Mục lục
Đại Mộng Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Vâng lão tổ." Sắc mặt của hai người Bạch Hạc Thành nghiêm túc, lập tức trả lời.

"Sự việc của Xuân Thu quan ta đã biết, nhưng trước mắt đây không phải là chuyện quan trọng." Lão tổ Bạch gia truyền âm nói.

Bạch Hạc Thành và Bạch Giang Phong không nói gì, chỉ im lặng chờ lão tổ căn dặn.

"Xuân Thu quan đã hủy, nhưng Tiêu Thiên vẫn chưa thể học hết « Thuần Dương Bảo Điển ». Các ngươi hãy đưa y đến tông môn tu tiên khác, xem thử có thể học được pháp thuật lợi hại hơn không, để còn sớm ngày thành tài." Lão tổ Bạch gia tiếp tục nói.

"Xin lão tổ chỉ rõ là nơi nào ạ." Bạch Hạc Thành biết lão tổ sẽ không nói nhảm, cung kính nói.

"Khi trước ta tại Hóa Sinh tự còn có chút nhân tình, cũng đã sai người đưa qua bức thư, một thời gian ngắn sau chắc sẽ có hồi âm." Lão tổ Bạch gia tiếp tục truyền âm nói.

Bạch Hạc Thành nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Hóa Sinh tự ở tại phụ cận thành Trường An dịch tại bach ngọc sách, chính là đại tông tu tiên lớn ở Đại Đường, trong môn có công pháp « Kim Cương Phục Ma » tiếng tăm lừng lẫy, không phải là thứ Xuân Thu quan có thể so sánh.

"Nếu Tiêu Thiên có thể tiến vào Hóa Sinh tự tu hành, thì đó là may mắn của Bạch gia ta." Bạch Giang Phong cũng không nhịn được nói ra.

"Các ngươi cũng không cần quá mức cao hứng, điểm nhân tình này chỉ đủ đưa Tiêu Thiên vào được sơn môn. Đến lúc đó y cũng chỉ là một tên đệ tử ngoại môn. Nếu bản thân muốn học tập được pháp thuật cao giai chân chính, thì phải dựa vào chính mình." Lão tổ Bạch gia thanh âm truyền đến lần nữa.

"Tiêu Thiên có tư chất tuyệt hảo, nhưng tính tình quá mức tùy ý thoải mái, làm ảnh hưởng tới tu luyện. Sau lần ma luyện này, y càng phải thêm chăm chỉ, để không cô phụ công lao lão tổ đã ra sức bồi dưỡng." Bạch Hạc Thành nói.

Sau khi dặn dò xong, lão tổ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ còn hai người Bạch Hạc Thành, vì việc này vui mừng không thôi.

...

Cùng lúc đó, Thẩm Lạc và Bạch Tiêu Thiên đang trên đường trở về tiểu viện của mình.

Vừa vào cửa tiểu viện, một thiếu nữ lanh lợi khoảng mười ba, mười bốn tuổi mặc trang phục nha hoàn đã đi ra tiếp đón, kêu "Thiếu chủ" một cách ngọt ngào.

"Lục Tụ, nha đầu nhà ngươi tại sao không ra cửa chính đón ta?" Bạch Tiêu Thiên thấy vậy, nét mặt vui vẻ, đưa tay nhéo nhẹ lên gương mặt tròn vo của nàng.



"Ta nghe nói thiếu chủ trở về cùng bằng hữu nên vội vàng đi thu dọn phòng khách, do bận quá nên quên mất, đến khi nhớ ra, thì người đã bị gia chủ gọi đi. Cuối cùng ta đành phải trở về đây chờ người." Thiếu nữ xoa xoa gương mặt, nói ra.

"Nha đầu tinh nghịch này tên là Lục Tụ, từ lúc 6 tuổi đã ở bên cạnh làm bạn cùng ta ở Bạch ngọc sách, tuy nói là để hầu hạ, nhưng bản thân ta luôn xem nàng như tiểu muội muội của mình." Bạch Tiêu Thiên giới thiệu cho Thẩm Lạc một lượt.

"Xin chào Thẩm công tử." Lục Tụ nghe vậy, lập tức khom người chào hỏi Thẩm Lạc.

"Kêu Thẩm đại ca là được rồi." Thẩm Lạc khoát tay áo, cười nói.

"Thiếu chủ và Thẩm đại ca, một đường đi liên tục chắc là rất vất vả, trong phòng đã chuẩn bị xong thuốc tắm, hai người nhanh đi ngâm một chút, để giải mệt." Lục Tụ dẫn hai người đến trước phòng, nói ra.

"Ngươi không nói thì thôi, nói ra lại làm toàn thân ta cảm thấy không được tự nhiên. Vậy trước hết, ngươi hãy mang Thẩm Lạc đi tắm rửa, ta bên này kêu người khác hầu hạ cũng được." Bạch Tiêu Thiên xoa bóp bả vai, cười nói.

"Tiểu tỳ tuân mệnh." Lục Tụ vội vàng đáp ứng, hành lễ một cái.

Nói xong, Bạch Tiêu Thiên liền trở về gian phòng của mình, Thẩm Lạc thì được Lục Tụ dẫn tới phòng khách.

Thẩm Lạc đi vào quan sát, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng.

Tuy nói là phòng khách, nhưng so với phòng chính trong nhà mình còn muốn sang trọng hơn. Nó thể hiển rõ sự giàu có, quyền quý của danh gia vọng tộc. Hắn bước vào phòng cũng không thấy giường, mà là một gian phòng khách bày biện cái bàn và đồ uống trà, đi qua một cánh cửa nữa, ở trong đó mới thật sự là phòng ngủ và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.

Lục Tụ đi trước, đẩy cánh cửa phòng kia ra, một cỗ mùi thơm hỗn hợp nồng đậm gồm thảo dược và hoa tươi, lập tức liền từ bên trong bay ra.

"Mùi vị kia thơm mà không ngái, ấm mà không khô, còn giúp thể xác và tinh thần của người ta có cảm giác buông lỏng, xem ra trong thuốc tắm ngoài hoa hồng, còn có các loại dược vật giúp lưu thông máu và không ít thảo dược an thần?" Thẩm Lạc đứng trước cửa, khẽ ngửi, lập tức hỏi.

"Không ngờ Thẩm đại ca còn tinh thông dược lý? toàn bộ đều nói đúng." Lục Tụ che miệng nhỏ, đôi mắt sáng khẽ híp lại, nói.

"Biết một chút thôi, đã để Lục Tụ cô nương chê cười." Thẩm Lạc mỉm cười, nói ra.

"Sao có thể nói vậy! Người được thiếu chủ của chúng ta thực lòng xem như bằng hữu không có mấy đâu, bởi vậy nên Thẩm đại ca chắc cũng là người lợi hại." Khuôn mặt tròn của Lục Tụ cười không dứt, nói một cách chắc chắn.

Thẩm Lạc khẽ cười, đi vào trong phòng, liền thấy ở nơi bên trái sát mép tường, là một chiếc giường ngà khắc đầy hoa văn. Còn bên tay phải thì là khung bình phong, từng trận sương mù màu trắng đang từ phía sau đó bốc lên.

"Thẩm đại ca, để tiểu tỳ kêu hai tên nha hoàn đến hầu hạ người tắm rửa." Lục Tụ đi lên trước, đưa tay, muốn giúp hắn cởi bỏ đi áo ngoài.

Thẩm Lạc vội vàng nghiêng người, né tránh, trong miệng vội vàng nói:

"Không làm phiền Lục Tụ cô nương nữa, cứ để ta tự mình làm là được rồi."

"Như vậy sao được, thiếu chủ đã căn dặn tiểu tỳ, nhất định phải hầu hạ Thẩm đại ca cho tốt." Lục Tụ vội vàng nói.

"Không sao, ta có thói quen tự mình tắm rửa, nếu có người khác ở bên, ta càng không được tự nhiên. Lục Tụ cô nương nếu sợ ngươi nhà thiếu chủ trách cứ, vậy liền ở bên ngoài trò chuyện với ta là được." Thẩm Lạc vừa cười vừa nói.

Thẩm Lạc tất nhiên không nói thật, hắn từ nhỏ ở trong nhà cũng đã quen được người phục vụ, làm sao còn ngại chứ? Thật ra là do trong ngực của hắn đang giấu hộp đá kia, bên trong lại có gối ngọc, Thiên Thư và Thuần Dương Bảo Điển, nên không thể để người khác nhìn thấy.

"Vậy cũng được, Lục Tụ sẽ ở bên ngoài cùng Thẩm đại ca nói chuyện phiếm một chút, hi vọng Thẩm đại ca không chê ta lắm lời nhé." Lục Tụ thấy không thay đổi được quyết định của hắn, đành phải bĩu môi nói.

Vừa dứt lời, lại có hai tiểu nha hoàn chuyển một cái ghế tròn từ chỗ khác đến, Lục Tụ liền ngồi ở bên ngoài.

Thẩm Lạc đi vào sau tấm bình phong, thấy chiếc bàn bên thùng tắm, bèn thả bộ quần áo mới tinh xuống. Sau đó hắn liền lấy hộp đá từ trong ngực ra, đặt ở trên bàn, dùng quần áo phủ lên.

Sau đó, hắn cởi quần áo đã mặc trên người mấy ngày nay ném qua một bên, rồi bò vào trong thùng tắm nằm xuống.

Chỉ một lát, quanh thân hắn đã bị hơi nóng của dược dịch bao phủ, làm toàn bộ lỗ chân lông trên người như đều được mở ra. Làm thân thể và tinh thần mãi căng thẳng, giờ mới triệt để được thả lỏng.

"Thẩm đại ca, nghe người ta nói, lần này ngươi và thiếu chủ trên đường trở về Kiến Nghiệp thành tại bạch ngọcsách, thì bị yêu tà truy sát, có phải rất nguy hiểm hay không?" Lục Tụ chờ ở bên ngoài khá lâu, nhưng không thấy hắn nói chuyện, đành chủ động mở miệng hỏi.

"Nguy hiểm tất nhiên là có, nhưng cuối cùng cũng biến nguy thành an."Thẩm Lạc không muốn nói tỉ mỉ, liền nói một cách qua loa.

"Thật ra, gần đây xung quanh Kiến Nghiệp thành, hình như cũng không yên ổn, nghe đồn bên ngoài thành Thập Lý phố đã chết mấy người. Ai cũng nói là do yêu ma mê hoặc thần trí, làm chính mình tự nhảy xuống nước, hay tự mình treo cổ, kì lạ nhất là có người tự chém đứt đầu mình.. Những lời đồn này đúng là dọa người." Lục Tụ không quá để ý, nói ra những chuyện mình biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK