Wow!
Ngầu quá nha!
Quản gia Chương lăn ra sân, khụ một tiếng nhổ ra một ngụm máu, nằm bẹp trên đất, đau đớn run rẩy.
“Đại… đại thiếu gia…” quản gia kinh hãi nói.
Sao lại đánh anh ta?!
Ông cụ và bà cụ Mộc cũng sững sờ, vô thức nói: “Nhầm rồi, đánh nhầm người rồi…”
Ông cụ Mộc đau lòng muốn chết, trái tim như rỉ máu!
Món đồ cổ của ông cụ!
Mộc Quy Phàm cười đến là tà ác: “Ồ, xem này, thế mà tôi cũng quên mất.”
Hai ông bà cụ nhà họ Mộc thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng Mộc Quy Phàm nói quên mất quản gia Chương là người nhà họ Mộc.
Không ngờ lại thấy Mộc Quy Phàm cởi bỏ áo giáp và đồng phục của mình rồi ném vào xe.
Lúc này anh mặc một chiếc áo phông màu đen, bắt đầu bẻ ngón tay kêu rắc rắc.
Mộc Quy Phàm sải bước đi tới rồi ngồi xổm trước mặt quản gia Chương đang hộc máu.
Quản gia cuống quýt nói: “Không sao đâu… đại thiếu gia… tôi….”
Mộc Quy Phàm ngắt ngang lời anh ta: “Đương nhiên có vấn đề rồi, hồi nãy tôi quên chưa cởi bỏ quân phục đã đánh anh…”
“Anh cứ coi như ban nãy chưa hề đánh anh nhé.”
Cấp dưới của Mộc Quy Phàm chỉ biết nhìn thẳng phía trước, không liếc ngang liếc dọc: “..”
Cả nhà họ Mộc ù ù cạc cạc.
Ý.. ý gì thế?
Chỉ nghe rắc một tiếng, Mộc Quy Phàm bóp nát xương cổ tay của quản gia Chương.
“A!” quản gia kêu thảm thiết.
“Suỵt”” Mộc Quy Phàm chau mày: “Ồn quá!”
Dứt lời anh đứng dậy, tiện chân đá một cước! quản gia Chương bay văng ra, rơi trúng giàn hoa còn sót lại khiến giàn hoa cùng mấy món đồ cổ vỡ nát.
Quản gia Chương nằm bẹp trong vườn hoa, không rõ sống chết.
Mộc Quy Phàm định thần, thản nhiên đi ngược trở lại, hỏi: “Hồi nãy tôi không nghe rõ.”
“Là ai muốn thay tôi dạy dỗ con gái tôi?”
Vừa nói xong câu đó, Mộc Quy Phàm đã đứng trước mặt Túc Bảo.
Anh khom người bế Túc Bảo lên!
Mọi người!!!
Gì cơ?
Túc Bảo… là con của Mộc chiến thần ư?
Người nhà họ Mộc kinh hãi, tay chân lạnh toát.
Danh Sách Chương: