, vui vẻ chào hỏi: “Tuyết Nhi, cậu mới tới à?”
Tuyết Nhi gật đầu: “Ừm, hôm nay xe của trường đi muộn chút!”
Cô bé nói không sai, bình thường xe buýt đến trường lúc 7:45, nhưng hôm nay 7:50 mới đến.
Tiểu lâu la hồ nghi hỏi: “Sao hôm nay xe buýt lại đến muộn?”
Tuyết Nhi lắc đầu: “Tớ cũng không rõ, hình như chú tài xế hôm nay không khỏe!”
Xe buýt của trường luôn đến đúng giờ, đây là lần đầu tiên bị muộn, thực ra Tuyết Nhi cũng không hiểu lý do.
Nhưng hai tiểu lâu la ngu ngốc đâu hay Tuyết Nhi không biết.
Ánh mắt hai cô nhóc kia lộ vẻ ngưỡng mộ: “Ôi, có thể đi học mỗi ngày bằng xe buýt trường đã là lợi hại lắm rồi ý.”
“Không sai không sai, chỉ có một số học sinh trường mình có thể đến trường bằng xe buýt riêng này thôi.”
Tuyết Nhi trưng ra bản mặt khiêm nhường: “Thực ra cũng chẳng có gì ghê gớm, ngồi xe buýt hay xe riêng của nhà cũng như nhau thôi.”
Cô bé cười thẹn thùng, không tỏ ra cao ngạo chút nào, hoàn toàn khác với mấy tiểu thư thiếu gia xuất thân từ gia đình đại quý tộc.
Vì vậy các bạn học càng thích cô bé.
Trên đường đến lớp, Tuyết Nhi gặp nhiều bạn học hơn, nhưng hôm nay đám bạn này lại thể hiện những biểu cảm khác với trước đây.
“Wow, Tuyết Nhi, hôm qua cậu tham gia lễ cắt băng khánh thành của Đường Minh Thịnh Thế đúng không?”
“Tớ thấy cậu đứng phía sau trong tấm hình trên weibo của ‘anh trai’ tụi mình đấy!”
“Đúng đúng, cậu có thấy thần tượng của tụi mình không? Óa óa, không ngờ cậu có thể đến tham dự buổi lễ đó! Huhu, tớ cũng muốn được chụp ảnh chung khung hình với nhiều minh tinh.”
Có bạn học lấy ra một tấm hình.
Là ảnh một minh tinh tại buổi lễ, nền ảnh chính là nơi tổ chức lễ cắt băng khánh thành của Đường Minh Thịnh Thế, ở góc không xa chính là Tuyết Nhi trong bộ đầm công chúa.
Cô bé được bao cô chú vây quanh, dường như mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ.
Lòng hư vinh của Tuyết Nhi lập tức được thỏa mãn.
Cô bé xấu hổ nói: “Ôi… sao lại bị các cậu phát hiện ra chứ, vốn dĩ ba tớ đại diện cho nhà họ Tư tham gia buổi lễ, nhà tớ vốn rất khiêm tốn, không rõ sao lại bị người ta biết mà quấn lấy, phiền ghê ý.”
Ánh mắt các bạn học nhìn Tuyết Nhi càng thêm phần ngưỡng mộ.
“ Nhà họ Tư… là Tư Diệc Nhiên học lớp hai đó ư? ”
“Wow, tớ nghe nói ba anh ấy là chiến thần đó, một tướng quân cực vĩ đại nha.”
“Tớ chưa bao giờ được gặp chú ấy, không ngờ Tuyết Nhi lại đại diện cho nhà họ Tư đi tham dự!”
“Thế cậu có quan hệ gì với Tư Diệc Nhiên, wow, ba mẹ hai bên thân thiết nhỉ, không lẽ lại là kiểu từ bé đã đính ước như trên ti vi đó chứ?”
Tiểu lâu la vây quanh Tuyết Nhi, không ngừng hỏi.
Tuyết Nhi bày ra bộ dạng xấu hổ: “Ôi, các cậu đừng hỏi chuyện này!”
Cô bé bưng mặt đi về chỗ ngồi rồi vùi mặt vào sách toán.
Lạy ông tôi ở bụi này….
Nghĩ tới lời của Vân đại sư nói Tuyết Nhi và Tư Diệc Nhiên là một cặp trời sinh, lời nói và hành động của Tuyết Nhi càng khiến mọi chuyện phát triển theo chiều hướng đó.
Mấy cô bé lớp một đôi khi có những suy nghĩ sành sỏi vượt ngoài dự đoán mà người lớn không thể hiểu được.
Nhưng kiểu như Tuyết Nhi thì quả thực rất chuộng hư vinh….
Lúc này không ai trông thấy một ác quỷ đang cưỡi trên cổ Tuyết Nhi, nó cười he he một tiếng.
“Hư vinh chứ gì…..
khoe khoang chứ gì….”
“Mới tí tuổi đầu đã chuộng hư vinh dường này….
ôi… đúng là chất dinh dưỡng tốt nhất cho ta..
”
Ác quỷ ôm đầu Tuyết Nhi, thoải mái híp đôi mắt lại.
Miệng ngoác ra….
hít một ngụm hắc khí từ người Tuyết Nhi….
Ở một nơi khác.
Túc Bảo đang ngoan ngoãn đi sau Tô Tử Du.
Tô Tử Chiến và Tư Diệc Nhiên đều học lớp hai, còn Tô Tử Du và đám nhóc mập hồi nãy đều học lớp 1.
Tư Diệc Nhiên lặng lẽ đi sau cùng.
Chỉ nghe Túc Bảo đi phía trước không ngừng hỏi: “Anh ơi, lát nữa em vào cùng lớp với anh à?”
“Anh ơi, lát nữa em ngồi cùng bàn với anh được không?”
“Anh ơi, Tuyết Nhi học lớp nào ạ?”
Tô Tử Du cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, nói: “Im miệng!”
Cậu chỉ cảm thấy thật xấu hổ, các bạn nhỏ khác đều một mình tới trường, riêng cậu dẫn theo cái đuôi nhỏ.
Mất mặt chết thôi.
Túc Bảo lập tức bụm miệng, nhỏ giọng nói: “Được ạ, xin lỗi anh…”
Cục bột nhỏ chớp mắt nhìn Tô Tử Du, bàn tay nhỏ che kín miệng.
Thấy Tô Tử Du nhìn mình còn vội bỏ tay ra, nói: “Anh trai yên tâm, Túc Bảo sẽ không làm ồn nữa đâu.”
“Cừu mập…cừu mập… cừu mập của ta, mi ở đâu…” Túc Bảo lầm bầm lầu bầu.
Tô Tử Du: “…”
Các cậu bé ở độ tuổi này nghịch ngợm nhất, hay giật bím tóc của các cô gái nhỏ và quậy phá.
Đang lúc rảnh rỗi lại trông thấy Tô Tử Du đưa Túc Bảo vào, bọn nhóc đương nhiên phải cười nhạo rồi.
Tô Tử Du chỉ thấy mất mặt vô cùng….
Sau này… sau này còn đưa em gái tới trường thì cậu là con heo!
Cậu sẽ đi tè không phun nước ra xa được..
Cậu sẽ ‘không thẳng’
Cậu ăn cơm sẽ gặp con sâu trong đồ ăn!.
Danh Sách Chương: