Hắn ngồi trong trong đại sảnh, lấy ra Thiên Sách, không định tiến vào bên trong nữa.
Tam Mục Thiên Tướng kia đáng sợ như thế, lấy năng lực hắn hiện tại, tuyệt đối không thể thu phục được.
Hắn cảm ứng một chút bọn người lão giả mặc bạch bào, cũng không có tin tức truyền đến, liền thu hồi Thiên Sách, lấy ra ngọc giản di tích Tụ Bảo đường kia xem xét.
Mấy ngày qua, Tích Lôi sơn rất yên tĩnh, những Ma tộc kia không tiến đánh, cũng không lui lại, Ngưu Ma Vương cùng Vạn Tuế Hồ Vương thì vội vàng bài binh bố trận.
Thẩm Lạc mấy ngày qua phi thường thanh tịnh, mỗi ngày ở trong động phủ vận công chữa thương, cũng cố cảnh giới.
Vạn Tuế Hồ Vương tuyên bố với toàn tộc Thẩm Lạc là khách khanh trưởng lão, đa phần thành viên Ngọc Hồ bộ tộc đều hoan nghênh. Khi nhàn hạ hắn còn đi hai chuyến đến tàn thư thất của Ngọc Hồ tộc, tìm đọc một chút điển tịch, Ngọc Hồ tộc nhân cũng không ngăn cản.
Trong tàng thư thất Ngọc Hồ tộc có không ít điển tịch liên quan tới phù lục, Thẩm Lạc xem xong, cảm thấy có đại thu hoạch, ở bên trong tìm được ba loại phù lục hữu dụng: Độn Địa Phù, Ẩn Thân Phù, cùng Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù.
Độn Địa Phù cùng Ẩn Thân Phù là phù lục cao giai, mà Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù thì đẳng cấp cao hơn nữa, là ngụy tiên phù.
Tài liệu cho ba loại phù lục này khá trân quý, nhất là Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù, bất quá Thẩm Lạc ở trong mộng xuất thân giàu có, lại là khách khanh trưởng lão Ngọc Hồ tộc, thông báo một tiếng, Vạn Tuế Hồ Vương lập tức đưa tới số lượng lớn ba loại tài liệu phù lục.
Thẩm Lạc luyện tập mấy ngày, rất nhanh nắm giữ Độn Địa Phù cùng Ẩn Thân Phù, bất quá Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù giống như Lạc Lôi Phù, cần lúc thời tiết dông tố thu nạp lôi điện trên bầu trời mới có thể chế thành, hắn chỉ luyện quen cách vẽ phù này, bởi vì do thời tiết nên không thể chế tạo ra loại phù lục này.
Thời gian nửa tháng trôi qua rất nhanh, một ngày này Thẩm Lạc đang ở trong động phủ đọc một bản điển tịch phù lục, đột nhiên ngẩng đầu.
Hắn lật tay lấy ra Thiên Sách, bấm niệm pháp quyết thôi động tiến nhập vào Thiên Sách tàn cảnh, ba người lão giả mặc bạch bào đã chờ ở nơi đó.
"Người đã đến đông đủ, vậy ta bắt đầu. Trải qua những ngày này điều tra, ta đã tìm được nơi Hồng Hài Nhi hạ lạc." Nam tử mặc hoàng bào nhìn thấy Thẩm Lạc xuất hiện, mở miệng nói.
"Lôi đạo hữu làm việc quả nhiên rất nhanh, không biết Hồng Hài Nhi kia ở đâu?" Lão giả mặc bạch bào khen một tiếng, hỏi.
"Vì tìm Hồng Hài Nhi, ta phí hết trắc trở, còn hao tổn không ít nhân thủ, Nguyên đạo hữu há hỏi một câu liền muốn ta nói ra?" Nam tử mặc hoàng bào khẽ cười một tiếng.
"Ngươi có yêu cầu gì, cứ nói là được." Lão giả mặc bạch bào không để ý nam tử mặc hoàng bào thừa cơ bắt chẹt, cười nhạt hỏi.
"Lần trước ta muốn vật kia của ngươi." Nam tử mặc hoàng bào nói.
"Được." Lão giả mặc bạch bào không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, lật tay lấy ra một cái hộp ngọc màu trắng đưa tới.
Nam tử mặc hoàng bào tiếp nhận hộp ngọc mở ra, đồng thời trong tay sáng lên một mảnh hoàng quang, che phủ tình huống trong hộp ngọc, Thẩm Lạc không nhìn thấy bên trong là vật gì.
"Ha ha, tốt! Nguyên đạo hữu quả nhiên tài đại khí thô, tại hạ bội phục." Nam tử mặc hoàng bào cười ha ha, lật tay thu hộp ngọc vào.
"Đừng lãng phí thời gian, nói mau đi." Lão giả mặc bạch bào thúc giục.
"Thứ này chỉ đủ một mình Nguyên đạo hữu nghe. Hoa đạo hữu, Thẩm đạo hữu, các ngươi muốn biết việc này, cũng phải trả giá một chút nha? Chẳng lẽ dự định không công mà nghe?" Nam tử mặc hoàng bào nhìn về phía Thẩm Lạc cùng nam tử mặc ngân giáp, vừa cười vừa nói.
"Lôi đạo hữu, có chừng có mực đi, ta biết tin tức này, cũng tương đương Hoa đạo hữu cùng Thẩm đạo hữu biết." Thẩm Lạc cùng nam tử mặc ngân giáp chưa kịp mở miệng, lão giả mặc bạch bào có chút tức giận nói.
"Tốt, Hồng Hài Nhi kia hiện tại đang ở Hỏa Khoát sơn." Nam tử mặc hoàng bào giơ tay lên một cái, nói.
"Hỏa Khoát sơn?" Thẩm Lạc hơi nhướng mày, hắn chưa nghe nói qua nơi này.
"Đó là một chỗ thuộc dãy núi Bắc Câu Lô Châu, Hồng Hài Nhi ở trong đó làm cái gì? Có thể thuyết phục hắn trở lại bên cạnh Ngưu Ma Vương không?" Lão giả mặc bạch bào giải thích với Thẩm Lạc một câu, sau đó hỏi.
"Khổng thể, Hồng Hài Nhi trước mắt đang ngồi vị trí cao ở Ma tộc, đã là một trong mười hai Tôn Giả, nắm trong tay rất nhiều binh tướng yêu ma, đang rất hăng hái, nào chịu trở về bên cạnh phụ mẫu để bị ước thúc?" Nam tử mặc hoàng bào lắc đầu.
"Tuy vậy, chúng ta vẫn không thể buông tha, trước phái người tiến đến thuyết phục, nếu thuyết phục không được, liền nghĩ cách cưỡng ép mang nó về bên cạnh Ngưu Ma Vương." Lão giả mặc bạch bào nói.
"Nguyên đạo hữu nói nghe nhẹ nhàng quá, bây giờ hai tộc Vu Yêu ở Bắc Câu Lô Châu cơ bản đều thuộc về Ma tộc, hiện tại nơi đó được xưng tụng bền chắc như thép, phái người tiến đến chẳng khác nào tự sát mà thôi." Nam tử mặc hoàng bào cười lạnh một tiếng.
"Tình huống Bắc Câu Lô Châu đã biến thành như vậy sao? Nếu vậy cần điều động tướng tài đắc lực tiến tới. Đúng rồi, Hồng Hài Nhi kia bây giờ thực lực thế nào?" Lão giả mặc bạch bào hỏi.
"Hồng Hài Nhi kia vốn thực lực đạt đến Chân Tiên hậu kỳ, quy thuận Ma tộc xong, thân thể bị ma khí xâm nhiễm, thực lực cao hơn một tầng, đã có thể so với Chân Tiên đỉnh phong. Mà yêu này giỏi dùng Tam Muội Chân Hỏa, năm đó Tề Thiên Đại Thánh thỉnh kinh cũng bị nó đốt bỏng, người bình thường tiến đến chỉ mất mạng mà thôi. Bây giờ nhân tài tàn lụi, mấy thủ hạ chúng ta nào có ai là đối thủ của nó, mà trước mắt chúng ta lại không rảnh phân thân, việc này sau rồi hẵng nói." Nam tử mặc hoàng bào nói.
Lão giả mặc bạch bào im lặng, thật lâu không nói.
"Nếu mấy vị không có nhân thủ thích hợp, ta đi một chuyến thì thế nào?" Thẩm Lạc nhìn ba người một chút, mở miệng hỏi.
"A, Thẩm đạo hữu ngươi nguyện ý đi sao?" Ánh mắt lão giả mặc bạch bào sáng lên.
"Chuyện liên lạc Ngưu Ma Vương nếu liên quan đến chống cự Ma tộc, mà ba vị lại không tiện xuất thủ, tại hạ tự nhiên không thể đổ cho người khác. Dịch tại bạch ngọc sáchh. Chỉ là thực lực ta nhỏ yếu, thực không dám giấu giếm, tại hạ chỉ có tu vi Chân Tiên trung kỳ, chỉ sợ không phải đối thủ Hồng Hài Nhi kia, mong mấy vị đạo hữu tương trợ một hai." Thẩm Lạc chuyển chủ đề nói.
"Cái này đương nhiên, Thẩm đạo hữu ngươi vì chúng sinh Tam Giới, cam tâm mạo hiểm như thế, chúng ta tự nhiên sẽ giúp ngươi một tay. Nguyên mỗ có một bảo vật, có thể cho Thẩm đạo hữu mượn dùng một lát." Lão giả mặc bạch bào lập tức nói ra, hơi trầm ngâm rồi lấy ra một khối khăn gấm màu vàng, thi pháp truyền tới.
"Nguyên đạo hữu, ngươi..." Nam tử mặc hoàng bào cùng nam tử mặc ngân giáp nhìn thấy vật này, đều kinh hãi, hiển nhiên nhận ra bảo vật này.
Thẩm Lạc để ý thần sắc hai người, biết khăn gấm màu vàng này không thể coi thường, đưa tay tiếp nhận.
Khăn gấm vừa đến tay, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
Khăn gấm này nhìn nhẹ nhàng, vào tay lại nặng dị thường, giống như nâng một tòa núi lớn, ở giữa khăn gấm vẽ hai kỳ hình quái tự, không biết có ý gì, phía trên hoàng mang lưu chuyển bất động, nhìn cực kỳ huyền diệu.
Hắn thầm vận Cửu Cửu Thông Bảo Quyết, ý đồ điều khiển bảo vật này, nhưng khăn gấm màu vàng này lại không nhúc nhích, đối với Cửu Cửu Thông Bảo Quyết không có bất kỳ phản ứng nào.
"Đa tạ Nguyên đạo hữu, bất quá bảo vật này phải thôi động thế nào?" Thẩm Lạc thở nhẹ ra một hơi, chắp tay hỏi lão giả mặc bạch bào.