Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
"Đang giam giữ dưới đáy tầng thứ hai Long Uyên, vì sao ngươi hỏi vậy?" Ngao Quảng nghi ngờ hỏi.
"Lúc trước hài nhi và Thẩm Lạc trên đường trở về long cung, từng bị Thâm Uyên Cự Yêu tập kích, lúc ấy còn tưởng rằng Long Uyên thất thủ, để yêu ma này trốn thoát." Ngao Hoằng lập tức nói.
"Ngươi nói cái gì?" Thần sắc Ngao Quảng lập tức trở nên ngưng trọng.
Thần sắc cả đám văn thần võ tướng Nguyên Đà cũng đều nhao nhao biến hóa, trong đầu nhớ lại Thâm Uyên Cự Yêu làm hại Đông Hải năm đó, trong mắt không khỏi toát ra vẻ kinh hoàng.
"Ngươi chắc chắn là Thâm Uyên Cự Yêu kia?" Thân thể Ngao Quảng hơi nghiêng về phía trước, nhíu mày hỏi.
"Hài nhi sẽ không nhìn lầm, Thẩm đạo hữu cũng đã giao thủ, còn đánh nát một cái đầu lâu của nó..." Ngao Hoằng nói.
Đám người nghe lời ấy, ánh mắt đều rơi vào trên thân Thẩm Lạc.
"Tên đó mặt người thân rắn, một cái đầu lâu lớn trăm trượng, lực lượng thập phần cường hoành, bị ta đánh nát một cái đầu lâu liền nhanh chóng rút lui." Thẩm Lạc đành phải tiến lên một bước, nói.
"Buồn cười, nếu thật là Thâm Uyên Cự Yêu kia, dựa vào lực lượng một mình ngươi cũng có thể đánh lui nó sao?" Ngao Trọng nghe vậy, cười lạnh một tiếng nói.
Đám người còn lại cũng đều nhao nhao nghị luận, trong lời nói hiển nhiên cũng không tin.
Nguyên Đà một mực chắp tay ở bên, buồn bực không nói, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
"Trong Long Uyên vốn có cấm chế cường đại, huống hồ phong bế nhiều năm, chưa từng nghe nói có yêu nghiệt chạy ra, lần này tất nhiên là Cửu thái tử đụng phải yêu vật gì khác, chắc là hiểu lầm rồi." Bạng Tinh mở miệng nói.
"Chư vị, hai người chúng ta nói, tuyệt không sai. Nếu như không tin, có thể phái người tiến về chỗ sâu Long Uyên kiểm tra thực hư, nếu Thâm Uyên Cự Yêu kia không có ở đây, đủ chứng minh chúng ta nói không ngoa." Ngao Hoằng nói.
"Chuyện Long Uyên không thể coi thường, nếu Hoằng nhi nói hắn gặp phải Thâm Uyên Cự Yêu tập kích, như vậy để hắn tự mình tiến tới chỗ sâu Long Uyên kiểm tra, phân biệt chân tướng. Chuyện kế vị Long Vương, chờ điều tra Long Uyên xong hẵng bàn lại." Ngao Quảng trầm mặc một lúc lâu, mở miệng nói.
"Phụ vương, hài nhi muốn cùng đi điều tra." Ngao Trọng đi lên trước, ôm quyền nói.
Ngao Quảng nghe vậy, mặt lộ vẻ do dự.
"Phụ vương, nếu Long Uyên có biến, một mình Cửu đệ tiến đến phong hiểm không nhỏ, hài nhi cùng đi theo có thể chiếu ứng lẫn nhau." Ngao Trọng nói thêm.
"Thần cũng nguyện đi." Thanh Sất cùng Ngao Hân trăm miệng một lời.
"Tốt, đã vậy, các ngươi cùng đi đi." Ngao Quảng thấy thế, gật đầu nói.
"Phụ vương, hài nhi thỉnh cầu để Thẩm Lạc đi cùng." Ngao Hoằng nói.
"Long Uyên là trọng địa, há có thể để Nhân tộc đặt chân vào?" Ngao Trọng nghe vậy, lập tức trách mắng.
"Bây giờ Ma tộc đấu đá, còn phân cái gì Nhân tộc Long tộc? Nếu Thẩm tiểu hữu từng đánh lui Thâm Uyên Cự Yêu, cứ để hắn cùng đi vào. Nhớ lấy, tiến vào vực sâu, mặc kệ phát sinh cái gì, nhất định phải đồng tâm hiệp lực mới được." Ngao Quảng dặn dò.
"Hài nhi tuân mệnh." Ngao Hoằng cùng Ngao Trọng nhìn nhau, đồng thời ôm quyền nói.
"Tốt, đi thôi." Ngao Quảng phất phất tay, thần sắc có chút mỏi mệt.
Đám người lĩnh mệnh cáo lui, trừ trưởng công chúa Ngao Nguyệt, tất cả mọi người chậm rãi thối lui ra khỏi đại điện.
"Hai vị thái tử, chúng ta mang Thẩm đạo hữu cùng Ngao Hân đi phủ khố chọn lựa bảo vật chứ?" Trường mi Nguyên Đà hơi nhấc lên, xin chỉ thị hai người Ngao Hoằng.
Ngao Trọng im lặng gật đầu nhẹ.
"Làm phiền Nguyên bá dẫn đường." Ngao Hoằng mở miệng nói ra.
Lão thừa tướng mỉm cười, quay người đi phía trước, dẫn mấy người một đường đi tới hậu phương Tú Thuỷ Cung.
Trong lòng Thẩm Lạc nghi hoặc, vốn định hỏi Ngao Hoằng, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn truyền âm cho Thanh Sất.
"Thanh Sất lão ca, Ngao Hoằng ba trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn ở ngoài Lô Hoa cung đến nay mới về long cung?"
Thanh Sất nghe Thẩm Lạc hỏi, trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói: "Hai người các ngươi giao hảo, việc này... Hay là trực tiếp hỏi hắn mới tốt."
"Thanh Sất lão ca, lời nói này cũng không đúng. Vừa rồi trong điện thấy có người nói, sắc mặt Ngao Hoằng có chút cổ quái, nghĩ đến việc này ảnh hưởng quá lớn đến hắn, nếu là chuyện thương tâm, ta sao lại lỗ mãng hỏi hắn chứ? Ngươi nói có đúng hay không?" Thẩm Lạc chê cười nói.
"Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo... Việc này, đích thật là chuyện thương tâm, năm đó..." Thanh Sất giật mình nói.
Theo thanh âm Thanh Sất chậm rãi kể lại, Thẩm Lạc dần dần nghe được đại khái mạch lạc, nguyên lai ba trăm năm trước, Tây Hải ý đồ thông gia cùng Đông Hải, muốn gả hòn ngọc quý Thập Nhất công chúa Tây Hải Long Vương cho Đông Hải.
Đông Hải Long Vương tự nhiên vui vẻ đồng ý, đồng thời ứng theo yêu cầu của Tây Hải Long Vương, để Thập Nhất công chúa gả cho Cửu thái tử Ngao Hoằng, cả hai cũng coi như môn đăng hộ đối, châu liên hợp bích.
Vốn là một chuyện thiên đại hảo sự, đáng tiếc đến Ngao Hoằng nơi này, lại bị hắn cự tuyệt, bởi vì lòng hắn đã có người thương, đã từng hứa hẹn chung thân.
Ngao Hoằng cảm mến người tên là "Doanh Nhi", chính là một con sứa biến thành Tinh Mị, dù có được thiên tư lanh lợi lại mỹ mạo khó tìm, cuối cùng vẫn trở ngại huyết mạch thấp kém, khó lọt pháp nhãn long cung, càng không được Long Vương cho phép.
Lúc đó Ngao Hoằng, vốn tại long cung có uy vọng cực cao, được xem như ván đã đóng thuyền chủ long cung đời tiếp theo, kết quả vì chuyện này mà trở mặt với Long Vương.
"Lúc ấy, Long Vương vì bức Cửu thái tử đi vào khuôn khổ, thậm chí không tiếc bắt nhốt Doanh Nhi kia. Ai ngờ thái độ Cửu thái tử lại cường ngạnh như vậy, không chút cố kỵ vì đại cục long cung, không cố kỵ quan hệ Đông Hải Tây Hải, trực tiếp phá vỡ lồng giam, cứu người trong lòng ra, một đường đánh ra long cung, đi nơi khác ở." Thanh Sất truyền âm nói.
Trên mặt Thẩm Lạc không chút gợn sóng, nhưng trong lòng âm thầm nói tốt: "Cái gì là đại cục, quan hệ gì đến hắn... Trời đất bao la, tâm ta muốn mới là tốt nhất."
Tình cảnh như thế, giống như ngày đó Nhiếp gia tới cửa bức bách từ hôn, chỉ là tình huống tựa hồ càng thêm hỏng bét.
"Nếu như sự tình chỉ tới vậy, vẫn không có gì. Nhưng về sau vì chuyện này, Cửu thái tử trực tiếp rời long cung, ba trăm năm sau chưa từng trở về, thậm chí tu vi cảnh giới từ đây lâm vào bình cảnh, không có đột phá." Thanh Sất tiếp tục nói.
"Chẳng lẽ vị Doanh Nhi cô nương kia..." Thẩm Lạc mơ hồ đoán ra một chút chân tướng.
"Ngươi đoán không sai, về sau chỗ Cửu thái tử bị yêu ma xâm nhập, Doanh Nhi vì cứu Cửu thái tử, bị yêu ma cầm tù. Cửu thái tử về long cung cầu cứu, quỳ cầu ba ngày. Nhưng không chờ đến Long Vương đồng ý, lại có một sợi tàn hồn Doanh Nhi tới gặp hắn lần cuối. Từ nay về sau, hắn và long cung cơ hồ quyết liệt, đi Lô Hoa cung không trở về nữa. Long Vương không biết có hối hận hay không, về sau phái một chi long cung thủy duệ đến Lô Hoa cung đóng quân." Thanh Sất tiếp tục nói.
Thẩm Lạc nghe xong, trong lòng không khỏi ai thán một tiếng, thực sự cảm thấy tiếc hận cho Ngao Hoằng và Doanh Nhi.
"Lại nói, vị Doanh Nhi cô nương này cùng với ngươi cũng có chút liên quan." Thanh Sất đột nhiên nói.
"Có liên quan với ta?" Thẩm Lạc kinh ngạc nói.
"Còn nhớ con Bích Nhãn Kim Thiềm trong hố trời Đại Lịch sơn năm đó không?" Thanh Sất truyền âm hỏi.
"Hẳn là năm đó một mình Ngao Hoằng tiến về Đại Lịch sơn, tìm kiếm Bích Nhãn Kim Thiềm để cứu người, người đó chắc là vị Doanh Nhi cô nương kia?" Trong lòng Thẩm Lạc hơi ngạc nhiên, hỏi.
"Không sai, chính là nàng." Thanh Sất rất nhanh cho ra đáp án.
Thẩm Lạc nghe xong, trong lòng cảm thấy thổn thức.