"Mà thôi...!Mặc kệ ngươi nói thật hay giả, lần này thiệt thòi ta ăn hết, chúng ta núi cao sông dài, có duyên gặp lại." Con ngươi Hạ Thiên Sơn đảo một vòng, ném tiếp một câu rồi hai tay chấn động, bỗng nhiên hóa vũ bay lên bầu trời đêm.
Phủ Đông Lai đưa mắt nhìn y rời đi, thần sắc đột nhiên biến đổi, chỉ thấy ô quang trên cao thoáng hiện, gần trăm mũi khoan thép màu đen từ trời rơi xuống, vô cùng nhanh chóng bắn về phía ba người Thẩm Lạc.
Chỉ nghe một tiếng quát lớn vang lên, hai tay Phủ Đông Lai chấn động, dùng một thức mãnh hổ xuất động đánh lên hư không phía trên.
Quanh thân y lập tức hư quang mãnh liệt, hư ảnh một đầu mãnh hổ sặc sỡ lớn chừng trăm trượng bay lên, trực tiếp đụng văng tất cả mũi khoan thép màu đen, phát ra một tiếng gầm thét rung trời.
"Hạ đạo hữu, còn tiếp tục thử không?" Phủ Đông Lai ngửa đầu nhìn lên.
Trên bầu trời truyền đến một tiếng hừ lạnh, thân ảnh Hạ Thiên Sơn lúc này mới triệt để bay xa đi.
Phủ Đông Lai với một thân khí thế chậm rãi thu hồi, liếc mắt nhìn hai phía, lúc này mới bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Lạc, đỡ hắn lên.
"Thẩm đạo hữu, không sao chứ?"
"Không sao...!Khục khục..." Thẩm Lạc ho nhẹ vài tiếng, máu tươi theo khóe miệng chảy ra.
Được Phủ Đông Lai nâng đỡ, Thẩm Lạc mới chậm rãi ngồi dậy, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, có chút rầu rĩ nói: "Thật không ngờ lại được Phủ huynh cứu một mạng."
"Không tính, ta cũng vừa đúng lúc đi ngang qua, bất quá Thẩm huynh ngươi sao lại thành bộ dáng này?" Phủ Đông Lai lắc đầu hỏi.
Thẩm Lạc liếc qua Triệu Thông sống không bằng chết bên kia, cười khổ kể sơ chuyện lúc trước.
Phủ Đông Lai nghe xong nhíu mày, không khỏi ném qua gã vẻ xem thường.
Thẩm Lạc nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Hoàng Dịch, mở miệng dò hỏi: "Hoàng huynh, thương thế của ngươi thế nào?"
"Thương thế không sao, chỉ là tinh huyết bị hao hụt thật lợi hại, pháp lực cũng có chút khô cạn, với tình trạng này, trong thời gian ngắn chỉ sợ rất khó phục hồi như cũ." Hoàng Dịch chậm rãi mở hai mắt ra, trả lời.
"Làm phiền Phủ huynh, đem chút nước linh tuyền này qua cho Hoàng huynh." Thẩm Lạc nghe xong, cổ tay chuyển động, lấy ra mấy bình nước linh tuyền.
Phủ Đông Lai không chần chờ, lúc này đưa qua cho Hoàng Dịch.
"Hai vị cứ yên tâm ngồi xuống khôi phục, ta tạm thời hộ pháp cho các ngươi một chút." Phủ Đông Lai mở miệng nói.
"Đa tạ." Thẩm Lạc ôm quyền nói.
Dứt lời, hắn lấy ra hai quả đan dược, trực tiếp dùng nước linh tuyền uống vào bụng, sau một lúc luyện hóa, tiếp tục thúc giục Đại Khai Bác thuật, chữa trị thương thế bản thân.
...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ánh mặt trời dần sáng.
Thẩm Lạc nghênh đón ánh sáng mặt trời, toàn thân đắm chìm trong kim sắc quang mang, sắc mặt vẫn như trước có chút trắng bệch, chỉ là đã không còn bộ dáng khô quắt như trước.
Phủ Đông Lai yên lặng hộ pháp bên cạnh nhìn thấy, cũng không khỏi cảm thấy năng lực khôi phục như thế thật có chút đáng sợ.
Trái lại Hoàng Dịch bên kia, tuy tốt hơn trước nhiều, nhưng so với trình độ khôi phục của Thẩm Lạc thì kém xa.
Hai mắt Thẩm Lạc chậm rãi mở ra, đứng lên, ôm quyền thi lễ với Phủ Đông Lai.
"Phủ huynh, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngày sau nếu có chỗ cần hỗ trợ, Thẩm mỗ nhất định nghĩa bất dung từ." Thẩm Lạc ngưng trọng nói.
"Thẩm huynh không cần như thế, thực không dám giấu giếm, trước khi tiến vào bí cảnh, Lục đạo hữu từng nhờ cậy ta, muốn cùng ngươi giúp đỡ lẫn nhau, thấy ngươi gặp nạn nhất định phải ra tay thi cứu." Phủ Đông Lai vội vàng khoát tay, cười nói.
Thẩm Lạc nghe xong, trong lòng ấm áp, thế mới biết Phủ Đông Lai xuất thủ cứu người, cũng không hoàn toàn là do gã tốt tính.
"Thì ra là thế, bất kể là Lục đạo hữu nhờ vả, vẫn là ân cứu mạng của Phủ huynh, Thẩm mỗ vẫn sẽ ghi khắc ngũ tạng." Thẩm Lạc cười nói.
Dứt lời, hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Hoàng Dịch, nói: "Hoàng huynh, thế nào rồi?"
"Tính mạng không lo, bất quá lần này muốn tranh đoạt hạng nhất, sợ là không dám đùa bỡn nữa rồi." Hoàng Dịch giơ lên cánh tay bị đứt, huyết nhục như trước vẫn không thể chữa trị xong, lắc đầu nói.
"Vị trí số một đối với Hoàng huynh rất trọng yếu sao?" Thẩm Lạc hỏi.
"Không phải với ta, mà là với Nhân tộc chúng ta, liên quan đến quyền chủ đạo mấy tộc kết giao về sau, ta vốn được sư môn nhắc nhở cần cố gắng làm chuyện này, không ngờ vì trả nhân tình một người tu hành trước kia, lại rơi vào bộ dạng này." Hoàng Dịch nhìn thoáng qua Triệu Thông nửa chết nửa sống xa xa, trong mắt nhiều thêm vài phần phẫn hận.
Thẩm Lạc liếc qua Triệu Thông, quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Dịch, có chút chần chờ truyền âm hỏi: "Kỳ thật từ tối hôm qua đến giờ ta vẫn rất khó hiểu, Hoàng huynh vì sao phải giúp ta?"
"Ngươi không biết?" Hoàng Dịch nghe vậy, truyền âm kinh ngạc hỏi.
"Ta và Hoàng huynh bèo nước gặp nhau, lúc trước cũng chưa từng gặp, thật sự không biết." Thẩm Lạc truyền âm trả lời.
"Thẩm đạo hữu, có phải ngươi tu luyện qua bí điển Phương Thốn sơn chúng ta « Hoàng Đình Kinh » không?" Hoàng Dịch thấy thế, đành phải nói.
"Không sai.
Hoàng huynh là vì chuyện này?" Thẩm Lạc chợt hỏi.
"Thẩm đạo hữu cũng không phải là đệ tử Phương Thốn sơn chúng ta, làm sao đạt được công pháp Hoàng Đình Kinh vậy?" Hoàng Dịch hỏi.
"Cái này..." Thẩm Lạc lộ vẻ khó xử, không biết giải thích thế nào.
"Thẩm đạo hữu không nói, ta cũng đoán được, đích thị là lúc sư tổ đi ra ngoài du lịch, đã truyền cho đạo hữu.
Đạo hữu có thể được lão tổ nhìn trúng, mặc dù chưa từng vào cửa, ngươi cũng là nửa đồng môn rồi.
Đồng môn gặp nạn, làm sao có thể không giúp?" Hoàng Dịch cười nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, thoáng có chút lúng túng, hắn chẳng thể nghĩ tới Hoàng Dịch vậy mà tự mình tưởng tượng một màn chuyện xưa như thế, nên cũng không phản bác, liền giả bộ con lừa dưới sườn núi lộ ra một bộ thần sắc kinh ngạc vì bị đoán đúng tâm sự.
"Tính khí sư tổ chúng ta hiểu rõ, không tiện nói thì cũng không sao." Hoàng Dịch nhìn thấy, càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, còn gật đầu nhẹ với Thẩm Lạc.
"Hắn...!Ngươi định xử trí thế nào?" Hoàng Dịch thay đổi đề tài, trực tiếp mở miệng hỏi.
"Hoàng huynh còn có ý định che chở hắn ư, nếu vậy, cũng không phải là không thể tha hắn một lần." Thẩm Lạc biết rõ y là đang nói Triệu Thông, lập tức trầm ngâm nói.
"Thẩm đạo hữu đã hiểu lầm, lúc trước trên đường hắn nhiều lần sinh sự gây phiền toái, ta đã giúp hắn nhiều lần, nhân tình lớn hơn nữa cũng đã sớm trả sạch.
Huống hồ hôm nay bản thân ta bị trọng thương, dù muốn bảo vệ hắn, cũng làm không được, không phải sao?" Hoàng Dịch nhíu mày, nói.
"Đúng vậy, ta nên hảo hảo tính toán khoản sổ sách này rồi." Thẩm Lạc gật đầu cười.
Triệu Thông như một con bù nhìn bị đóng đinh ngay tại chỗ, phát giác được ánh mắt của Thẩm Lạc, đồng tử không khỏi rung động.
Đêm qua gã đã nghĩ hết các biện pháp, nhưng thủy chung vô pháp bỏ chạy, trước mắt cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Lạc từng bước một đi tới gần, nhìn gã cười lộ ra hàm răng trắng hếu.
Thẩm Lạc không lấy ra phù lục da thú trên đầu gã, mà cầm chặt cái khoan thép màu đen quán xuyên thân thể gã, rút ra từng chút một, "Loảng xoảng" một tiếng, ném qua một bên.
Thân thể Triệu Thông mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất, thân hình không thể nhúc nhích.
"Thẩm...!Thẩm đạo hữu, chúng ta thương lượng một chút, tha ta một mạng, thế nào? Chỉ cần ngươi chịu thả ta một con đường sống, ta cam đoan nhất định cảm tạ hậu lễ." Gã nhìn thấy Thẩm Lạc chậm rãi gọi ra Thuần Dương kiếm phôi, vội vàng nói.
"A, ta rất muốn biết là hậu lễ gì, đáng để bỏ qua tính mạng của ngươi hay không?" Thẩm Lạc cố ý cầm kiếm phôi trong tay chơi, cười hỏi..
Danh Sách Chương: