“Vừa rồi không cảm thấy thế nào, nhưng hiện tại sao càng xem càng thấy giống diễn vậy…
“Ê đúng, vừa rồi rõ ràng cô ta còn cầm điện thoại quay video, hình như là blogger hay sao đó, hay là đang cố ý kiếm fame vậy trời?
Cô gái xinh đẹp giống như bị một bàn tay vô hình tát một phát thật mạnh, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Chết tiệt… Sao trẻ con bây giờ lại đáng ghét như vậy chứ!
Chuyện đã đến bước này, nếu là những lúc khác cô gái xinh đẹp đã rời đi rồi, mặc kệ người khác có nói như thế nào, dù sao lúc lên mạng chưa chắc bọn họ sẽ lướt trúng cô ta.
Nhưng hiện tại…
Ánh mắt cô gái xinh đẹp dính lên người Mộc Quy Phàm.
Tim cô ta đập thình thịch, hoàn toàn không thể khống chế.
Nếu cô ta cứ rời đi như vậy, chẳng phải là ngầm thừa nhận mình giống như lời anh vừa nói ư?
Không được, cô ta phải tiếp tục đâm lao phải theo lao, không vứt bỏ con chó, để cho anh biết cô ta thật sự lương thiện tốt bụng, không phải như anh nghĩ!
Cô gái xinh đẹp cũng không biết là ai đã cho mình dũng khí.
Còn không quên nhấc miếng thịt bò vừa mới đặt trên mặt đất lên, vội vàng đuổi theo.
Trong đám người, trợ lý của cô ta sốt ruột chết đi được.
Người đàn ông này rõ ràng không dễ chọc, cô ta còn đuổi theo làm gì, tư liệu thực tế này cùng lắm thì không cần nữa, dù sao chó hoang trên đường rất nhiều, tìm một con khác rồi cho uống thuốc tiếp không phải là được rồi sao!
Giờ phút này trong mắt cô gái xinh đẹp chỉ có Mộc Quy Phàm cao lớn đẹp trai, sao còn quan tâm được những chuyện này nữa.
Cô ta hoàn toàn không biết, hành vi của mình bây giờ gọi là… vội vã chạy tới để người ta vả mặt.
Hoặc là tự giơ mặt lên cho người ta tát…
Bệnh viện thú cưng.
Đây là bệnh viện thú cưng tốt nhất gần đây, Mộc Quy Phàm tùy ý tìm kiếm các bệnh viện ở gần, không ngờ đến nơi lại có không ít người.
Nơi này có đủ loại thú cưng, phần lớn là chó mèo, ngoài ra còn có chuột đồng, vẹt, thậm chí cả thỏ, lợn…
Tiểu Ngũ tựa đầu vào khoang không gian, cảm giác như được trông thấy thế giới bao la rộng lớn, nó kêu lên một tiếng và bắt chước giọng nói của trẻ con trong đoạn video ngắn: “Cái gì á? Đây là cái gì á?”
Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm vào một con lợn nhỏ thơm tho đang được ôm trong vòng tay của chủ nhân.
Túc Bảo trả lời: “Đó là con heo nha.”
Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm vào con vẹt xanh đến phát sáng như nó đang bị nhốt trong chiếc lồng.
“Nè nè, là đực hay cái thế?”
Sau khi chòng ghẹo nhầm vẹt đực lần trước, Tiểu Ngũ đã trở nên cảnh giác hơn.
Nhưng không ai thèm chú ý đến nó.
Túc Bảo theo ba bé đưa con chó đi cấp cứu và rửa dạ dày.
Hai ba con vô cùng nổi bật, một người rất cao rất anh tuấn, một người thấp lùn đáng yêu, ai đi qua cũng không khỏi ngoảnh đầu nhìn lại.
Mộc Quy Phàm ngồi trên chiếc ghế ngoài phòng cấp cứu, một tay chống vào lưng ghế như đang bảo vệ Túc Bảo trong vòng tay mình.
Danh Sách Chương: