Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
"Nếu Nhiếp thúc thúc nói lời ấy cũng không cần điều kiện tiên quyết gì, vãn bối tự nhiên vô cùng cảm kích. Nhưng nếu dùng điều kiện này cho hôn sự, vậy xin thứ cho kẻ bất tài này." Thẩm Lạc nghe vậy, cơ hồ không do dự, nói thẳng.
Nhiếp Nhân Bắc nghe vậy, chau mày lên, gã cảm thấy mình đã tỏ thiện ý lớn nhất, nhưng tiểu tử này lại còn không biết đủ, lập tức cũng có mấy phần nộ khí.
"Thải Châu, ngoại nhân không biết tình cảnh Nhiếp gia chúng ta, hẳn là ngươi phải khác chứ? Lần này ngươi một mình đào hôn, trong nhà đã bị liên luỵ rất nhiều, cũng may Nhị công tử cầu tình giúp ngươi, thái thú đại nhân mới không trách tội Nhiếp gia. Ngươi lại muốn chỉ lo tư lợi, tổn hại tông tộc? Như vậy ngươi xứng đáng với phụ thân ngươi, xứng với Nhiếp gia sao?" Nhiếp Nhân Bắc không thuyết phục Thẩm Lạc, ngược lại nói với Nhiếp Thải Châu.
Nhiếp Thải Châu nghe lời ấy, sắc mặt quả nhiên lập tức thay đổi, trong mắt lóe lên vẻ do dự.
"Tốt cho câu chỉ lo tư lợi, tổn hại tông tộc... Lấy đại nghĩa gia tộc ra áp bách một người con gái yếu ớt, ép buộc nàng gả cho một người chán ghét, mặt mũi Nhiếp gia các ngươi để đâu? Hẳn là Nhiếp gia các ngươi vì lợi ích, đều đem nữ tử trong tộc ra trao đổi?" Thẩm Lạc nghe vậy, tức giận trách mắng.
"Ngươi..."
Nhiếp Nhân Bắc không ngờ Thẩm Lạc nói lời ấy, trong lúc nhất thời bị nghẹn tại đương trường.
Nhiếp Thải Châu cũng một mặt kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Lạc.
"Thải Châu, ngươi cứ nói, có nguyện ý cùng bọn hắn trở về thành hôn không? Chỉ cần ngươi nói không nguyện ý, hôm nay ai cũng đừng hòng ép buộc ngươi." Thẩm Lạc xoay người, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, thần sắc nghiêm túc nói.
Nhiếp Thải Châu và ánh mắt hắn giao nhau, nhìn thần sắc trên mặt hắn, sợi dây cung trong lòng rốt cuộc bị triệt để kích thích.
"Ta không muốn." Nhiếp Thải Châu hô lên một tiếng này, trong lòng chợt cảm thấy dễ dàng hơn nhiều.
"Nghe chưa, nàng không muốn!"
Thẩm Lạc nghe vậy gánh nặng trong lòng được giải khai, trên mặt lộ ra một vòng ý cười, quay người nhìn về phía đám người.
"Khẩu khí thật lớn! Đệ tử một tông môn tam lưu cũng không tính là tiểu môn tiểu phái, vậy mà dám cuồng vọng như vậy? Quả nhiên là không biết trời cao đất rộng là gì?" Lúc này, Long bà bà đột nhiên gầm một tiếng, một chưởng vỗ lên bàn bên cạnh.
"Đùng!"
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, cái bàn kia vậy mà không vỡ nát, mà dưới cự lực lại chìm xuống, bốn cái chân bàn đâm xuyên phiến đá trong sảnh, đâm thật sâu vào dưới mặt đất.
Mọi người tại đây đều giật mình, Nhị phu nhân càng kêu thảm một tiếng, kém chút từ trên ghế ngã xuống.
Thần sắc Thẩm Nguyên Các cũng đại biến, nhưng vẫn cố nén giữ cái bàn, không nhúc nhích.
Ánh mắt Thẩm Lạc hơi lóe lên, đáy lòng âm thầm suy nghĩ, lão ẩu này có thể khống chế lực lượng xảo diệu như thế, cũng có thể biết tu vi nhất định không cạn.
"Long bà, chớ tức giận..." Nhiếp Nhân Bắc thấy thế, cũng cảm thấy có chút không ổn, mở miệng khuyên.
"Để lão thân tức giận, hắn xứng sao? Xuân Thu quan cũng đã mất, hắn bất quá là một kẻ chó nhà có tang không có tông môn che chở, thế mà cũng dám ở nơi này phát ngôn bừa bãi! Dám can đảm khoác lác nói ra lời kia, cũng không suy nghĩ xem dựa vào cái gì?" Long bà bà giễu cợt một tiếng, nói.
Thẩm Lạc vẫn cảm thấy tình cảm mình với Xuân Thu quan cũng không quá sâu, nhưng nghe lão bà tử này liên tục mỉa mai, tựa hồ rất khinh thường Xuân Thu quan, đúng là kìm nén không được cũng tức giận.
"Dựa vào cái gì? Đương nhiên là bằng một lời nam nhi nhiệt huyết, cũng không phải bằng kẻ lớn tuổi da mặt đủ dày?" Thẩm Lạc quét nhìn, chế giễu nói.
"Tốt tốt tốt... Tốt cho một kẻ hậu bối miệng lưỡi bén nhọn, hôm nay lão thân phải hảo hảo dạy dỗ ngươi, không biết lễ phép sẽ có kết cục gì?" Long bà bà nghe vậy, rốt cuộc giận dữ, ngược lại cười nói.
Trong khi nói chuyện, quải trượng lão dựng đứng lên, rõ ràng muốn động thủ.
"Long bà, không thể. Ngài là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, xuất thủ sẽ như lôi đình, tiểu tử này làm sao ngăn cản được, một khi đả thương hắn, há không công tổn hại uy danh ngài?" Hoắc Côn thấy thế, vội vàng mở miệng nói.
"Không được, con ta tuổi trẻ khinh cuồng, va chạm Long bà, xin ngài không nên so đo." Thẩm Nguyên Các không hiểu cái gì là luyện khí tích cốc, chỉ là thấy lão bà tử này muốn động thủ với Thẩm Lạc, cũng vội vàng nói.
"Đối phó một tên mao đầu tiểu tử, lão thân còn không đến mức dùng toàn lực." Long bà bà thấy thế, híp mắt nói.
"Nếu vậy, chỉ cần đánh thắng ngươi, các ngươi sẽ không còn ép buộc biểu muội?" Thẩm Lạc nhíu mày lại, hỏi.
"Đánh thắng ta? Ha ha, chỉ cần ngươi làm được." Long bà bà nghe vậy, cười to nói.
Sắc mặt Nhiếp Nhân Bắc bình tĩnh, không nói một câu.
"Tiểu tử, tuyệt đối đừng không biết trời cao đất rộng." Hoắc Côn chau mày, trầm giọng nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng đối với gã lại nhiều hơn một phần hảo cảm.
Mặc kệ là lúc trước gã nói ra cảnh giới Long bà bà, hay là lúc này nghiêm nghị trách cứ, kì thực đều là mong Thẩm Lạc biết khó mà lui.
"Lạc ca nhi..." Nhị phu nhân cũng ở một bên, thấp giọng kêu lên.
Lần này ngược lại là Thẩm Nguyên Các không lên tiếng nữa, gã biết rõ tính cách Thẩm Lạc, biết hắn cho tới bây giờ đều rất thiết thực, tuyệt sẽ không đánh nhau vì thể diện, nếu chủ động đưa ra đánh nhau, vậy hơn phân nửa là nắm chắc.
"Biểu ca, không thể... Chuyện hôn nhân, ai cũng không thể làm chủ thay ta, ta nguyện gả cho ai cũng không ngăn cản được, ta không muốn gả, ai cũng bức bách ta không được." Nhiếp Thải Châu đột nhiên ngăn Thẩm Lạc lại, mở miệng nói.
Lúc nàng nói chuyện vẻ mặt rất nghiêm túc, ngữ khí kiên quyết, tư thái hoàn toàn tương phản với vẻ nhu hoà thường ngày.
"Hừ, bất tuân phụ mệnh, không biết đại cục, Nhị công tử chúng ta có thể coi trọng ngươi, đó là phúc phận ngươi, đừng không biết trời cao đất rộng." Long bà bà thấy thế, hừ lạnh một tiếng nói.
"Thứ cho ta phúc bạc, gả không được phủ thái thú nhà ngươi. Đạo nghe lời cha mẹ, tự nhiên nên theo, nhưng việc này trái lương tâm, ta có chết cũng không theo." Nhiếp Thải Châu vừa nói ra khỏi miệng, đám người trong sảnh nhao nhao biến sắc.
Ngay cả Thẩm Lạc cũng phải lau mắt mà nhìn, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.
"Thải Châu, chuyện hôm nay, không đánh một trận không giải quyết tốt được. Bất quá ngươi yên tâm, đối phó lão bà bà này, ta không ăn thiệt thòi đâu." Thẩm Lạc nghiêng người nhìn về phía nàng, đưa lưng về phía những người khác, nhỏ giọng nói.
"Thật chứ?" Nhiếp Thải Châu nửa tin nửa ngờ hỏi.
Thẩm Lạc nhẹ gật đầu, nhếch miệng cười một tiếng.
Nhiếp Thải Châu thấy thế, lúc này mới mím môi, không nói gì nữa.
"Chỗ này quá nhỏ, chúng ta đi ra nội viện quánh lộn đi." Thẩm Lạc nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài phòng.
Long bà bà cầm quải trượng điểm xuống mặt đất, sắc mặt âm trầm đi theo.
Những người còn lại thấy thế, cũng đều nhao nhao đi theo ra ngoài.
Bọn người Tiểu Xuân và Phúc bá vốn chờ ở bên ngoài, cũng đều đi theo vây quanh đình viện.
Chính giữa đình viện đặt một chum đựng nước cao nửa người, dùng bằng chất liệu đồng thau, hai bên điêu khắc Man Sư hàm vòng, bên trong chứa đầy nước, phía trên nổi một tầng lá thuỷ tiên khô héo.
Thẩm Lạc đi tới bên cạnh chum nước, đưa tay vỗ nhẹ rìa chum nước, trong chum nước nhộn nhạo lên từng gợn sóng theo quy luật.
"Ngươi không phải tu sĩ Xuân Thu quan à, tại sao lại tu luyện thủy pháp?" Long bà bà kéo giãn khoảng cách ra mấy trượng với hắn, lông mày hơi nhíu lại, mở miệng hỏi.
"Không thể trả lời." Thẩm Lạc vừa cười vừa nói.
"Hừ, cố lộng huyền hư!" Long bà bà hừ lạnh một tiếng, quải trượng điểm mạnh xuống mặt đất, một tầng khí thế vô hình từ dưới chân khuấy động ra, cuốn lên khói bụi phóng tới bốn phương tám hướng.
Đám người vây quanh bị khí lãng bụi đất xông lên, nhịn không được nhao nhao lui về phía sau.
Thẩm Lạc chỉ tiện tay vung ống tay áo lên, liền đánh tan khói bụi
"Cẩn thận." Lúc này, chợt nghe một tiếng quát chói tai truyền đến.