Mục lục
Đại Mộng Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Một trận biến cố, dẫn đến một kiện chí bảo "Sơn Hà Xã Tắc Đồ" vỡ vụn, Đường Tam Tạng bởi vì bỏ mình, rơi vào luân hồi, chuyển thế đầu thai. Các đệ tử của hắn cũng đều tuần tự mang theo mảnh vỡ Sơn Hà Xã Tắc Đồ chuyển thế rời đi. Không có năm người thiên mệnh này thỉnh kinh, đối kháng ma kiếp càng trở nên không lạc quan, cuối cùng biến thành tình huống bây giờ." Lý Tịnh nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, tự định giá thật lâu, hỏi:

"Ma kiếp cụ thể là khi nào và ở chỗ nào, làm sao bộc phát, những chuyện này ngài cũng phải nhớ kỹ chứ?"

"Liên quan tới chi tiết ma kiếp bộc phát, Thiên Đình vẫn lạc, cùng chúng tiên phật chiến tử, ta không nhớ rõ, thậm chí ngay cả chính ta bị người nào giết chết, cũng không nhớ nổi." Lý Tịnh lắc đầu, nói.

"Nếu vậy tiền bối ngài, một chuyện trọng yếu cũng không nhớ rõ?" Thẩm Lạc chỉ biết im lặng nói.

"Không, chuyện trọng yếu nhất, ta vẫn luôn nhớ kỹ." Lý Tịnh phản bác.

"Chuyện gì?" Thần sắc Thẩm Lạc khẽ biến, hỏi vội.

"Năm đó kế hoạch Linh Sơn sở dĩ thất bại, chính là vì trong phong ấn Xi Vưu, trước khi ma kiếp bộc phát đã vụng trộm từ trong phong ấn phân ra năm đạo tàn hồn. Bọn hắn cũng đều đồng thời chuyển thế, trở thành dây dẫn nổ bộc phát ma kiếp sau này." Lý Tịnh chau mày, nói ra.

"Năm đạo tàn hồn này khi nào chuyển thế?" Thẩm Lạc trầm ngâm thật lâu, mở miệng hỏi.

Vấn đề này cực kỳ trọng yếu, nếu biết thời gian năm đạo tàn hồn này chuyển thế, trước đó hắn chỉ cần báo sớm việc này cho quan phủ Đại Đường, mời bọn họ liên lạc Thiên Đình, liên hợp gia cố phong ấn, phòng ngừa tàn hồn chuyển thế, là có thể ngăn cản ma kiếp giáng lâm.

"Thiên Đình đến nay cũng không biết tàn hồn này phân hoá ra như thế nào, làm sao thoát khỏi nơi phong ấn, thời gian cụ thể thoát đi cũng vô pháp xác định. Bất quá căn cứ phân tích sau đó, có thể cùng thời gian với năm vị thiên mệnh thỉnh kinh chuyển thế." Lý Tịnh cho ra đáp án, lập tức khiến tâm Thẩm Lạc lạnh một nửa.

Hắn ở hiện tại, cách bọn Đường Tam Tạng chuyển thế đã qua gần trăm năm, cái này có nghĩa năm đạo phân hồn Xi Vưu kia đã chuyển thế từ lâu.

"Tiền bối, ngài có biết năm đạo tàn hồn kia chuyển thế thành người nào không?" Thẩm Lạc lập tức hỏi.

Trong lòng của hắn biết rõ, nếu có thể biết được thân phận của bọn họ, sớm diệt sát đi, là có thể ngăn cản ma kiếp giáng lâm.

Lý Tịnh nghe vậy, lông mày nhíu chặt, tựa hồ đang cố gắng nhớ lại cái gì.

Qua hồi lâu sau, gã mới mở miệng nói: "Ta chỉ nhớ được hai manh mối, là hai người trong đó. Một người giống như chuyển sinh đến Trường An thành, một người... Tựa hồ chuyển sinh đến Tây Vực."

"Bọn hắn tên là gì?" Trong lòng Thẩm Lạc vui mừng, lập tức hỏi.

"Ta chỉ nhớ mơ hồ, người Trường An thành kia... Là một nữ tử cổ tay sinh ra ấn ký hoa mai, mà người Tây Vực kia tựa hồ là một vị tăng nhân." Lý Tịnh nói.

"Cũng chỉ có những thứ này? Ngay cả tên của bọn hắn cũng không nhớ sao?" Thẩm Lạc truy vấn.

"Ta đã nói, ký ức tàn hồn ta bị thiếu, không thể nhớ kỹ tất cả chi tiết. Mà năm tàn hồn sau khi chuyển sinh kia, trước khi thức tỉnh đều không có ký ức Xi Vưu, chính bọn hắn cũng không rõ chính mình là ai, đợi đến lúc thức tỉnh mới có thể nhìn thấy chân ngã, tiếp theo hoàn thành sứ mạng của bọn hắn. Cho nên trước khi bọn hắn làm ra chuyện dị thường, ai cũng không chú ý tới bọn hắn, vậy nên tin tức lưu truyền liên quan tới bọn họ cũng không nhiều." Lý Tịnh nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng thầm than một tiếng, một tòa Trường An thành to lớn, nhân khẩu đâu chỉ ngàn vạn? Muốn trong biển người mênh mông này tìm ra một người cổ tay sinh ra ấn ký hoa mai năm cánh, nói nghe thì dễ?

Tây Vực cách đây xa xôi ngàn dặm, nhân khẩu mặc dù không bằng Trường An, diện tích lại gần như vô ngần, muốn trong khu vực rộng lớn này tìm ra một vị tăng nhân, độ khó càng không nhỏ.

"Liên quan tới tin tức Xi Vưu, ngươi có thể đi Đông Hải Long Cung tìm Long Vương Ngao Quảng. Nếu hắn còn chưa chết, có lẽ có thể nói cho ngươi thứ gì đó." Thấy Thẩm Lạc lâm vào suy nghĩ, Lý Tịnh tựa hồ nhớ ra cái gì đó, nhắc nhở.

Trong lòng Thẩm Lạc phiền muộn, lúc trước Ngao Hoằng đã nói long cung bị yêu ma công phá, cũng không biết còn có thể nhìn thấy lão Long Vương không?

Đúng lúc này, thần sắc Lý Tịnh bỗng nhiên xảy ra biến hóa, chỉ thấy trong miệng nhẹ tụng vài tiếng, tay bóp một cái pháp quyết, chỉ lên không trung một cái. Một đạo hào quang màu vàng lập tức từ trong tay gã bắn ra, đánh vào Thiên Sách màu vàng lơ lửng giữa không trung.

Thiên Sách màu vàng run lên kịch liệt, mặt ngoài sáng lên kim quang loá mắt, hóa thành một tấm bảng màu vàng lớn mấy chục trượng, trên đó hiện ra lít nha lít nhít từng tên người viết bằng chữ cổ triện văn.

Những tên người này vặn vẹo, tựa như vật sống, bên trong truyền ra trận trận sóng pháp lực mãnh liệt.

Thẩm Lạc đang kinh ngạc, trên Thiên Sách màu vàng kia đột nhiên có một chùm sáng màu vàng óng chiết xạ ra, như một mảnh ánh đèn bắn xuống, bao phủ hắn vào trong.

Kim quang rơi vào trên người, trong nháy mắt Thẩm Lạc cảm thấy toàn thân cứng đờ, cái ót giống như bị vật gì đánh trúng, truyền đến một cảm giác ngột ngạt.

Tiếp theo một cái chớp mắt, trong đầu của hắn vang lên một tiếng bén nhọn không gì sánh được.

"A..."

Thẩm Lạc cảm thấy một cỗ đau đớn kịch liệt từ trong thần hồn truyền đến, toàn bộ đầu giống như bị vỡ ra, nhịn không được ôm lấy đầu, phát ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế.

Từ trước đến nay, Thẩm Lạc từng trải qua đủ loại đau đớn, tự nghĩ chịu đựng đau đớn không tầm thường, nhưng đau đớn hôm nay hắn cảm thấy đại nạn trước đó chưa từng có.

Cũng may loại đau đớn này chỉ kéo dài mấy tức, liền biến mất không thấy.

Thẩm Lạc chậm rãi buông xuống hai tay, lúc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một ít linh quang từ chỗ mi tâm mình chậm rãi bay ra, hóa thành một hư ảnh hình người giống mình như đúc, bay lên bầu trời.

Hư ảnh hình người này rời đi, trong nháy mắt

Thẩm Lạc cảm giác thần hồn của mình, tựa hồ bị phân ra một phần, nhưng loại cảm giác này lại thập phần vi diệu, giữa chúng tựa hồ tồn tại một loại liên hệ như có như không.

"Tiền bối, ngài đang làm gì vậy?" Thẩm Lạc hỏi.

Thần sắc Lý Tịnh không thay đổi, mắt điếc tai ngơ câu hỏi Thẩm Lạc, tay tiếp tục kết pháp quyết, đánh về phía Thiên Sách màu vàng.

Chỉ thấy hư ảnh Thẩm Lạc kia mờ mịt nhập không, bay vào trên bầu trời. Thiên Sách màu vàng chiếu ra hư ảnh, kim quang lóe lên, ngưng tụ thành hai chữ cổ triện lớn: "Thẩm Lạc".

Văn tự đã thành, quang mang trên Thiên Sách màu vàng bắt đầu dần dần thu liễm, một lát sau liền khôi phục như lúc ban đầu.

Lý Tịnh đưa tay vẫy một cái, Thiên Sách màu vàng lập tức thuần phục bay ngược về, rơi vào trong tay của gã.

"Mặc dù không cách nào giúp ngươi tiên lục, bất quá thần hồn của ngươi đã dung nhập vào trong Thiên Sách, tạm thời trở thành chưởng khống giả Thiên Sách này. Bất quá muốn khống chế Thiên Sách hoàn toàn, còn cần tìm mấy bộ tàn quyển Thiên Sách khác mới được." Lý Tịnh nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng cũng không cảm thấy mừng rỡ, ngược lại có chút lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK