Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt khó coi vô cùng, hai ngày nay tháo chạy không suôn sẻ, nhưng dù sao hắn vẫn đã thoát thân.

Đương nhiên, hắn nào dám quẹt thẻ của mình để tiêu tiền, mà dùng thẻ của đệ tử.

Hiện tại, hắn bị liệt vào danh sách tội phạm bị truy nã, những tấm thẻ liên quan đến người đệ tử cũng sẽ bị theo dõi và truy tìm… Đồng nghĩa với việc sau này mọi chuyện sẽ càng khó khăn hơn đối với hắn.

Không có tiền quả thực làm gì cũng khó!

Người nước ngoài không tin vào trò bói toán của hắn.

Mã Lâm- người phụ nữ ngu ngốc đáng chết này!

Trần Thương Vũ hết cách, chỉ đành gọi điện thoại.

“Alo, bà Phạm…”

“Tôi đâu có chạy trốn, tôi đã hứa đổi hồn giúp bà thì nhất định sẽ làm được… Đương nhiên tôi đã tìm được thân xác người phù hợp, trước tiên bà tìm người đến đón tôi nhé.”


Sau khi cúp điện thoại, Trần Thương Vũ lại bói thêm một quẻ, lần này quẻ bói cho hay: Một quý nhân sẽ đến cửa nhà hắn.

Trần Thương Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm, quý nhân mà quẻ bói nhắc đến chắc hẳn là người đến đón hắn đây mà.

Trần Thương Vũ bị liệt vào danh sách tội phạm bị truy nã nên đường đi nước bước của Mộc Quy Phàm cũng suôn sẻ hơn rất nhiều. Trước đây anh ấy bị hạn chế đôi chút, nhưng bây giờ…

Mộc Quy Phàm ngậm một cây kẹo m út trong miệng, nhướn mày nói: “Quả nhiên, có nhà nước giúp sẽ tốt hơn…”

Với lệnh truy nã này, đám thuộc hạ ở nước ngoài dễ dàng lục lọi điều tra hơn, cuối cùng một người dân báo cáo rằng họ đã nhìn thấy nghi phạm.

Vị trí của Trần Thương Vũ ngay lập tức bị khoanh vùng. Vạn Đảo nói: “Gia chủ, sau khi nghe điện thoại, chúng tôi phát hiện ra Trần Thương Vũ có liên lạc với nhà họ Phạm ở Trung Quốc, hiện tại hắn đang đợi nhà họ Phạm phái người đến đón.”

Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Đích thân gia chủ tôi sẽ đến đón hắn! Hai ngày họp này anh hỗ trợ tôi nhé.”

Vạn Đảo: “??”

Mộc Quy Phàm: “Ồ đúng rồi, Vạn Bát Thực là em trai của anh phải không? Kêu cậu ta mua một lô quần áo trẻ em màu hồng ngọt ngào gửi cho nhà họ Tô.”


“Sau khi đến nhà họ Tô thì đừng quay lại nữa, hãy để mắt tới Túc Bảo, nửa bước không rời.”

Vạn Bát Thực này rất có năng lực, khi Mộc Quy Phàm lệnh cho anh ấy trông chừng không cho gã hói đầu động đậy, Vạn Bát Thực thật sự đã tuân thủ vô cùng nghiêm ngặt.

Ngày hôm đó, gã hói đầu chịu không nổi, đã là con người sao có thể đứng yên không nhúc nhích, kết quả hắn bị Vạn Bát Thực canh chừng đến phát điên và thú nhận hết mọi chuyện.

Đúng như dự đoán, chân tướng sự thật không khác nhiều so với những gì Mộc Quy Phàm đã suy luận.

Vạn Đảo: “…Rõ.”

Nhà họ Tô.

Túc Bảo tò mò nhìn một chú đang đứng thẳng tắp nghiêm túc trước mặt bé.

“Chú ơi, sao chú luôn đi theo con vậy?”

Chú này mang theo bốn năm chiếc bao tải lớn đến, sau khi đặt bao tải xuống liền đi theo bé.

Bé đi đâu chú ấy cũng đi đó.

Khi bé đi ị, chú ấy đòi theo bé vào phòng tắm, cuối cùng thương lượng mãi chú ấy mới đồng ý đứng canh ở cửa – nhưng bé không được phép đóng cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK