Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tô Tử Du sợ đến hồn bay phách tán, co cẳng chạy như điên, vừa chạy vừa kêu: “Hu hu, em gái ơi….

Cứu anh với em ơi!”
Cậu xuyên qua hồn thể của các quỷ hồn, bọn quỷ cùng phát ra tiếng hờ hờ hờ từ cổ họng, Tô Tử Du như đang liều mạng thoát khỏi những thây ma trong thời mạt thế.

Tô Tử Du ra sức chạy, cánh cửa phòng Túc Bảo gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời, dù cậu chạy thế nào cũng không đến được.

Nghe thấy tiếng la hét, người đầu tiên ló đầu ra khỏi phòng là Mộc Quy Phàm, sau đó là Tô Nhất Trần.

Chỉ thấy Tô Tử Du đang chạy tới chạy lui ở hành lang vắng lặng, bộ dạng vô cùng quỷ dị, chạy thế nào cũng không thoát ra khỏi đoạn hành lang đó.

Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào chân Tô Tử Du, nói nhỏ: “Trúng tà rồi à?”
Tô Nhất Trần chau mày: “Có thể.


Hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức nghĩ đến Túc Bảo.

Nhưng….

Tiểu Túc Bảo ngoan của họ đang ngủ rất ngon.

Tô Nhất Trần: Còn 3- 4 tiếng nữa mới đến bình minh, chắc Tử Du có thể chống đỡ được mấy tiếng nhỉ?
(Tô Tử Du: Ba, con cảm ơn ba!)
Ngay lúc này, Tô Nhạc Phi bị đánh thức bởi tiếng ồn bỗng mở toang cánh cửa phòng.

Trông thấy Tô Tử Du đang vừa khóc vừa la, còn chạy vòng tròn quanh hành lang, Tô Nhạc Phi lơ mơ!!
“Tử Du, con đang làm gì thế?” Giọng Tô Nhạc Phi rất to.

Tô Tử Du kinh hãi, cả người bỗng run rẩy.

Khoảnh khắc này, hai mắt Tô Tử Du ngưng trệ, miệng cười hihi.

Nước miếng rớt ra từ miệng cậu chẳng khác nào đứa con trai ngốc nhà địa chủ.

“Hi hi hi!”
“A à à à a à!”
Tô Nhất Trần: “….



Anh liếc nhìn Tô Nhạc Phi một cái, quả nhiên, không sợ đối thủ thần thánh, chỉ sợ đồng đội heo
Tô Nhạc Phi: “!!”
Mẹ…Mẹ kiếp….

Có phải anh vừa làm chuyện gì không nên làm không?
Lẽ nào hồi nãy Tử Du bị mộng du?
Các cụ vẫn dạy không được gọi tên người đang mộng du.

…Xong đời rồi, anh vừa gây họa rồi phải không???
Tô Nhạc Phi không dám lên tiếng.

Mộc Quy Phàm nói nhỏ: “Tôi đi gọi Túc Bảo dậy.


Tô Nhất Trần gật đầu, vừa quay đầu đã thấy Tô Tử Du đang giơ tay lên rồi nhào về phía anh, nước mắt nước mũi nước miếng rớt tong tong xuống sàn: “A à a à!”
Tô Nhất Trần: “…”
Bỗng dưng thấy hơi ghét bỏ đứa con trai ngốc này.

Tô Nhất Trần nắm vai Tô Tử Du, chỉ cảm thấy xung quanh trở nên lạnh lẽo.

Túc Bảo được Mộc Quy Phàm ẵm ra khỏi phòng.

Cô bé mơ màng dụi mắt, nói giọng mềm mại: “Ba ơi sao thế?”
Tô Tử Du lập tức nhào về phía Túc Bảo: “A à a à!”
Huhuhu!
Em gái ơi nhìn xem còn cứu được anh không!
Tô Tử Du vừa ngoảnh đầu lại đã trông thấy nữ quỷ mặc đồ đỏ đang bắt đầu gặm cổ cậu…
Lùi lên chút nữa là gặm luôn cái đầu a à của cậu rồi…Không, gặm đầu cậu.

Ruột gan Tô Tử Du cồn cào như lửa đốt.

Túc Bảo sững sờ: “Ô, sao quỷ đều chạy vào nhà được hết vậy?”
Tô Nhạc Phi: “Đều…vào được hết?”
Một cơn gió thổi qua…
Không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo, đến kim chỉ nam trong ‘cái chậu sắt’ ở cửa phòng Tô Tử Du cũng đang điên cuồng chuyển động.


Theo cách nói của Tô Tử Du, trường hợp này gọi là từ trường mất ổn định nghiêm trọng.

Tô Nhạc Phi vô thức lùi về sau một bước.

Ngay lúc này, sau lưng anh ấy truyền đến một giọng nói chết chóc: “Chàng ~ trai~ trẻ ~ ơi ~ giẫm lên chân ta rồi nè~”
Tô Nhạc Phi quay phắt đầu lại thì trông thấy một bà cụ mặc đồ liệm màu tím đậm.

“Mẹ kiếp!” Anh cuống quýt chạy lên trước, kết quả lại trông thấy một cô bé quỷ đứng trước mặt, cười hi hi: “Chú ơi, cùng chơi trò trốn tìm không nè?”
Tô Nhạc Phi: “….


Sau sự xuất hiện của bà cụ và cô nhóc này, hành lang dần hiện lên rất nhiều ‘người’.

Mặt ai nấy đều đờ đẫn, hai mắt phát ra ánh sáng âm u.

Một con quỷ sơ sinh vui vẻ bò trên đất, cuống rốn dài trên người nó kéo theo…một nữ quỷ có cái bụng nứt toác.

Tô Nhạc Phi: “!!”
Anh vội thôi miên mình thành người lác mắt, mặc niệm: Tôi không thấy gì hết….

Huhuhu, cho anh rút lại câu đã nói lúc tối.

Anh không bao giờ muốn trông thấy quỷ nữa đâu!!!
Ngay lúc này, một bóng dáng quen thuộc sải bước tới, chắn trước mặt Tô Nhạc Phi.

Tô Cẩm Ngọc chau mày, nhìn đăm đăm vào cô bé quỷ rủ chơi trốn tìm ban nãy, cảnh cáo: “Đi qua chỗ khác chơi!”
Tô Nhạc Phi ngẩn người….

Đây là em gái anh, là cô em gái mà anh thương yêu hai mươi năm trời…
Còn tưởng không bao giờ được gặp lại, chẳng ngờ giờ đây em ấy đang chắn trước người anh, giống như khi trước anh vẫn luôn bảo vệ em ấy.

Hốc mắt Tô Nhạc Phi đỏ hoe: “Ngọc Nhi….



Anh, anh thu lại câu nói ban nãy!
Thấy quỷ cũng tốt lắm nha!
Những con quỷ mà anh khiếp sợ này, lại chính là linh hồn mà người thân của chúng tha thiết muốn nhìn thấy…
Cô bé quỷ bị Tô Cẩm Ngọc nhìn đăm đăm, đành phải lùi về sau.

Tô Cẩm Ngọc nước mắt lưng tròng: “Ngọc Nhi của anh năm giỏi quá, giờ đã biết bảo vệ anh rồi!”
Tô Cẩm Ngọc: Đại ca, như này hơi cường điệu rồi đấy….

Tô Nhất Trần chau mày.

Sao thế này? Tô Nhạc Phi cũng có thể nhìn được quỷ rồi ư?
Còn anh và Mộc Quy Phàm thì chẳng trông thấy gì.

Mộc Quy Phàm dứt khoát đi lấy máy quay của Tô Tử Du.

Chẳng ngờ phát minh của cậu nhóc lại có ích đến vậy.

**
Ở một bên khác.

Túc Bảo đang nắm cổ chân nữ quỷ mặc đồ đỏ, toan kéo nó xuống khỏi người Tô Tử Du.

Lệ quỷ mặc đồ đỏ tức giận chửi mắng, nó cảm nhận được thể chất đặc biệt của Tô Tử Du, tuy sức hấp dẫn hơi yếu.

Nếu có thể nhập vào người Tô Tử Du, nó sẽ trở nên lợi hại hơn….

Đến lúc đó, nó có thể đi tìm kẻ đã hại chết nó để báo thù!
Chẳng ngờ lại có một con nhóc tới gây rối!
“Thả ta ra…!” Lệ quỷ hét chói tai: “Ta phải ăn ngươi!”
Lệ quỷ mặc đồ đỏ nhào về phía Túc Bảo, Tô Nhạc Phi sợ hãi kêu lên: “Túc Bảo cẩn thận!”
Tô Cẩm Ngọc không nghĩ gì đã nhào tới.

Túc Bảo lập tức giơ tay lên, lệ quỷ mặc đồ đỏ kêu thảm thiết vì bị ánh sáng từ sợi dây đỏ đánh bay ra ngoài.

Tô Nhạc Phi kinh ngạc nhìn sợi dây trên cổ tay Túc Bảo.

Một sợi dây trông rất tầm thường lại lợi hại vậy ư?
Hành lang bỗng chốc hỗn loạn, mấy con quỷ nhỏ như cô bé ban nãy chạy loạn rồi cười hi hi ha ha, bà cụ mặc đồ liệm ban nãy đứng tán dóc bên tai Tô Nhạc Phi, hỏi xin anh cho bà cụ thân thể.

Còn có quỷ sơ sinh bò dưới sàn, quỷ mẹ khó sinh buồn bã càm ràm, nói không muốn chết, ít nhất cũng phải tranh giành cho con mình chút phúc khí….

.


Hành lang có khoảng ba mươi con quỷ già trẻ….

Mặt Tô Nhạc Phi và Tô Tử Du đều nhuốm vẻ kinh sợ.

Ngay lúc hỗn loạn nhất, một luồng ánh sáng trắng chói mắt lóe lên, bọn quỷ chạy tán loạn như trông thấy thứ gì đáng sợ lắm.

Áo choàng trắng của Kỷ Trường vẫn bay phấp phới trong hành lang lặng gió, tay hắn siết cổ lệ quỷ mặc đồ đỏ, chỉ nghe bụp một tiếng!
Lệ quỷ kêu chói tai rồi hóa thành sát khí, bay vào hồ lô linh hồn trong tay Túc Bảo.

Một số quỷ khác lần lượt chịu chung số phận như lệ quỷ ban nãy, hóa thành sát khí rồi bay vào hồ lô!
Ngay lúc này, có 7-8 mảnh vụn màu vàng bay lên như đom đóm.

Túc Bảo tròn mắt ngỡ ngàng: “Là mảnh vụn linh hồn của mẹ!”
Hóa ra, phương pháp của Kỷ Trường thật sự có ích.

Túc Bảo vội chạy tới bắt lấy mảnh vụn ở gần nhất rồi đặt vào hồn thể Tô Cẩm Ngọc.

Các mảnh vụn phát sáng khác nhấp nháy, từ từ bay về tập trung trên người Tô Cẩm Ngọc….

Trên hành lang chỉ còn sót lại vài con quỷ đang sợ hãi quỳ dưới đất, hét: “Đừng giết tôi!”
“Đừng giết con của tôi…”
Kỷ Trường thu tay về, lạnh lùng nhìn đám quỷ.

Hai mắt Tô Tử Du lấp lánh: Sư phụ của Túc Bảo ngầu quá!!
Cậu cũng muốn trở thành thiên tôn ngự quỷ ngầu như này!!
Túc Bảo mừng rơn, sư phụ của cô bé vừa ra tay đã tìm được 8 mảnh vụn linh hồn của mẹ bé.

“Sư phụ tuyệt quá! Sư phụ 666!”
Xem xem, cô bé con lại học thêm được từ mới ---- Từ vựng chất lượng cao của loài người!!
Tô Nhất Trần: “…”
Mộc Quy Phàm: “…”
Kỷ Trường phất tay áo rồi đứng trước mặt mấy quỷ hồn còn sót lại.

Cô bé quỷ sợ hãi dán vào cái bụng đang nứt toác của quỷ mẹ, quỷ sơ sinh đang bò trên đất cũng bò về lòng quỷ mẹ…
Hai con quỷ nhỏ còn lại thì run như cầy sấy.

Quỷ mẹ đang ôm hai quỷ con khóc to: “Đừng thu ta vào hồ lô….

Ta, ta chỉ thương xót hai đứa con của mình, ta không cố tình lưu lại trần gian đâu…”
Bà cụ mặc đồ liệm cũng cúi đầu, nói: “Ta còn một câu chưa nói được với con trai ta….

Để ta nói xong là được…Cầu xin ngươi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK