Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Tuy rằng cách nhau một khoảng khá xa, Thẩm Lạc vẫn thấy rõ gương mặt hai người một già, một trẻ kia.
Người trẻ tuổi thân vận phục sức đệ tử Xuân Thu quán, một đầu tóc đen dài nhưng không thả tóc như những người khác mà vấn hết lên đầu rồi dùng một chiếc trâm gỗ xỏ qua.
Người này dáng gầy nhưng dung mạo lại cực kỳ tuấn mỹ, chính là một trong ba đại đệ tử nội môn, Cổ Hóa Linh.
Còn đứng đối diện với Cổ Hóa Linh là một lão giả mặt đen, thân hình cao lớn.
Lão nuôi một vòng râu màu muối tiêu được cắt tỉa rất gọn gàng quanh miệng, thân vận một bộ Thái Cực đạo bào phẳng phiu không một nếp nhăn, đầu tức thì thấy đội liên hoa quan như cái của Phong Dương chân nhân, tổng thể nhìn qua vô cùng chỉn chu, uy nghiêm.
Người này Thẩm Lạc cũng biết, lão chính là sư phụ của Cổ Hóa Linh, Vương Thanh Tùng.
Người này trước đây Thẩm Lạc từng thấy mấy lần khi lão tới giảng bài ở Tam Thanh điện. Lão giảng bài cho bọn hắn rất cẩn thận, lại rõ ràng dễ hiểu hơn cả La sư lẫn Phong Dương chân nhân, chỉ là lão bảo thủ nghiêm túc quá nên các đệ tử đều có phần sợ lão.
“Bọn họ không phải đang truyền công pháp chứ…” Thẩm Lạc giật mình, thầm lẩm bẩm.
Nếu thật là Vương sư bá hiện tại đang dạy Cổ Hóa Linh pháp thuật, hành vi của hắn bây giờ rất có thể bị tình nghi là vi phạm lệnh cấm học lén.
Có điều, Vương sư bá chỉ liếc mắt nhìn hắn, có vẻ như cũng nhận ra thân phận đặc biệt của vị đệ tử ký danh này nên chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nghiêm mặt nhìn về phía xa xa.
Cổ Hóa Linh lại mỉm cười, đứng xa xa vẫy vẫy tay với hắn, xem như lên tiếng chào hỏi.
Thẩm Lạc ngoài mặt lộ vẻ lúng túng, cũng chỉ vẫy vẫy tay về phía xa xa, trong lòng hắn lại có thêm vài phần hảo cảm với vị Cổ sư huynh rất ít khi thấy mặt này.
Cổ Hóa Linh chào hỏi xong liền quay người đuổi theo Vương sư bá, rất nhanh liền sóng đôi đi cùng nhau.
Đợi tới khi hai người đi xa hơn một chút, Thẩm Lạc mới rời mắt, nhìn về phía xa hơn để tìm kiếm một chỗ khác.
Đúng lúc này, lỗ tai của hắn đột nhiên khẽ giật lên xuống một chút, thần sắc trên khuôn mặt cũng không khỏi thay đổi, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía hai thầy trò đang bước xa dần kia.
“Hắn xuất hiện ở đây, có phải đã nghe được chúng ta nói gì không? Có cần dứt khoát tiễn hắn một đoạn, nơi đây ít người lui tới, chính là một nơi thích hợp để chôn xác.” Cổ Hóa Linh vừa thong thả bước, vừa nói.
Thẩm Lạc thầm giật nảy mình, mặt hiện lên vẻ không thể ngờ.
Cho dù là nghe trộm được công pháp bí truyền gì cũng không đến mức phải giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích chứ?
“Nó chỉ là đệ tự ngoại môn, một chút pháp lực không có, lại đứng cách xa như thế thì làm sao nghe được chúng ta nói chuyện? Ngươi không cần phản ứng thái quá vậy, chỉ là lần sau phải tìm chỗ kín đáo khác mới được.” Vương sư bá lắc đầu, đáp.
“Tốt nhất là không để lại chút sơ hở nào, một tên đệ tử ngoại môn thôi có tính là gì, sẽ không có ai để ý cả. Chỗ vùi xác ở phía sau núi này, ta biết không ít.” Lúc nói chuyện, nụ cười của Cổ Hóa Linh vẫn ôn hòa như trước nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo dị thường.
“Đừng gây thêm rắc rối. Nó tuy chỉ là một tên đệ tử ký danh của La đạo nhân, nhưng chính bởi vậy nên nó lại là thứ đặc biệt trong quán, huống hồ trước giờ nó với Bạch Tiêu Thiên giao hảo, nếu thực mất tích một cách không rõ ràng trong quán như vậy, trái lại sẽ gây ra phiền toái khó mà lường.” Vương sư bá dừng chân, nghiêm túc đáp.
“Được rồi, ta biết nặng nhẹ.” Cổ Hóa Linh nghe thế đành thôi, miệng đáp có phần không cam lòng.
Lúc này, gã đột nhiên quay người lại, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Lạc, thấy Thẩm Lạc vẫn đang nhìn về phía mình liền gật đầu cười.
Thẩm Lạc dù lòng căng thẳng vẫn lộ vẻ bình tĩnh như thường, tay ôm quyền hướng phía xa xa, làm bộ cung kính tiễn sư trưởng rời đi vậy.
Đợi tới lúc hai người kia đi xa khuất hẳn tầm mắt rồi, Thẩm Lạc mới chậm rãi thả lỏng tinh thần, có điều lưng vẫn không khỏi cảm thấy ớn lạnh từng cơn.
Bản thân chỉ muốn ra ngoài tìm đường lại xem chút gặp tai họa bất ngờ, thực quá nguy hiểm.
Nếu đổi là hắn trước kia, không thông pháp tính, cũng không có được năm giác quan hơn người, chỉ e vẫn còn thấy tên Cổ Hóa Linh mặt hiền tâm thiện, đợi đến khi bị người hại rồi cũng không biết, xem ra thế đạo quả nhiên hiểm ác, tâm đề phòng người thủy chung không thể không có nha!
Hai người kia khẳng định có bí mật lớn nào đó, nếu không sẽ không động tí là muốn chôn người, có cần tìm cơ hội mật báo cho La sư một tiếng không? Bất kể nói sao, sau này nhất định phải tận lực tránh xa hai thầy trò kia, có thể tránh xa liền tránh thật xa.
Sắc mặt Thẩm Lạc âm tình bất định mất một lúc nội tâm mới bình tĩnh lại. Hắn tiếp tục đưa mắt nhìn ra xa, tìm kiếm chỗ thích hợp để tu hành.
Đứng đây nhìn qua, hắn đã tìm ra một chỗ sơn cốc tĩnh lặng. Nơi đó không lớn lại vô cùng kín đáo, nằm giữa hai triền núi nhô cao, bên trong có một dòng suối nhỏ uốn lượn.
Thẩm Lạc vội vàng theo vách núi gần đó mà leo xuống rồi nhanh chóng rảo bước chạy hết tốc lực qua bên kia.
Sau khi tiến vào sơn cốc, hắn men theo khe nước đi ngược lên phía trên tìm kiếm. Sau khi đi được chừng ba, bốn dặm, mắt hắn bỗng sáng lên.
Phía trước là một đầm nước nông do dòng suối chảy lâu tạo ra, hai bên đều có đá lớn cao hơn trượng che khuất, trông như hai tấm bình phong tự nhiên che kín hết tình hình trong đầm nước.
Nếu không phải nhìn thẳng từ trên xuống, cơ bản không có cách nào nhìn được bên trong có gì.
“Ừm, trái lại đây đúng là một chỗ tốt.” Thẩm Lạc không nhịn được tán thán.
Hắn không vội vã xuống nước mà ở cạnh bờ, nhắm mắt khoanh chân ngồi, hai tay kết pháp quyết, tức thì một luồng khí mát lạnh từ đan điền theo đó nổi lên rồi di chuyển theo kinh mạch trong cơ thể.
Sau một lúc, hắn mở hai mắt ra, dựng thẳng ngón trỏ và ngón út một tay lên, gập các ngón còn lại vào lòng bàn tay, ý niệm vừa động, giống như bắt đầu tiến hành khống chế phù khí, đi điều động linh khí tản mát ở trong nước.
Chỉ thấy tay đang bấm niệm pháp quyết kia bỗng nhiên đâm xuống nước một cái, tức thì mặt nước vốn đang phẳng lặng liền nổi lên từng đợt sóng lăn tăn.
Loại sóng nước này so với những rung động nhẹ nhàng do gió thổi lên mặt nước có sự khác biệt rõ ràng, tỏa ra nhiều đợt sóng đồng tâm giống như có một tảng đá rơi xuống mặt nước tạo ra vô số đợt sóng vậy.
Chỉ là những gợn sóng tròn đồng tâm này phân bố cực kỳ có quy luật, sau khi nhấp nhô tỏa ra bốn phía xung quanh chừng bốn thước liền nhao nhao tan biến.
Thẩm Lạc thấy thế liền đảo nhanh cổ tay, đưa tay đang bấm niệm pháp quyết hướng lên trên.
Chỗ tâm những con sóng kia lập tức có bọt nước cuồn cuộn nổi, ngay sau đó, một khối cầu nước nhỏ bụp một tiếng xuất hiện rồi đột nhiên nhảy lên khỏi mặt nước chỗ trước mắt Thẩm Lạc. Khối cầu này gắng gượng lên cao được hơn một xích liền sụp xuống rồi lần nữa rơi vào trong đầm nước.
“Chủm”, một tiếng động nhỏ vang lên.
Khối thủy cầu rơi xuống mặt nước tạo ra một đợt sóng nước lộn xộn đánh tan hết những gợn sóng có trước đó.
Thẩm Lạc nhoáng cái đứng dậy, khóe miệng cong lên nở nụ cười vui mừng.
Hắn trước đây đã có thể dựa vào thủy pháp bản năng dễ dàng khống chế một chút nước, đây cũng chính là cách hắn dùng khi trước để giáo huấn Ngưu sư huynh, chỉ là chuyện có thể khống chế được nhiều nước như trước mắt thì vẫn là lần đầu tiên.
Cười xong, hắn không hề nhắm mắt tĩnh tọa mà lập tức đưa tay lên tiếp tục bấm pháp quyết thêm lần nữa, tư thế bấm niệm vẫn thế, chỉ khác là pháp lực vận chuyển trong cơ thể lần này trong thoáng chốc đã tăng vọt lên gấp đôi.
“Lên!”
Theo tiếng quát khẽ trong miệng hắn, bàn tay bấm niệm pháp quyết cũng đưa lên trên.
“Ùng ục…”
Mặt nước phẳng lặng lập tức cuồn cuộn bọt sóng, trông y như nước sôi trong nồi đồng vậy.
Tiếp đó, một dòng nước lớn như bánh xe từ chỗ giữa mảng bọt nước thình lình bốc lên, hóa thành một khối thủy cầu lớn lơ lửng giữa không trung, hơn nữa qua hồi lâu cũng không rớt xuống.