Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Không có Phong Sơn khống chế thuật pháp, bùn đất quấn quanh trên người Thẩm Lạc, lập tức bong ra.
Thẩm Lạc được thả tự do, lập tức thi triển Tà Nguyệt Bộ, kéo dài khoảng cách với Dư Hinh.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Trong tay hắn cầm Quỷ Khiếu Hoàn, cảnh giác hỏi.
"Thẩm đạo hữu, ta không phải địch nhân của ngươi." Dư Hinh mở miệng khẽ thở dài một tiếng, lập tức tháo mạng che mặt màu đen xuống.
"Ngươi nhận ra ta?" Ánh mắt của Thẩm Lạc ánh mắt chăm chú, dò xét, cau mày nói.
Chỉ thấy đó là một đôi mắt trong trẻo xinh đẹp, dung mạo thực sự rất bình thường không có gì lạ, hắn căn bản không nhớ rõ đã từng gặp qua ở đâu.
"Thẩm đạo hữu, ngươi nhìn kỹ lại, có nhận ra ta hay không?" Khóe miệng Dư Hinh cong lên, cười khổ một tiếng.
Sau đó lòng bàn tay của nàng sáng lên một áng đỏ, vỗ nhẹ lên trên gương mặt của mình.
Sau một lát, hồng quang thu lại, nàng chậm rãi để tay xuống.
"Tạ Vũ Hân, sao lại là ngươi?" Thẩm Lạc xem xong dung mạo của nàng, trở nên kinh ngạc đến nổi há hốc mồm.
"So với việc này, Thẩm đạo hữu có nên cảm ơn trước một hai?" Tạ Vũ Hân nhíu mày, giận trách.
Lúc này Thẩm Lạc mới kịp phản ứng, vội vàng ôm quyền hành lễ, cảm ơn một tiếng.
"Tốt. Lần trước tại Tàng Phong cốc ngươi đã cứu ta một mạng, lần này ta lại cứu ngươi, chúng ta xem như hòa nhau." Trên mặt Tạ Vũ Hân lộ ra ý cười, nói.
"Tờ giấy trong phòng ta khi trước, là do ngươi lưu lại?" Thẩm Lạc nghĩ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi.
"Đúng vậy. Nhưng hiển nhiên, ngươi không phải là tên gia hỏa chịu nghe lời khuyên của người khác. Lúc đầu ta dự định đêm nay lặng lẽ cùng ngươi gặp mặt, nói cho ngươi biết một số chuyện. Ai có thể nghĩ tới con Chân Long kia còn quá không chịu được, sớm hiển lộ chân thân dẫn lôi khu vân, làm Kim Thiềm tỉnh lại." Tạ Vũ Hân không có phủ nhận, nói.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Những người kia không phải là đồng bạn của ngươi sao?" Trong lòng Thẩm Lạc càng thêm nghi hoặc.
"Ba người kia đều là người của Luyện Thân đàn, ta sau khi rời đi Bạch gia mới gia nhập tổ chức của bọn họ." Tạ Vũ Hân nói.
"Luyện Thân đàn? Đây là tông môn gì, trước kia sao chưa từng nghe nói qua?" Thẩm Lạc suy nghĩ một lát, lắc đầu nói.
Tạ Vũ Hân nghe vậy, hơi chần chờ nói: "Cũng chỉ so được với tông môn tu tiên thông thường, không phải là tông môn nổi tiếng gì, ta gia nhập vào đó, cũng không phải vì tìm chỗ dựa."
"Vậy ngươi vì cái gì?" Thẩm Lạc tiếp tục hỏi.
"Thực không dám giấu giếm, ta có một vị huynh trưởng, trước kia bị kẻ gian làm hại, hiện giờ thần hồn không được trọn vẹn, đan điền hư hại, giống như nửa cái người chết. Luyện Thân đàn này tuyên bố có pháp môn đặc biệt, có thể giúp con người tái tạo đan điền, làm lại pháp mạch, cho nên ta mới gia nhập vào đó, muốn gặp Thánh Chủ của bọn họ, từ đó thu được pháp môn này." Ánh mắt của Tạ Vũ Hân chuyển hướng qua một bên, khẽ thở dài, nói.
"Nói như vậy, ngươi trộm lấy Hàng Thần bí thuật của Bạch gia, cũng là vì cứu người?" Lông mày của Thẩm Lạc cau lại nói.
"Trong Hàng Thần Thuật có một pháp môn, có thể tẩm bổ thần hồn." Tạ Vũ Hân không có phủ nhận.
"Thì ra là thế. Ngươi đã khổ tâm thế này,trước mắt lại xuất thủ cứu ta, không phải là uổng phí công sức sao?" Thẩm Lạc như suy nghĩ đến điều gì, lại hỏi.
"Không sao, chỉ cần ngươi mau chóng rời đi nơi đây, ta tự nhiên có biện pháp lừa dối." Tạ Vũ Hân vừa nói, trong lòng bàn tay đã sáng lên hồng quang, hướng phía trên mặt mình bóp lên.
Sau một lát, nàng liền lần nữa khôi phục khuôn mặt bình thường khi trước, rồi lại cúi người, bắt đầu ở trên khuôn mặt của Phong Sơn bóp nhẹ.
Chờ khi nàng dừng lại động tác và đứng lên, Thẩm Lạc mới ngạc nhiên phát hiện, khuôn mặt của Phong Sơn đã thay đổi to lớn, thình lình giống hắn như đúc.
"Cái này..."
"Đây là Niết Cốt Dịch Dung chi thuật, người sống có khí huyết lưu thông, có thể duy trì mười canh giờ không thay đổi, người chết thì không được quá lâu, nhiều nhất chỉ có thể duy trì một khắc đồng hồ. Ta phải tranh thủ thời gian dẫn nó trở về, chậm trễ liền không có cách nào dùng. Chúng ta từ biệt tại đây, sau này sẽ còn gặp lại." Tạ Vũ Hân liền ôm quyền, cõng lên thi thể Phong Sơn lên định quay người rời đi.
"Thực sự thật có lỗi, ta không thể đi." Thẩm Lạc đứng tại chỗ, không hề di chuyển.
"Thẩm đạo hữu, Bích Nhãn Kim Thiềm mặc dù trân quý, nhưng không thể so được với tính mệnh, lưu được núi xanh không lo không có củi đốt đạo lý này không cần ta nhắc chứ. Đồng lão vẫn đối với bên ngoài tuyên bố là Ngưng Hồn sơ kỳ tu sĩ, nhưng trên thực tế tu vi đã là Ngưng Hồn trung kỳ. Dù ngươi không chịu từ bỏ, cũng là một trận phí công." Tạ Vũ Hân nghe vậy dừng bước, quay người nhìn về phía hắn, khuyên.
"Thực không dám giấu giếm, ta tìm đến Kim Thiềm chính là vì kéo dài tính mạng, cho nên Kim Thiềm và tính mệnh đều đáng giá như nhau. Mặt khác, Chân Long kia tên là Ngao Hoằng, là Cửu thái tử của Đông Hải Long Cung, cũng coi như là một người bằng hữu của ta, ta phải cứu y." Thẩm Lạc thở dài, nói.
"Y là thía tử long cung? Không có khả năng, nếu là thái tử long cung, sao một tên tùy tùng đều không mang theo, một mình lẻ loi tới đây?" Tạ Vũ Hân kinh ngạc nói.
"Chuyện này... Ta cũng không rõ ràng, mặc kệ y ra sao, tóm lại là bằng hữu của ta, ta liền không thể trơ mắt nhìn xem y đi nộp mạng." Thẩm Lạc nói, kỳ thật chính hắn cũng không thể xác thực mối quân hệ của mình và Ngao Hoằng.
Tạ Vũ Hân nghe vậy, trầm mặc thật lâu, không nói gì.
"Tạ đạo hữu, ta biết ngươi có chỗ khó, cho nên không bắt buộc ngươi đi hỗ trợ, chỉ hi vọng ngươi có thể tránh xa trận thị phi này." Thẩm Lạc thấy thế, khuyên.
"Muốn cứu người, nhưng phải suy nghĩ thật kỹ..." Tạ Vũ Hân ném thi thể Phong Sơn qua một bên, một tay đặt trên môi, tự định giá một lát, nói.
...
Ở bên bờ Nguyệt Nha hồ baach nggoc sach, Đồng Quán cầm đại mã kim đao ngồi trên một tảng đá, trước người cắm đại kỳ màu đen đang cuốn lại.
Một tay Lão bấm niệm pháp quyết, trong miệng nhẹ giọng ngâm tụng một câu, lập tức vung tay lên.
Một tia ô quang từ lòng bàn tay bay ra, quét xuống trên đại kỳ màu đen, mặt cờ lập tức "Hoa" một chút, hơi giãn ra.
Mắt của Đồng Quán liếc qua, rơi vị trí chính giữa mặt cờ, nơi đó phảng phất dệt thêu bằng tơ vàng, xuất hiện một đầu Chân Long màu vàng giương nanh múa vuốt rất sống động.
Lão lại vung bàn tay lên, ô quang trên đại kỳ màu đen phun trào, bốn phía quanh Kim Long liền có một vòng xoáy màu đen hiện ra, đầu rồng cũng giống như từ trong một lỗ lớn tối như mực ló ra.
Nhưng ô quang chỉ sáng lên một lát, vòng xoáy màu đen cũng chỉ cho một cái đầu rồng ló ra, lại lần nữa khép lại.
Trên đầu rồng quang mang thu vào, một lần nữa hóa thành hình người.
"Tiền bối, cần vãn bối làm những gì, mới có thể trả tự do cho ta?" Ngao Hoằng mở miệng hỏi.
Đồng Quán thấy vậy, trong mắt lóe lên vẻ ngoài ý muốn, nói: "Tình huống này, không phải nên kinh hoảng cầu xin tha thứ à, sao có thể bình tĩnh cùng ta bàn điều kiện như vậy?"
"Ta chắc tiền bối càng muốn bàn điều kiện cùng ta, chứ không phải ồn ào cầu xin tha thứ?" Ngao Hoằng chậm rãi nói.
"Ha ha, không tệ. Nói một chút đi, ngươi cảm thấy tính mệnh của mình đáng giá bao nhiêu tiền?" Đồng Quán cười to một tiếng, hỏi.
"Nếu quyền chủ động ở trên tay tiền bối, hay là tiền bối nói cái giá đi, mặc kệ là pháp bảo, hay linh dược tiên tài, hoặc là tiên ngọc, chỉ cần tiền bối mở miệng, vãn bối đều sẽ tận lực thỏa mãn." Ngao Hoằng tiếp tục nói.
"Có thể lâm nguy không loạn như vầy, xem ra ngươi tuyệt đối không thể nào dòng phụ của long cung ở dòng suối hay đáy giếng gì, khả năng cao là đến từ Đông Hải Long Cung rồi?" Thần sắc của Đồng Quán dần trở nên ngưng trọng, cân nhắc nói.